Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Ngày hôm sau lúc Ngụy Viễn Chi xuống lầu nhìn thấy Dư Ninh đang một mình gặm bánh mì, trong miệng phì phì, khóe miệng dính mứt hoa quả, tay phải để lên ly sữa bò.

Hắn thấy Ngụy Viễn Chi cũng không có sợ như ngày hôm qua, có lẽ là Dư Dung dạy bảo qua, bé thấy Ngụy Viễn Chi ngoan ngoãn gọi một tiếng thúc thúc.

Ngụy Viễn Chi không thấy Dư Dung, cũng không thấy Ngụy Thiệu Nguyên.

Hắn hỏi Dư Ninh, "Baba con đâu?"

Dư Ninh nhón chân nỗ lực với tới sữa bò nhấp một ngụm, liếm liếm miệng nhỏ, "Đang ngủ."

Ngụy Viễn Chi vừa nhìn đồng hồ đeo tay, đã bảy giờ.

Lúc thường Dư Dung hơn năm giờ sẽ thức dậy chuẩn bị điểm tâm, quét dọn phòng khách, hầu hạ Ngụy Thiệu Nguyên sinh hoạt thường ngày.

Hắn lại hỏi Dư Ninh, "Vậy ai chuẩn bị điểm tâm cho con?"

Dư Ninh mắt to đen thui nhìn hắn, trong đôi mắt vừa có hiếu kỳ cũng có sợ hãi, nhỏ giọng nói, "Ninh Ninh tự mình làm."

"Ninh Ninh cũng chuẩn bị cho thúc thúc."
Nói rồi bé chỉ chỉ cái đĩa trên bàn nhà bếp, bên trong có hai miếng bánh mì khô quắt, hiển nhiên là trực tiếp từ tủ lạnh lấy ra, mặt trên tô vẽ mứt hoa quả rối như tơ vò, như là vẽ bùa quỷ.

Bốn phía xung quanh cái đĩa còn rơi ra ít vụn mứt.

Ngụy Viễn Chi chân mày cau lại, không có trứng chiên cũng không có bữa sáng xúc xích, hắn quả thực hoài nghi thứ này thật có thể ăn sao?

Ngụy Viễn Chi đem bánh mì khô quắt hâm nóng, bưng cái đĩa ngồi vào đối diện Dư Ninh, ánh mắt trầm trầm nhìn bé, "Con gọi Dư Ninh?"

Dư Ninh gật gật đầu, "Dạ."

"Ai đặt tên cho con?" Ngụy Viễn Chi hỏi tiếp.

Chỉ là khi hắn nhét một cái bánh mì vào miệng, quả nhiên cảm thấy khó có thể nuốt xuống được, vậy mà Dư Ninh còn có thể xem thành bảo bối thơm ngát ăn hết, hắn là người lớn còn có thể nói cái gì?

Dư Ninh ăn sắp xong, sợ hãi nói, "Là ba ba."

"Mẹ con đâu?"

"Ninh Ninh chưa từng thấy mẹ."

Bé rốt cuộc chỉ là trẻ con, đứa trẻ nhà người khác đều có mẹ, mà bé không có, vừa nhắc đến khó tránh khỏi có chút khổ sở, một bên ôm ly sữa bò rì rầm uống một bên cộp cộp rơi nước mắt.

Ngụy Viễn Chi không biết Dư Ninh giống ai, rõ ràng là một bé trai lại lớn lên đến trắng trẻo mềm mại, thân hình cũng không cao, nho nhỏ một nắm, ngược lại rất là ngoan ngoãn.

Dư Ninh uống xong sữa bò như trước không thấy Dư Dung đi xuống, chính mình hiểu chuyện mà đạp ghế đẩu nhỏ đem ly cọ rửa sạch sẽ, ngăn nắp chỉnh tề để lại nơi củ. Tiếp theo liền cầm cái đĩa chuẩn bị một phần bữa sáng mới.

Ngụy Viễn Chi thấy bé thập phần nguy hiểm có thể ngã sấp xuống xoắn xuýt một hồi, ra lệnh cưỡng chế bé từ chỗ cao xuống dưới. Dư Ninh đem cái đĩa để tới chỗ thấp, ở trên bánh mì giống như vẽ tranh mà bôi mứt hoa quả, sau đó bưng lên muốn lên lầu.

Chỉ là bé còn nhỏ, chân cũng ngắn, trong tay bưng cái đĩa run run rẩy rẩy, mấy lần suýt nữa ngã sấp xuống.

"Con đi đâu?" Ngụy Viễn Chi thực sự nhìn không nổi đi qua, nhận lấy cái đĩa trong tay bé.

Dư Ninh nói, "Ba ba vẫn chưa có ăn điểm tâm."

"Chờ một lát cậu ấy sẽ tự mình xuống ăn. Ngụy Viễn Chi nói, "Con không cần đi nhà trẻ sao?"

Dư Ninh đứng ở trên thang lầu có chút khó khăn, baba không ăn điểm tâm sẽ đói bụng, hơn nữa, baba không có rời giường cũng không ai đưa bé đi nhà trẻ.

"Ninh Ninh không biết."

"..."

Hai người đang nói chuyện, chuông cửa vang lên.

Là dì giúp việc trong nhà tới.

Từ khi Dư Dung đến. Chuyện trong nhà đều là một mình cậu ấy bận rộn, dì giúp việc mừng rỡ vì được thanh nhàn. Bà vốn là buổi trưa mới đến đây, sáng sớm hôm nay lại nhận được điện thoại của Dư Dung, nói phiền bà buổi sáng đến đây.

"Dư tiên sinh bảo tôi đến đây, bảo là muốn chuẩn bị điểm tâm, chăm sóc Ngụy lão tiên sinh sinh hoạt thường ngày và đưa đứa nhỏ đi nhà trẻ."

Ngụy Viễn Chi sắc mặt khó coi, "Cậu ấy ở đâu?"

"..."

Dư Ninh đã bạch bạch bạch chạy đến phòng Dư Dung, gõ cửa không có ai mở, không thể làm gì khác hơn là nhón chân mất công tốn sức đem cửa mở ra, cũng may cũng không có khóa trái.

Trong ổ chăn nhô thành một khối.

Dư Ninh ở bên giường nhìn Dư Dung, baba thoạt nhìn dáng vẻ tiều tụy, đôi môi trở nên trắng, hai gò má đỏ chót. Bé lắc cánh tay Dư Dung, "Baba, nên rời giường."

Không có phản ứng.

"Ninh Ninh muốn đi nhà trẻ."

Vẫn không có phản ứng.

Dư Ninh nho nhỏ có chút hoảng loạn, tại sao trên người baba nóng như thế, giống như lò lửa. Trong đôi mắt bé liền nổi lên nước mắt, "Baba..."

Bé xoa xoa nước mắt, vừa muốn chạy xuống đi gọi thúc thúc, liền ngay cầu thang  liền đụng phải một người cao lớn, chính là Ngụy Viễn Chi.

Bé dùng bàn tay nhỏ lôi kéo góc áo Ngụy Viễn Chi, "Thúc thúc, baba con trên người thật là nóng thật là nóng..."

Ngụy Viễn Chi tối hôm qua làm đã cảm thấy trạng thái Dư Dung có gì đó không đúng, thời điểm khẩu giao khoang miệng Dư Dung nóng bỏng, hậu huyệt bên trong cũng là ấm nóng khó nhịn, đầu ngón tay xẹt qua da dẻ đều là nóng bỏng. Mà khi đó hắn đã không dừng lại được, đặc biệt là đến lúc sau Dư Dung ý thức mơ hồ, hai chân quấn lấy eo hắn trong miệng vô ý thức phát ra âm thanh mị nhân, câu đến Ngụy Viễn Chi hồn cũng bay mất.

Cho nên hắn cũng chỉ nghĩ là Dư Dung động tình, không nghĩ tới lại là phát sốt. Người này cũng thật là, phát sốt còn lớn gan buổi tối đi trêu chọc hắn.

"Bác sĩ Trương, làm phiền ông bây giờ đến đây một chuyến..."

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro