Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Ngụy Viễn Chi không có dọn ra ngoài.

Phòng ở là mẹ để lại cho hắn, dựa vào cái gì hắn phải đi, người ngoài lại quang minh chính đại vào ở.

Hắn không chỉ không đi, còn muốn đem những người này từng người từng người đánh đuổi ra ngoài.

Làm cho Ngụy Viễn Chi không nghĩ tới chính là, hắn còn chưa có đem tiểu mẹ kế đánh đuổi, trong nhà lại mọc thêm một tiểu dã chủng.

Ngụy Viễn Chi về đến nhà, nhìn thấy trong sân trên sân cỏ một bé trai khoảng bốn năm tuổi tự mình chơi, chạy chạy liền ngồi vào xích đu, Ngụy Viễn Chi nhìn thấy trừng hai mắt thật to nhìn bé.

Bé trai không nhận ra được chút nguy hiểm nào, càng không để ý tới thảm cỏ dưới chân là vị gia chủ này bỏ ra giá cao mời người bảo dưỡng.

Ngụy Viễn Chi biểu tình chán ghét, hắn ghét nhất trẻ con, "Ngươi là ai?"

Nhất định là Dư Dung quên không đóng kỹ cửa, để cho trẻ con nhà người khác chạy vào.

Bé trai lớn lên bộ dáng trắng trắng mềm mềm cũng không tức giận, cũng không nói, tựa hồ là có chút sợ sệt Ngụy Viễn Chi, trốn ở mặt sau cái xích đu, nhỏ giọng gọi cái gì.

Ngụy Viễn Chi đến gần vừa nghe, gọi chính là baba.

Hắn hỏi, "Baba ngươi là ai?"

Bé trai ngơ ngác nhìn hắn.

Ngụy Viễn Chi hơi nhướng mày, cùng đứa bé giao tiếp thật phiền phức, "Ngươi không nói, ta gọi cảnh sát."

Bé trai vừa nghe đến hai chữ cảnh sát, biểu tình càng ngày càng sợ hãi, gọi baba hướng trong phòng chạy.

Ngụy Viễn Chi theo sát phía sau, giẫm hỏng thảm cỏ của hắn còn hướng trong nhà hắn mà chạy?

Đây là trẻ con nhà ai?

Dư Ninh chạy chạy đụng phải Dư Dung, lập tức chui đến trong lồng ngực Dư Dung, trong miệng còn gọi, "Baba, có người xấu."

Dư Dung không kịp lau tay, không thể làm gì khác hơn là ở trên tạp dề chính mình lau hai cái, đem bé ôm vào trong ngực, xoa xoa đầu bé nhỏ giọng an ủi, "Không có chuyện gì, Ninh Ninh không sợ."

Dư Dung dỗ dành xong đứa nhỏ, vừa ngẩng đầu đối mặt Ngụy Viễn Chi vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dư Dung, chỉ chỉ Dư Ninh, từ trong hàm răng nặn ra vài chữ, "Đồ chơi này là cái gì, cậu tốt nhất giải thích một chút cho tôi."

Dư Dung không biết chuyện vừa rồi, lại sợ hù đến bảo bối, không thể làm gì khác hơn là trước hết để cho Dư Ninh lên lầu.

Cậu thanh âm rất nhẹ, trong giọng nói đầy kiên trì, "Ninh Ninh trước đi trên lầu chơi đồ chơi một chút được không?"

Ngụy Viễn Chi liếc mắt nhìn bé trai giày dính đầy bùn đất, "Không cho!"

Bé trai tên Dư Ninh hiển nhiên là sợ hãi, muốn khóc lại không dám khóc, oan ức dụi dụi vùi trong ngực Dư Dung.

Ngụy Viễn Chi nhìn Dư Ninh sợ mất mật, "Nó là ai?"

Dư Dung không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật, "Đây là con của tôi Ninh Ninh."

"Con trai?" Ngụy Viễn Chi cong lên khóe miệng nở nụ cười, tràn đầy trào phúng, "Không ngờ rằng cậu cũng có thể cùng nữ nhân kết hôn sinh con a? Bộ dáng buổi tối ngày hôm ấy của cậu, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ chỉ ở dưới thân nam nhân xin tha đây."

"Ngụy Viễn Chi!" Dư Dung cất cao giọng nỗ lực che giấu sự sợ hãi đối với nam nhân. Cậu đã liều mạng để cho mình quên chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm ấy nhưng mà Ngụy Viễn Chi là muốn từng chút từng chút một nhắc nhở cậu, còn trong trường hợp này, "Nơi này còn có trẻ con."

Ngụy Viễn Chi chưa từng bị ai rống qua, một bên cởi cà vạt một bên cười, để sát vào mặt Dư Dung, "Dã chủng còn không biết từ đâu tới đây, Ngụy Thiệu Nguyên cũng chịu cho cậu mang về?"

"Xem ra ông ta thật sự rất yêu thích cậu mà." Ngụy Viễn Chi nhẹ giọng nói, "Có thể chịu được quá khứ bất kham như vậy của cậu, còn có thể tiếp nhận con của cậu  và người khác, thực sự rất là vĩ đại."

"Bất quá, tôi sẽ cho cậu một câu nhắc nhở êm tai nhất."

"Cái người ra vẻ đạo mạo kia cũng không phải là một người ba tốt."

Dư Dung nhẹ nhắm hai mắt, nhận mệnh giống như nhận lấy trào phúng cùng miệt thị của người trước mắt này. Dư Ninh nho nhỏ không hiểu, tại sao người này đối baba bé hung dữ như vậy, càng không hiểu Dư Dung không phản bác là vì bảo vệ bé.

Tuy rằng bé nghe không hiểu những câu nói này, nhưng mà baba bé thật giống như rất khó vượt qua.

Dư Dung nhắm mắt lại, không nói câu nào. Hắn dùng hành vi như vậy có thể lấy được một tia hảo cảm từ Ngụy Viễn Chi.

Ít nhất, có thể làm cho Ninh Ninh lưu lại.
Cậu không muốn lại để cho mình không nghe lời không hiểu chuyện để bảo bối bị đuổi về trước gởi nuôi ở gia đình, cùng mình mấy tháng gặp mặt một lần đều rất khó.

Nhưng mà cậu vẫn nghe được âm thanh như ma quỷ kia, Ngụy Viễn Chi ngữ khí băng lãnh, "Trước ngày mai, đem nó đưa đi."

Dư Ninh vừa nghe nói sẽ bị đưa đi, lập tức ôm chặt cái cổ Dư Dung. Bé không dám khóc lớn làm náo loạn lên, chỉ dám nhỏ giọng nói, "Baba, Ninh Ninh không muốn đi..."

Dư Dung nhẹ giọng an ủi bé, bảo bé trước đi trong sân chơi.

Bé trai bốn tuổi dường như đã hiểu được sự khó xử của người lớn. Ninh Ninh bé ngoan chạy đi, chạy đến huyền quan lại lo lắng mà quay đầu lại liếc nhìn Dư Dung, mới lại hướng trong sân chạy đi.

Ninh Ninh vừa đi, Dư Dung như là yên tâm trút xuống gánh nặng, cậu bỏ xuống tôn nghiêm của mình đối mặt Ngụy Viễn Chi nói, "Ninh Ninh hắn thật biết điều, ban ngày hắn sẽ đi nhà trẻ, buổi tối mới đón về, sẽ không ảnh hưởng đến anh."

Ngụy Viễn Chi nói: "Không được, tôi ghét nhất trẻ con."

Dư Dung ăn nhờ ở đậu, nói cái gì điều không có quyền. Mà vì Ninh Ninh cậu có thể cái gì cũng không cần, cậu cuối cùng vẫn là bỏ xuống kiêu ngạo từ đầu, gần như cầu xin, "Ngụy Viễn Chi, hắn thật sự rất nghe lời, coi như tôi van cầu anh."

Chuyện này cậu đã cùng Ngụy Thiệu Nguyên nói qua, Ngụy Thiệu Nguyên không chỉ không nói gì, còn thật cao hứng bảo người tìm nhà trẻ mới cho Dư Ninh, cách nhà không xa, Dư Dung đón đưa cũng thuận tiện mười phần.

Mà Dư Dung không nghĩ tới lúc này lại đụng phải Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi đáy lòng đối trẻ con có một loại chán ghét trời sinh, nếu để cho hắn lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không muốn trẻ con, chớ nói chi là nuôi ở nhà, "Cậu nói nghe lời, chính là đem thảm cỏ đạp hỏng sao?"

Dư Dung nói không ra lời.

Cậu như là đang suy nghĩ gì, im lặng rất lâu mới nói, "Ngày mai tôi sẽ sửa lại thật tốt."

Hai người cũng không có đạt thành nhất trí.

Thời điểm Dư Ninh một lần nữa trở lại vòng ôm của baba cũng không biết mình ngày mai còn có nguy hiểm bị đưa đi, thật cao hứng mà ở trên mặt Dư Dung hôn một cái.

Điều này làm cho Dư Dung tâm lý trăm mối ngổn ngang.

Phòng Dư Ninh ngay bên cạnh phòng Dư Dung, Ngụy Viễn Chi luôn luôn ở phòng khách xem tin tức, bởi vậy Dư Dung trực tiếp đem Ninh Ninh ôm trở về phòng, lúc ăn cơm cũng không có để cho bé xuống. Chờ Ngụy Thiệu Nguyên cùng Ngụy Viễn Chi đều ăn xong rồi, Dư Dung mới từ trong phòng bếp hâm lại đồ ăn lưu lại cho Ninh Ninh, bưng lên lầu.

"Baba, tại sao Ninh Ninh không thể đi xuống ăn cơm?" Tiểu Dư Ninh gặm bánh bao, tò mò hỏi Dư Dung.

Dư Dung không trả lời được.

Ăn cơm tối xong, Dư Dung nằm ở bên người Ninh Ninh kể cho bé nghe truyện cổ tích, thời gian muộn chút liền uống ly sữa nóng, Dư Ninh uống xong liền bé ngoan ngủ, trong mộng còn ôm cánh tay Dư Dung không buông tay.

Thế nhưng Dư Dung không thể cùng bé ngủ một phòng.

Cậu dỗ Ninh Ninh xong, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, mà vẫn chưa trở về phòng chính mình.

Mà là ở trên hành lang sững sờ đứng gần hai mươi phút.

Sau đó giương mắt nhìn ánh sáng trong thư phòng từ một bên hành lang khác lộ ra, đi tới.

Cậu còn muốn cùng Ngụy Viễn Chi nói chuyện một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro