Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung lúc tỉnh lại trên trán đắp một khối khăn mặt, kim trên tay cũng đã lấy xuống, Dư Dung lấy ống thủy ra nhìn xem, ba mươi bảy độ năm, sốt nhẹ.

Trong nhà dì giúp việc họ Tôn, ở Ngụy gia đã hơn mười năm, Dư Dung cùng Ngụy Viễn Chi gọi nàng một tiếng dì Tôn.

Lúc Dì Tôn lên lầu đưa cơm Dư Dung mới vừa tỉnh không lâu, ngồi ở đầu giường trong tay nâng một quyển sách. Nàng biết đại khái người này là Ngụy Thiệu Nguyên mang về, địa vị bất đồng giống như..., cho nên thập phần tôn trọng, "Dư tiên sinh, đây là Ngụy lão tiên sinh bảo tôi chuẩn bị, nói chờ ngài tỉnh rồi bưng lên."

Dư Dung chỉ chỉ bàn, "Để ở đây đi."

Dì Tôn "Ai" một tiếng, đem đồ trong tay để xuống.

Dư Dung một ngày không xuống lầu, tuy rằng cậu thoạt nhìn quen sống trong nhung lụa, nhưng dù sao cùng người làm Ngụy gia không có gì khác nhau, chăm sóc Ngụy Thiệu Nguyên mới là trách nhiệm công tác của cậu.

Hắn hỏi dì Tôn, "Ngụy lão tiên sinh đâu?"

Dì Tôn nói, "Ở bên trong vườn hoa."

"Ngụy Viễn Chi không ở?"

"Thiếu gia đi công ty, nói là mở hội nghị, đã đi được hai giờ rồi."

Dư Dung đi mở nước nóng để tắm, sau khi đi ra cả người đều khoan khoái dễ chịu, chiều hôm qua cậu đã bắt đầu phát sốt, chỉ là không xem là chuyện đáng kể. Tối hôm qua lại bị Ngụy Viễn Chi dằn vặt một phen như vậy, thời điểm được Ngụy Viễn Chi ôm trở về phòng đã không còn ý thức.

Cậu ăn vài miếng cơm mà dì Tôn bưng lên, liền đem gian phòng chỉnh lý sạch sẽ, cửa sổ mở ra cho thông gió, mới đi xuống lầu.

Ngụy Thiệu Nguyên đang ở bên trong sân  chơi đùa chim sáo.

Chỉ là chân của ông không quá tốt như lúc trước, chống gậy đứng một chút lập tức muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ông thấy Dư Dung bảo cậu dìu mình ngồi dậy, "Tiểu Dư hết sốt rồi?"

Dư Dung gật gật đầu, "Làm cho ngài lo lắng."

"Cậu còn trẻ, cũng đừng quá liều mạng, chú ý thân thể." Ngụy Thiệu Nguyên ý vị sâu xa, vỗ vỗ chân của mình, "Cậu nhìn ta một chút, lúc còn trẻ không chú ý, hiện tại nửa người tàn phế."

Ngụy Thiệu Nguyên ngày thường có thói quen thuận buồm xuôi gió, này đối với ông mà nói đúng là sự đả kích không nhỏ. Lúc trẻ tùy ý phung phí tuổi tác sức khỏe, bây giờ cũng mất phong lưu phóng khoáng, mỗi ngày kéo bệnh tàn một cái chân tàn hoảng sợ lo lắng sống qua ngày.

"Cậu theo tôi đã bao lâu?"

Dư Dung sững sờ, suy nghĩ một chút, "Đã hai năm."

Ngụy Thiệu Nguyên gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, "Hai năm qua oan ức cho cậu."

Dư Dung đoán không ra ý tứ Ngụy Thiệu Nguyên.

Cậu là hai năm trước tình cờ gặp Ngụy Thiệu Nguyên, tính ra hẳn là đoạn thời gian đó Ngụy Thiệu Nguyên mới vừa làm xong giải phẫu. Lúc đó Dư Dung mang theo Dư Ninh khắp nơi kiếm sống, Dư Ninh không chỉ không rõ lai lịch, hơn nữa còn không có hộ khẩu.

Ninh Ninh không có hộ khẩu, lại sắp phải đi nhà trẻ, Dư Dung không chỉ không có công việc, còn vì hộ khẩu của Dư Ninh mà sứt đầu mẻ trán.

Lúc này, Dư Dung gặp được Ngụy Thiệu Nguyên.

Nói đúng ra, là Ngụy Thiệu Nguyên tìm tới Dư Dung.

Ngụy Thiệu Nguyên nói mình có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề hộ khẩu Dư Ninh, đồng thời có năng lực làm cho bé đi nhà trẻ tốt nhất.

Lúc đó vừa không kinh tế không năng lực vừa không có quan hệ Dư Dung không có cách nào không động lòng.

Mà điều kiện là Dư Dung phải đi Mỹ bồi Ngụy Thiệu Nguyên dưỡng bệnh.

Dư Dung đáp ứng.

Dưới cái nhìn của cậu, chính mình chỉ là một người hầu một hộ công bên người Ngụy Thiệu Nguyên, mà thời gian lâu dài lời đồn đại nổi lên bốn phía, nói cậu là người Ngụy Thiệu Nguyên nuôi bên người.

Ngụy Thiệu Nguyên không có khẳng định, cũng không có phủ nhận.

Dư Dung vừa bắt đầu quá sợ hãi, loại quan hệ này ở trong mắt cậu là cực kỳ lúng túng, mà Ngụy Thiệu Nguyên đối với cậu chưa từng làm bất kỳ việc vượt rào gì, người cũng không như bên ngoài đồn đoán phong lưu đa tình như vậy, ít nhất đối Dư Dung chưa từng có.

Dần dần, Dư Dung cũng không quản bên ngoài nói thế nào, chỉ giữ mình trong sạch, quản tốt chính mình.

Ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ rất muốn Ninh Ninh bên người, Dư Dung hai năm qua trải qua không hề quá kém.

Cậu trước khi rời đi đem Ninh Ninh gởi nuôi ở nhà cô, cũng cho đối phương một số tiền lớn, cơ hồ là toàn bộ tài sản tích trữ của chính mình, xin nhờ đối phương chăm sóc tốt bảo bối.

Cậu như thế nào không quan trọng lắm, nhưng Ninh Ninh không thể chịu ủy khuất.

Thời điểm Ninh Ninh nho nhỏ vừa bắt đầu rời xa baba cả đêm khóc nháo, khi đó bé chỉ có hơn hai tuổi, cô không thể không ôm bé nửa đêm cùng Dư Dung gọi video.
Dư Dung tâm lý đau cực kì, Dư Ninh là một miếng thịt sinh ở trên người cậu, làm sao cắt đi đều đau.

Từ từ, tiểu Dư Ninh bắt đầu rõ ràng baba phải làm việc, bé liền không khóc nháo, chỉ là khéo léo chờ, còn có thể mỗi ngày gọi điện thoại hỏi Dư Dung lúc nào trở về xem Ninh Ninh.

Dư Dung nửa năm mới có thể trở về nước một lần, mỗi lần đều chỉ có hai ba ngày liền phải trở về. Đây đã là khoan dung to lớn nhất Ngụy Thiệu Nguyên cho cậu.

Mỗi lần trước khi đi Ninh Ninh đều ôm đùi Dư Dung không nỡ buông tay, rõ ràng nước mắt đã rơi xuống, còn quật cường không chịu khóc, trong miệng gọi baba không cần đi, Ninh Ninh cũng phải cùng baba đi...

Cũng may cô là người có kiên trì, đối xử cháu mình giống nhau đối xử Dư Ninh, đem bé nuôi trắng trẻo non nớt, bốn tuổi Dư Ninh đã có cái bóng Dư Dung, đẹp đẽ đến cực kỳ.

Ngày hôm nay gió lớn, Ngụy Thiệu Nguyên không thể ở trong sân ngốc quá lâu.

Ông nỗ lực mấy lần cũng không thể tự mình đứng lên đến, không thể làm gì khác hơn là chịu thua, "Tiểu Dư, cậu dìu ta một chút."

Dư Dung đem ông đỡ dậy.

Lúc trở lại phòng khách vừa vặn đụng phải Ngụy Viễn Chi vừa trở về phía sau còn có cái đầu nhỏ.

Là Dư Ninh.

Dư Ninh thấy Ngụy Thiệu Nguyên, hiểu chuyện chào hỏi, mới đi tìm Dư Dung.

Dư Dung đem Ngụy Thiệu Nguyên nâng trở về phòng, lại trở lại phòng khách thấy Ngụy Viễn Chi sắc mặt tái xanh.

Dư Ninh còn nhỏ, không phát giác ra không khí người lớn không đúng, đưa tay ra muốn Dư Dung ôm, "Hôm nay là Ngụy thúc thúc đón con trở về."

Dư Dung ôm Dư Ninh đối Ngụy Viễn Chi nói tiếng cám ơn.

Lại nghe thấy Ngụy Viễn Chi mang theo âm thanh cân nhắc, "Cậu là người của Ngụy Thiệu Nguyên, nên con trai cậu không nên gọi tôi là thúc thúc đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro