Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Bác sĩ Trương khám cho Dư Dung xong treo lên một bình nước, lại mở hộp lấy thuốc hạ sốt mới rời khỏi.

Dư Ninh lo lắng nắm bàn tay nóng hầm hập của ba ba, một khắc cũng không rời đi. Truyền một hồi Dư Dung mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Dư Ninh lại muốn đi gọi dì giúp việc.

Ngụy Viễn Chi đứng ở một bên bị ngó lơ hoàn toàn, "Nằm xuống, gọi dì giúp việc làm cái gì?"

Dư Dung hô hấp đều nóng, âm thanh uể oải vô lực, cậu không nghĩ tới Ngụy Viễn Chi sẽ xuất hiện ở trong phòng, dù sao ngày hôm nay không phải cuối tuần, Ngụy Viễn Chi mỗi ngày đều rất bận rộn.

Dư Dung nói chuyện rất vất vả, "Ninh Ninh phải đi nhà trẻ..."

Dư Ninh vừa nghe, khóc lên, tay nhỏ chặt chẽ lôi góc áo Dư Dung, "Ninh Ninh không đi nhà trẻ, Ninh Ninh muốn chăm sóc baba..."

Bé nói xong liền lảo đảo mà bưng ly nước trên đầu giường, "Baba uống nước."

Dư Ninh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, có thể là gen di truyền từ Dư Dung, năng lực tự gánh vác rất mạnh. Tuy rằng bé thoạt nhìn một bộ dáng nhuyễn nhuyễn manh manh, mà nội tâm nho nhỏ lại vô cùng mạnh mẽ. Dư Dung đem bé gởi nuôi ở nhà cô chính mình, Dư Ninh tha thiết mong chờ nhìn cậu rời đi, không khóc cũng không nháo, chỉ là lôi kéo tay áo của cậu nói, baba sớm chút trở về đón Ninh Ninh nha.

Ninh Ninh là đứa con của cậu, tuy rằng điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng mà thân thế Dư Ninh vẫn là bí mật. Dư Dung từng một lần bất ngờ, bất ngờ chết đuối, chính là lần bất ngờ kia làm cho cậu mất đi đoạn ký ức năm năm trước, bao gồm lai lịch Dư Ninh. Cậu lúc tỉnh lại Dư Ninh đã ở bên cạnh, được cô ôm, tay nhỏ quơ quơ hướng cậu không ngừng gọi baba.

Cô cũng không nói ra được lai lịch Dư Ninh, chỉ nói là nửa năm trước được Dư Dung ôm trở về. Trong trí nhớ Dư Dung, cậu không có cùng người khác kết hôn qua, có lẽ Ninh Ninh là được cậu nhận nuôi.

Thời điểm Dư Ninh hai tuổi, Dư Dung làm giám định cha con, kết quả làm cho cậu giật cả mình, Dư Ninh là con thân sinh của cậu!

Lẽ nào cậu thật cùng người khác kết hôn qua?

Tại sao chính mình một chút ấn tượng đều không có.

Chẳng những không có ấn tượng, ngay cả bên trong cuộc sống vết tích cùng người khác cùng nhau sinh hoạt cũng không tìm thấy nửa điểm.

Dư Dung không nghĩ ra.

"Ninh Ninh ngoan." Dư Dung xoa xoa tóc, cái miệng nhỏ uống nước.

Dư Ninh chạy đến trong phòng của mình đem ra một quyển chuyện cổ tích, nhìn chữ mặt trên chính mình còn chưa nhận thức hết hoàn toàn, chỉ có thể nhìn hiểu hình minh họa "Ninh Ninh kể chuyện xưa cho baba, baba sẽ không khó chịu nữa."

Trước đây lúc bé phát sốt, baba cũng làm như vậy.

"Ngày xưa ở phương tây xa xôi..." Dư Ninh thanh âm non nớt ở trong phòng vang lên, nghiêng đầu, "Ba ba, phương tây là nơi nào nha?"

"..."

Dư Ninh vẫn là bị đưa đến nhà trẻ.

Là Ngụy Viễn Chi dặn dò, ngại quá ồn.

Sau khi Dư Ninh bị đưa đi, Ngụy Viễn Chi ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm Dư Dung giống như nhìn chằm chằm con mồi, Dư Dung thấy hắn khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, vốn là nóng mặt càng thêm nóng.

"Ngụy tiên sinh, làm phiền ngài đi ra ngoài trước, tôi muốn ngủ một lát."

Dư Dung nhắm hai mắt lại.

"Bác sĩ Trương bảo tôi giúp cậu rút kim." Ngụy Viễn Chi mặt dày mày dạn ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh.

Dư Dung không muốn cùng cái này kẻ nguy hiểm này một chỗ một phòng, "Tôi tự mình có thể."

"Cậu không phải buồn ngủ sao?"

"..."

Dư Dung là thật khó chịu đến lợi hại, lười tiếp tục để ý tới hắn.

Ngụy Viễn Chi lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho thư ký, vốn là có hai cái hội nghị quan trọng sắp mở, bây giờ nhìn lại chắc là ngâm nước.

Rõ ràng chuyện như vậy bảo dì giúp việc trong nhà tới làm là được, hắn tại sao phải tự mình lưu lại nhìn chằm chằm người này đây?

Còn có thể chạy hay sao?

????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro