Chương11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung nhìn trong ánh mắt Ngụy Viễn Chi thấy được hai chữ nguy hiểm.

Dư Dung cố nén sợ hãi dùng một tia lý trí cuối cùng cùng Ngụy Viễn Chi đàm phán, "Ngụy Viễn Chi, tôi với ngài không thù không oán, ngài buông tha tôi và Ninh Ninh đi."

Mà thú hoang trước mắt hiển nhiên là bị cậu chọc giận, giương cái miệng lớn như chậu máu ham muốn nuốt chửng mỹ vị trước mắt. Bất quá hắn cũng không vội đưa tay ra, hắn phải đợi con mồi tự mình từng bước một đi vào cái bẫy hắn bố trí bên trong, hắn đem quá trình này gọi là hưởng thụ.

"Từ khi cậu bước vào cửa Ngụy gia đã bắt đầu, hiện tại đã trễ."

Ngụy gia Đại thiếu gia tùy hứng, tính tình Ngụy Viễn Chi, không có việc hắn làm không được, Dư Dung không trêu chọc nổi hắn còn trốn không thoát sao?

Dư Dung nghĩ chạy trốn.

Cậu đẩy Ngụy Viễn Chi đang nằm ở trước người mình ra, ngay cả tạp dề cũng không kịp bỏ xuống, ngã trái đụng phải hướng trên lầu nhanh chân chạy đi.

Cậu có thể cảm nhận được thân thể của chính mình đang phát sinh biến hóa, nó đang toả nhiệt nóng lên, loại cảm giác đó quá quen thuộc, Dư Dung đã từng vô số lần bị nó hành hạ đau đến không muốn sống.

Cậu hiện tại cần lập tức lên lầu đem chính mình ngâm ở trong nước lạnh, áp chế lại tình dục khó giải thích được đang đến.

Nhưng cậu liền khắc chế không nổi mà suy nghĩ, tại sao Ngụy Viễn Chi dựa vào gần một chút, thân thể của mình sẽ có phản ứng. Rõ ràng trên người Ngụy Viễn Chi chỉ có mùi vị sữa tắm bình thường, cậu cũng từng dùng qua, không phải.

Dư Dung thoát ra được đang lảo đảo, tại cầu thang suýt nữa té lộn mèo một cái.

Ở phía sau Ngụy Viễn Chi theo tới nắm lấy eo cậu khóa lại.

Hắn kề sát ở bên tai Dư Dung nói, "Cậu nói lời êm tai một chút."

Dư Dung bỗng dưng mở to hai mắt.

Âm thanh này... Tại sao quen thuộc như vậy.

Cùng hồi ức chính mình bao nhiêu lần liều mạng muốn nhớ rồi lại không nhớ nổi tình tiết giống nhau.

Thế nhưng cũng chỉ là giống nhau trong một cái nháy mắt, âm thanh này chẳng hề ôn nhu, trong đầu của cậu cái thanh âm kia sẽ không cứng rắn như thế, cái người kia rất là rất ôn nhu, hắn sẽ nói, Dung Dung, muốn em nói lời dễ nghe một chút.

Như vậy có thể chịu tội ít một chút.

"Như vậy có thể chịu tội ít một chút." Ngụy Viễn Chi nói.

Dư Dung nhất thời thất thần.

Ngụy Viễn Chi không biết cậu đang suy nghĩ gì, thừa dịp Dư Dung mất đi phản kháng vài giây đem người từ trên thang lầu ôm đi, tay bắt đầu không ở yên, ở trên người Dư Dung chạy loạn chung quanh.

Mãi đến tận khi tay hắn lướt qua trước ngực Dư Dung, Dư Dung mới như từ trong mộng thức tỉnh đẩy hắn ra.

Cậu đang muốn cho Ngụy Viễn Chi một cái tát, giơ tay mới nhìn thấy đây đúng là trước cửa phòng Ngụy Thiệu Nguyên.

Ngụy Viễn Chi thuận thế cầm cổ tay cậu, nhẹ giọng nói, "Ở nơi này làm, thế nào?"

Dư Dung khiếp sợ nhìn về phía hắn.

Cậu hạ thấp giọng, cơ hồ là sắp ngay cả mình đều không nghe thấy, hoàn toàn sợ bị Ngụy Thiệu Nguyên nghe thấy, "Người điên!"

Ngụy Viễn Chi dùng lực đạo cường thế đè lên người cậu, đem cậu áp ở trên tường bên cạnh cánh cửa, cắn xé đôi môi Dư Dung, "Vậy tôi ngày hôm nay coi như làm người điên một lần."

Đáng thương Dư Dung không dám phát ra nửa điểm âm thanh, mặc cho hắn giày xéo, tay Ngụy Viễn Chi đều sắp với vào trong quần cậu cũng không dám mở miệng, chỉ lo vừa lên tiếng thì sẽ nhảy ra cái âm thanh bất nhã gì.

Nhưng Ngụy Viễn Chi cố tình cùng cậu đối nghịch, một cái hôn đều phải hôn đến nghe âm thanh tiếng nước, trong không khí trầm mặc đến đáng sợ, tiếng nhạc không lớn từ trong khe cửa phòng Ngụy Thiệu Nguyên truyền tới.

Đây là thói quen từ lâu của Ngụy Thiệu Nguyên, nếu ngủ không được, muốn nghe nhạc yên giấc mới có thể vào giấc ngủ.

Hiện tại bất quá là buổi chiều bốn giờ, Ngụy Thiệu Nguyên chỉ là mệt mỏi, vừa nãy bảo Dư Dung đỡ trở về phòng ngủ rồi.

Dư Dung liền hô hấp đều ngừng lại, lại bị Ngụy Viễn Chi lấp lấy miệng hôn, không bao lâu liền nghẹn đến mặt đều đỏ, ngay cả cổ đều hồng hồng.

Ngụy Viễn Chi hôn được rồi mới bằng lòng buông tha, không buông tay chỉ như trước nắm lấy cằm của cậu, quan sát tỉ mỉ. Dư Dung lớn lên xác thực xinh đẹp, nếu không phải Ngụy Thiệu Nguyên, nói không chừng cậu thật có thể là người của mình. Bất quá bây giờ cũng không có quan hệ gì, không phải là giống nhau cũng bị chính mình đặt ở dưới thân mà làm sao?

Cũng may Ngụy Viễn Chi còn biết bận tâm mặt mũi, không thật làm ở phòng khách. bên cạnh phòng Ngụy Thiệu Nguyên là một gian phòng trống, trước đây là phòng người hầu, hiện tại để chút tạp vật, nhiều ngày không ai quét tước phủ kín một tầng bụi.

Ngụy Viễn Chi đem Dư Dung đẩy vào bên trong.

Biệt thự này đã xây thật nhiều năm, hiệu quả cách âm không lý tưởng chút nào, cho dù cách một gian phòng, Dư Dung vẫn có thể tinh tường nghe được tiếng nhạc sát vách truyền đến.

Như vậy lại hợp ý Ngụy Viễn Chi, hắn chính là muốn làm cho Ngụy Thiệu Nguyên nghe một chút, người của ông ta là như thế nào ở dưới thân chính mình hầu hạ.

Ngụy Viễn Chi ba, năm cái gỡ bỏ áo sơmi Dư Dung, hắn cường độ lớn đến đáng sợ, Dư Dung tránh không kịp, thậm chí không kịp đau lòng sơmi mình đã mặc đến có tình cảm, đã bị Ngụy Viễn Chi đặt ở dưới thân.

"Ngươi tên biến thái này!" Dư Dung mắng hắn, cũng sớm đã không còn từ nào khác để chửi đến.

Ngụy Viễn Chi, không có một chút nào xấu hổ chi tâm. Hắn ôm lấy Dư Dung đang tức giận gương mặt cũng rất xinh đẹp, "Cũng nên đổi mới một chút, nghe đều chán hết rồi."

Dư Dung tâm lý hận, hận không thể cầm trong tay đèn bàn đập hắn, nhưng lại sợ phát ra âm thanh khiến người nghe thấy.

Hắn còn muốn mặt mũi, không giống như người kia.

Ngụy Viễn Chi chính là bắt bí lấy điểm tâm lý ấy của Dư Dung, mới có thể giống như dắt con rối kéo Dư Dung đi. Dư Dung sợ cái gì, hắn liền phải làm cái đó.

Hắn mở ra thắt lưng Dư Dung, cởi ra quần của cậu, bởi vì Dư Dung không dám giãy dụa mức độ lớn, mấy lần liền giải quyết được. Hắn thuận thế đem cà vạt chính mình  kéo xuống, trói lại hai tay Dư Dung.

"Anh làm cái gì!"

Dư Dung dùng sức kéo kéo, Ngụy Viễn Chi đem tay cậu quấn vào đầu giường, bởi vì giường rất cũ kỹ, cậu hơi động đậy sẽ phát ra âm thanh.

Dư Dung yên tĩnh cắn môi, trong mắt ngậm lấy nước mắt.

Ngụy Viễn Chi nhẹ giọng trêu tức, ngón tay ấn ngay miệng huyệt xoay quanh, "Cậu cũng thật là tao, mặt sau đã ẩm ướt như thế, cùng nữ nhân giống nhau."

Dư Dung nhẹ nhàng run rẩy sống lưng, xương hồ điệp run run, lại giống như một đôi cánh phi điểu mỹ lệ ướt át đang run rẩy.

Cậu không có cách nào nói cho Ngụy Viễn Chi tại sao.

Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao.

Ngụy Viễn Chi nâng eo cậu từ phía sau đi vào, cho dù mặt sau là Ngụy Viễn Chi nói như vậy, nhưng mà không có trơn như trước, rất đau.

Dư Dung giọt nước mắt kia ngậm nửa ngày  rốt cục rơi xuống.

Nhiệt độ trên người cậu thay đổi tăng cao, toàn thân nhiễm phải tình dục nhẹ nhàng ửng đỏ, cho dù loại biến hóa này vô cùng nhỏ bé, nhưng mà Dư Dung biết được, đó là thân thể đã nghênh đón hoan ái.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro