Chương 6 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung gõ cửa thư phòng.

Cửa chỉ là khép hờ, Ngụy Viễn Chi ở bên trong bảo, "Vào đi".

Dư Dung vẫn một thân sơ mi quần tây như vậy, cho dù là buổi tối, cậu cũng chỉ trước khi ngủ mới đổi áo ngủ, lúc thường đều là một thân tác phong hạ nhân, câu nệ đến không thể câu nệ thêm.

Cậu chưa bao giờ xem nơi này là nhà mình, Ngụy gia có thể cho cậu nương nhờ hay không, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết.

Ngụy Viễn Chi không có ngồi trước máy vi tính xử lý công vụ, mà là hai chân bắt tréo nhàn nhã ngồi ở trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly rượu đỏ không nhanh không chậm lắc, phối hợp ánh đèn vàng ấm tạo nên không khí ám muội.

Giống như là vì chờ Dư Dung.

Dư Dung đi vào, trên chân cậu mang dép lê cùng một thân chính trang này hoàn toàn không hợp, mà lúc này cậu cũng không có tâm tư chú ý hình tượng.

Cậu mở miệng: "Ngụy... tiên sinh."

Hai chữ "thiếu gia" treo lơ lửng ở bên mép chốc lát liền thu về, thời điểm như thế này cậu không dám chạm vào vảy ngược Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi không có quay đầu nhìn cậu, chỉ là đem nửa chai rượu đỏ còn lại rót vào bên trong bình đựng rượu, sau đó bỏ thêm mấy khối đá vào, mới chậm rãi mở miệng.

"Con trai cậu ngủ rồi?"

Dư Dung một mực cung kính, cúi đầu hiện tại đứng ở cửa không dám vào.

Cậu tuy rằng không thích nói chuyện, lại là người có lòng tự trọng rất mạnh. Cậu là một nam nhân, một người baba, vốn không nên sống khúm núm ủy khuất cầu toàn như vậy, nhưng vì con trai, chỉ có thể hướng nam nhân trước mắt cúi đầu.

"Ngụy tiên sinh, Ninh Ninh bé thật sự rất hiểu chuyện, tôi có thể đem bé từ nhà trẻ đón về liền để bé ở trong phòng ngủ, tuyệt đối sẽ không để bé chạy loạn, càng sẽ không xuất hiện trước mặt ngài."

Đây là phương án thích hợp, mà Ngụy Viễn Chi không có ý muốn như thế, hắn nói "Không được, nhất định phải đưa đi."

Dư Dung nói, "Ngụy Viễn Chi, ngài bảo tôi làm cái gì đều được, nhưng Ninh Ninh chỉ là trẻ con, xin ngài đừng làm khó bé."

Cậu nói chuyện âm cuối đều run run.

Dư Dung tự nhận cậu là người có cốt khí.

Vậy mà ở Ngụy gia ngốc ngốc mấy ngày ngắn ngủi, cậu liền phát hiện cái gì gọi là tôn nghiêm, cốt khí ở trước mặt quyền thế bất quá đều là bụi bặm.

Người khác giương lên ống tay áo liền không còn tồn tại nữa.

Cậu ăn nhờ ở đậu có thể chịu ủy khuất, thậm chí là sỉ nhục, nhưng cậu không thể để cho Ninh Ninh cùng cậu đều chịu bắt nạt.

Bảo bối vẫn còn là trẻ con.

Ngụy Viễn Chi cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, nhưng hắn vừa nghĩ tới Dư Dung là baba của bé, đứa bé này còn không biết là dã chủng của cậu cùng ai, tâm lý liền một trận khó chịu.

Hắn ngược lại là muốn nhìn một chút Dư Dung vì có thể ở lại Ngụy gia tiếp tục sống, đến cùng là có thể thấp hèn đến mức độ nào.

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, như gọi một cái đồ chơi vậy, "Lại đây."

Dư Dung thẳng lưng lên đi tới.

Coi như ngày hôm nay Ngụy Viễn Chi muốn cậu bò qua đi, cậu cũng không thể nói một câu.

Ngụy Viễn Chi trong lòng cũng không có ý định sỉ nhục Dư Dung, trái lại nhìn bộ dáng tuyệt mỹ cấm dục trên mặt hiện ra thống khổ này, tâm lý tự dưng sinh ra mấy phần đau lòng.

Vì sao lại đau lòng đây?

"Cầu người thì phải biểu hiện ra thái độ cầu người." Ngụy Viễn Chi nhàn nhã thưởng thức một ngụm rượu đỏ.

Lại nhìn Dư Dung, đã quỳ đến trước mặt mình.

Vẻ mặt của cậu tràn đầy ẩn nhẫn, dường như đối diện là kẻ thù của cậu.

Ngụy Viễn Chi nhìn Dư Dung đang nhắm mắt, nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay lạnh lẽo ở trên mặt của cậu lướt qua, nói "Mở mắt ra."

Dư Dung thuận theo lại nghe lời mà mở mắt ra, như là con rối mặc người đùa bỡn.

"Làm cái gì đều được?" Ngụy Viễn Chi tâm tình thật tốt, mang theo mấy phần xem thường mà cười cười, "Bao gồm cả việc mở chân ra như kỹ nữ cho tôi làm?"

Dư Dung mạnh mẽ lườm hắn một cái, run run đôi môi không nói.

"Như vậy, như cậu mong muốn."

Rượu đỏ thuận theo cổ áo Dư Dung chảy xuống, xẹt qua da thịt trắng nõn như sứ lướt qua đoá hoa kiều diễm. Bên trong rượu thêm không ít đá, Dư Dung siết nắm đấm nhịn không được run rẩy.

Ngụy Viễn Chi cứ như vậy nhìn cậu, bất động.

Qua vài giây, Dư Dung quỳ trên mặt đất tay run run mở ra đai lưng của hắn, cúi đầu đem dương vật Ngụy Viễn Chi ngậm vào, khẩu giao cho hắn.

Như vậy đối với Dư Dung là người có tính khiết phích mà nói, mùi tanh thoang thoảng kia cơ hồ làm cho cậu buồn nôn.

Nhưng là cậu vẫn ra sức một lần lại một lần phun ra nuốt vào, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm láp, mà vật kia thực sự quá lớn, nuốt một nửa liền phải phun ra, tới tới lui lui liên tục nhiều lần, ngậm vào trong miệng đến tràn đầy, nhìn như kinh nghiệm phong phú, kì thực thập phần ngây ngô.

Cậu chưa từng làm chuyện như vậy.

Cho dù là năm năm trước ở trong trí nhớ, cũng không có ký ức như vậy.

Ngụy Viễn Chi ngẩng đầu dưạ vào ở trên ghế sô pha hưởng thụ, nhắm hai mắt cầm ly đế cao bên trong còn sót lại một ít rượu đỏ.

Uống xong rượu đỏ, cũng nên uống rượu ngụm mạnh trước mắt này.

Ngụy Viễn Chi để ly xuống, bàn tay to đặt ở bên trong mái tóc mềm mại như nhung, ấn lại đầu Dư Dung, để cho dương vật ở trong miệng cậu nhanh chóng đâm xuyên.

"A ——!"

Dư Dung không có nửa điểm phòng bị, càng không có năng lực chống cự.

Cậu lúc này lại như một sủng vật đang lấy lòng chủ nhân.

Vật kia cơ hồ xuyên đến bên trong cổ họng của cậu, thừa nhận Ngụy Viễn Chi hung ác thao làm, cổ họng đau nhức, nước mắt chảy ròng, thậm chí mấy lần nôn khan đều bị mạnh mẽ nén trở lại. Dư Dung chỉ cảm thấy cơ trên mặt đều cứng ngắc, chỉ còn dư lại sự thật bị ép chuyển động như động cơ.

Ngay lúc Ngụy Viễn Chi đem dương vật mình rút ra, Dư Dung đã chết lặng, nhếch miệng còn muốn liều mạng tiến lên hút. Ngụy Viễn Chi bắn cho cậu đầy mặt tinh dịch, một chút bạch trọc ở trên mặt Dư Dung thành từng cái từng cái dấu ấn khuất nhục.

Đem cậu làm hỏng.

Dư Dung còn quỳ ở chỗ cũ thở hổn hển, bên mũi là mùi vị nam tính dày đặc, cậu vừa muốn lau đi, liền bị Ngụy Viễn Chi đè đến trên ghế sô pha.

Trong lúc hoảng hốt, sơmi cũng bị cởi ra ném qua một bên.

Ngay lúc đó lại có xúc cảm lạnh lẽo xẹt qua thân thể, là Ngụy Viễn Chi đem rượu đỏ còn lại bên trong bình rượu đều đổ hết xuống người cậu.

Rượu đỏ lạnh lẽo thuận theo lồng ngực của cậu chảy đến bụng dưới.

Tiếp theo là trên đùi.

Trên da thịt tuyết trắng như sứ hiện ra vẻ yêu diễm mà mỹ lệ.

Ngụy Viễn Chi giống như biến thái liếm láρ chất lỏng trên người cậu, đầu lưỡi thô ráp nghiền ép lên toàn thân, còn thỉnh thoảng cắn xé da thịt cậu, cắn đến địa phương mẫn cảm Dư Dung sẽ giống như chạm vào điện toàn thân run rẩy.

Ngụy Viễn Chi nếm thử được mùi vị rồi, liền đem người đè xuống ghế sô pha, nhấc lên chân nhắm ngay tiểu huyệt ướt nhẹp đang thủ thế chờ đợi.

"Quả nhiên vừa tiện vừa tao, còn chưa có thao cậu đã chảy nhiều nước như vậy." Ngụy Viễn Chi nói, "Tôi đối với tử thi không có hứng thú, tốt nhất lấy ra thái độ cầu người, không phải con trai cậu..."

Vốn là cơ hồ đắm chìm bên trong tình dục Dư Dung trong nháy mắt tỉnh táo, khắp khuôn mặt là khuất nhục.

Hắn há miệng, tuyệt vọng nhắm mắt lại, trên mặt mang theo vệt nước mắt vừa nãy, "Cầu ngài..."

"Cầu tôi cái gì?"

Dư Dung trượt hầu kết, trên mặt của cậu tràn ngập sỉ nhục, gương mặt xinh đẹp lúc này dát lên một tầng ửng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng bởi vì tình dục đỏ đến mức sung huyết.

Ngụy Viễn Chi nói cũng không có sai, cậu thực sự là vừa tiện vừa tao.

Lúc thường ngụy trang làm ra một bộ dáng dấp thanh lãnh cao quý thì lại làm sao, còn không phải bị nam nhân chạm vào liền mẫn cảm đến độ phải cầu người thượng.

Dư Dung đối với thân thể mình như vậy gần như tuyệt vọng, cắn răng từ trong hàm răng gian nan nặn ra vài chữ, "Cầu ngài... Tiến vào..."

Ngụy Viễn Chi hài lòng cười, đỡ cự đại côn thịt cắm vào.

Dư Dung thống khổ nhắm chặt mắt lại.

Lại ức chế không được mà phát ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn.

Bị dục vọng đốt lửa cậu lại như một nam kỹ vô liêm sỉ, ngay cả thanh âm đều mị nhân.

Hai người ở trên ghế sô pha làm hai lần, lần thứ hai Ngụy Viễn Chi ôm lấy Dư Dung, để bản thân cậu ngồi lên.

Dư Dung tâm tình cơ hồ hỏng mất, cắn môi đẩy ra cái mông của chính mình đem hậu huyệt hiện ra thủy quang nuốt côn thịt vào. Ngụy Viễn Chi như trước không hài lòng, mãi đến lúc cậu lắc mông chính mình động, trong miệng hô lên từ ngữ không biết xấu hổ mới bằng lòng buông tha cậu.

Ngụy Viễn Chi đem cậu đè xuống ghế sô pha làm, làm được một lát liền mặc kệ tư thế hạ thể liên kết của hai người đem cậu ôm đến trước cửa sổ sát đất ở thư phòng, áp ở phía trên chà đạp bằng mọi cách. Dư Dung bị nâng chân lên mạnh mẽ tiến vào, bị cự căn như lửa nóng kia đóng đinh trên cửa sổ sát đất, muốn khóc cũng khóc không được.

Cuối cùng Dư Dung cái gì đều bắn không ra, chất lỏng trắng trong suốt mỏng manh từng tí từng tí rơi trên thảm trải sàn phía trước cửa sổ, ý thức sau cùng của cậu vậy mà là, thảm trải sàn này ngày mai còn do chính mình dọn dẹp sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro