Chương10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Ngụy Viễn Chi nói làm cho Dư Dung sững sờ.

Chỉ cần Ngụy Thiệu Nguyên không mở miệng, Dư Dung liền không có cách nào một mình giải thích quan hệ giữa mình và Ngụy gia lão tiên sinh.

Dù sao Ngụy Thiệu Nguyên phong lưu một đời, bên người thường có mỹ nhân xoay xung quanh.

Ngụy Viễn Chi hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

"Baba, Ninh Ninh tại sao không thể gọi thúc thúc?" Tiểu Dư Ninh chớp đôi mắt tròn xoe hỏi Dư Dung.

Dư Dung nhất thời không giải thích được.

Cũng may trẻ con lực chú ý đặc biệt dễ dàng dời đi, Dư Ninh nhìn thấy dì giúp việc bưng dưa hấu đến đây liền đem vấn đề vừa nãy quên mất, tha thiết mong chờ nhìn Dư Dung.

Dư Dung còn phải xem sắc mặt Ngụy Viễn Chi.

Dù sao trong nhà hắn mới là chủ nhân.

Ngụy Viễn Chi tuy rằng nhìn thấy Dư Ninh ôm chặt Dư Dung tâm lý một trận khó chịu, mà hai cha con họ thoạt nhìn xác thực đáng thương.

Hắn bảo Dư Ninh từ trên người Dư Dung đi xuống, mới cho bé ăn dưa hấu.

Đã bốn tuổi, còn dính baba chính mình như vậy, không ra hình dáng gì.

Dư Ninh ôm ba ba không nỡ buông tay, một bên vừa tha thiết mong chờ nhìn dưa hấu chảy nước miếng, "Baba..."

Ba ba không đồng ý bé không dám ăn, xem như là Ngụy Viễn Chi đã cho bé cũng không dám ăn.

Dư Dung không nỡ để cho Dư Ninh chịu ủy khuất, đem bé đặt xuống. Dư Ninh bé ngoan đi đến cái mâm cầm hai khối dưa hấu, một khối cho Dư Dung, một khối cho Ngụy Viễn Chi.

"Baba cùng thúc thúc cũng ăn nha."

Hắn tay nhỏ cầm ngốc nghếch lảo đà lảo đảo.

Ngụy Viễn Chi không có nhận, trên người hắn còn mặc âu phục, nếu gặm quả dưa hấu quả thực mất phong độ.

Dư Dung không thể làm gì khác hơn là đem hai khối đều nhận lấy.

Dư Ninh dùng cái muôi uy bé ăn, bé thấy Dư Dung không ăn, lo lắng hỏi cậu, "Baba người có phải là còn đang phát sốt?"

Dư Dung còn sốt nhẹ, sắc mặt cũng không quá tốt.

Dư Ninh dùng khăn mặt xoa xoa tay, lôi kéo Dư Dung muốn đi lên lầu, dưa hấu cũng không ăn, "Ngã bệnh cần nghỉ ngơi nhiều."

Ngụy Viễn Chi đứng lên liếc nhìn hai cha con, đối Dư Ninh nói, "Ăn dưa của con đi."

Ngược lại nhìn Dư Dung nói, "Cậu lên lầu nghỉ ngơi, cơm tối để cho dì Tôn làm."
Dư Dung đã ngủ hơn nửa ngày, cậu thể trạng không phải là yếu, lúc thường cũng rất ít sinh bệnh.

"Không cần, cơm tối để tôi làm đi." Cậu kéo lên ống tay áo, hướng nhà bếp đi, "Ngụy lão tiên sinh ngày hôm nay nói muốn ăn vịt già nấu măng tươi, cái này dì Tôn không làm được."

Ngụy Viễn Chi ngồi ở trên ghế sô pha đánh giá bóng lưng cậu, tâm lý khó chịu lập tức tăng mấy lần vượt qua mức chịu đựng, ngay cả nhìn đến dưa hấu Dư Ninh để trước mắt mình đều là không vui, giễu cợt nói, "A, Ngụy Thiệu Nguyên thực sự là có phúc lớn, tìm cái tiểu tình nhân không chỉ có thể làm cơm, còn tặng kèm con trai."

Dư Ninh nghe không hiểu, nháy mắt nhìn hắn.

Dì Tôn ngay bên cạnh ngược lại rất là bình tĩnh, làm như cái gì cũng không nghe thấy. Bà ở Ngụy gia ngốc thời gian đủ lâu, lâu đến chuyện gì đều gặp đều nghe qua, những năm trước đây Ngụy lão tiên sinh đem không ít người trở về, cái chuyện hoang đường gì cũng đã có, mỗi lần bà đều cho là Ngụy gia phải thay đổi nữ chủ nhân, quay đầu lại không thấy, hai cha con gây nhau trở lại như thường.

Bà là nhìn thấu, trong nhà này a, đổi không được chủ nhân.

Dư Dung rữa măng tre tay dừng một chút, dòng nước ào ào xẹt qua, qua vài giây cậu mới phục hồi tinh thần lại. Ngụy Viễn Chi làm sao nhục nhã cậu cậu đều có thể chịu, coi như là làm cậu có làm loại chuyện này, cậu cũng nuốt xuống, mà Dư Ninh còn nhỏ như vậy, có một số việc không phải như hắn nói.

Quả nhiên, Dư Ninh bưng quả dưa hấu chạy đến trong phòng bếp hỏi Dư Dung, "Baba, tiểu tình nhân là cái gì nha?"

Dư Dung không nói ra được, đành phải mạnh mẽ trừng Ngụy Viễn Chi một cái, ánh mắt kia giống như là muốn ở trên người hắn đào xuống một miếng thịt.

Dư Ninh còn đang hiếu kỳ ngóng ngóng mà nhìn cậu, trong miệng gặm quả dưa hấu, chảy đầy nước.

Dư Dung không trả lời bé, dời đi đề tài, "Ninh Ninh, baba muốn nấu cơm, con cùng dì Tôn đi trong sân chơi một chút nha."

Dì Tôn thấy thế, vội vàng đem Dư Ninh ôm đi, "Tiểu tổ tông, chúng ta đi trong sân chơi xích đu."

Dư Ninh vừa nghe sẽ chơi xích đu lập tức cùng dì Tôn chạy ra ngoài.

Lúc thường bé chỉ có thể một mình ở trong sân chơi cái xích đu, nhưng mà bé còn quá lùn, mũi chân nhón cũng với không tới, mỗi lần đều hoảng sợ không dám đứng lên.

Sau khi Dư Ninh đi, Dư Dung mới lại lần nữa rửa măng tre, Ngụy Viễn Chi trong mắt mang theo một tia trêu tức cười cười nhìn cậu, cứ như vậy đánh giá, cũng không nói.

Mãi đến tận Dư Dung không chịu được ánh mắt của hắn, ánh mắt kia rơi xuống giống như chính mình đang bị lăng trì thân thể trần truồng.

"Ngụy tiên sinh, sau này xin ngài đừng ở trước mặt Ninh Ninh nói câu nói như thế nữa."

Ngụy Viễn Chi đứng thẳng lên nới lỏng ra cà vạt, "Là tôi nói không đúng sao?"

Dư Dung cúi đầu đem măng cắt thành đoạn, lại cắt vài miếng gừng, im lặng không lên tiếng, cam chịu Ngụy Viễn Chi nhục nhã.

Này không tính là cái gì, nếu như cậu không đem cơn giận này nuốt vào trong bụng chính mình, Ngụy Viễn Chi thẹn quá hóa giận sẽ còn làm ra chuyện càng quá đáng hơn.

Bị Dư Dung xem là người có tội ác tày trời Ngụy Viễn Chi cười cười, đi vào nhà bếp, Dư Dung theo bản năng né một chút.

Nhưng mà không gian nhà bếp nhỏ hẹp như vậy cậu có thể trốn đến nơi nào chứ, nếu như có thể cậu thật muốn để cho mình biến thành không khí biến mất, mà đó là không có khả năng. Cậu thậm chí hoài nghi mình biến thành không khí Ngụy Viễn Chi cũng sẽ không bỏ qua nhục nhã mình.

Ngụy Viễn Chi từ phía sau lưng ôm lấy Dư Dung, người trước liều mạng tránh thoát mấy lần, mà bất đắc dĩ người kia khí lực mạnh mẽ như kìm sắt, không nhúc nhích chút nào.

Hắn ở bên tai Dư Dung, âm thanh giống như ma quỷ, "Tôi nói có đúng hay không, cậu là người của ba tôi, lại bò lên giường của tôi, cậu nói, chuyện này làm sao tính?"

"Đây xem là, loạn lυân đi?"

Nhưng là âm thanh Ngụy Viễn Chi không có nửa phần cảm giác loạn lυân xấu hổ, ngược lại là mang theo hưởng thụ sung sướng.

Dư Dung hận không thể lấy dao trong tay hướng hắn chém xuống, cắn răng mới có thể liều mạng nhịn xuống, "Cút."

Ngụy Viễn Chi nở nụ cười, tựa hồ Dư Dung không phải đang mắng hắn, mà là nói cái lời gì dễ nghe, tay vòng qua eo Dư Dung không chỉ không tha, trái lại ở trên người hắn tự do đi lên, xẹt qua cổ áo Dư Dung mở rộng, "Không bằng cậu thẳng thắn làm tiểu tình nhân của tôi thế nào?"

Hắn giải khai cổ áo Dư Dung mở ra viên cúc áo thứ hai, "Ngụy Thiệu Nguyên một người què, ngay cả đứng cũng không vững, không thỏa mãn được cậu đi."

Dư Dung nắm chặt dao, "Ngụy Viễn Chi!"

Nhưng mà chút nguy hiểm này chẳng mảy may không chạm tới nam nhân phía sau, Ngụy Viễn Chi chính là gạt ngang mũi dao trên người đi tới, không sợ trời không sợ đất.

"Tức giận?" Hắn như một tên biến thái đầu tựa vào cổ Dư Dung, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, "Nhưng cậu tốt nhất đừng quên là ai xin tôi thượng cậu?"

Dao trên tay Dư Dung rơi xuống, đập nát một nhánh tỏi trên tấm thớt.

Ngụy Viễn Chi chọt trúng nỗi đau của cậu. Lần thứ nhất cậu bất ngờ động dục, trên đất sống không bằng chết, xin Ngụy Viễn Chi thượng, lần thứ hai vì Dư Ninh, cậu liền vô liêm sỉ tìm Ngụy Viễn Chi.

Còn mỗi ngày nói tôn nghiêm cái gì, nơi nào còn có tôn nghiêm.

Cậu bất quá trong mắt người khác cũng chỉ là chủ động bò lên trên giường người nhà họ Ngụy. Chỉ có điều cái người kia không phải Ngụy Thiệu Nguyên, mà là Ngụy Viễn Chi.

Nhưng này có cái gì khác nhau đâu.

Ngụy Viễn Chi liếm láp cổ trắng nõn của Dư Dung, ngón tay đã giải khai viên cúc áo thứ ba của cậu.

Mùi vị trên người hắn làm Dư Dung sợ sệt,  đó là một loại áp bức, khí tức nam tính cường thế, rõ ràng nhà bếp có thông gió, trong phòng khách hơi lạnh có thể truyền tới đây, mà vì sao lại nóng như vậy.
Tuy rằng Dư Dung không muốn thừa nhận, nhưng cậu không thể không thừa nhận, thân thể của cậu có phản ứng.

Chỉ là bị Ngụy Viễn Chi tùy ý gây trêu chọc hai lần, cậu đã có phản ứng.

Thật là đáng sợ.

Tại sao mỗi lần thời điểm cùng người kia cùng tồn tại một phòng thân thể đều sẽ mẫn cảm như thế.

Lại giống như phát tình.

Động dục...

Dư Dung bị ý nghĩ này của mình doạ đến, đột nhiên đẩy Ngụy Viễn Chi ra.

Đại khái là Ngụy Viễn Chi không nghĩ tới cậu đột nhiên phản kháng, dĩ nhiên dễ dàng bị đẩy ra, Dư Dung luống cuống tay chân chụp lại cúc áo bị Ngụy Viễn Chi mở ra, thấp giọng nhắc nhở hắn, "Ngài chớ làm loạn."

Coi như là thời điểm như thế này, Ngụy Thiệu Nguyên cũng có thể đi ra bất cứ lúc nào, ông hành động bất tiện không có nghĩa là không thể tự kiềm chế mình đi tới đi lui, Ninh Ninh cũng có thể sẽ đi vào bất cứ lúc nào, bất kể là ai, Dư Dung cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Ngụy Viễn Chi khẽ cười, nắm chặt cổ tay của cậu dùng lực đem cậu đè ở trên tường phía sau. Thân mật ngậm vành tai Dư Dung, ý tứ hàm xúc chứa tình dục mà liếm láρ.

"Sợ bị Ngụy Thiệu Nguyên nghe thấy?"

Hắn nắm cằm Dư Dung cưỡng bách cậu cùng mình hôn môi, Dư Dung thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi hắn.

Dư Dung cũng ngây ngẩn cả người, quay đầu đi chỗ khác.

Ngụy Viễn Chi nếm thử trong miệng tản ra vị rỉ sắt, nguy hiểm như là thú hoang rốt cục lộ ra nanh vuốt, hung ác đến cực điểm, "Tôi ngày hôm nay liền muốn làm cho ông ta nghe thấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro