Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Sáng sớm ngày hôm sau Dư Dung đến N thị. Ninh Ninh rất sớm đã tỉnh rồi, dựa vào trong ngực của cậu, nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, đầy đầu nghi hoặc???¿

Baba đây là muốn dẫn bé đi nơi nào nha?

Dư Dung mua cho bé bánh mì nhỏ với sữa bò, lấy ra hỏi bé, "Ninh Ninh đói bụng không?"

Dư Ninh thèm ăn gật gật đầu, gặm bánh mì nhỏ, "Chúng ta đi nơi nào vậy baba?"

Dư Dung cũng mờ mịt một mảnh, nơi này cậu xưa nay chưa từng tới bao giờ, cũng không có người thân bạn bè nào ở đây. Cậu chỉ biết đây là một thành phố du lịch, giá vật dụng cùng giá phòng đều tăng vọt không xuống, còn lại hoàn toàn không biết.

Cậu sững sờ hướng Dư Ninh nói, "Đi nhà mới của chúng ta."

"Nhà mới?" Dư Ninh tò mò mong chờ, bé còn có chút hoài niệm căn phòng lớn ban đầu, "Vậy Ngụy thúc thúc không đi cùng chúng ta sao?"

Dư Dung lắc đầu một cái.

Dư Ninh khó chịu, tại sao Ngụy thúc thúc không cùng bọn họ đi nhà mới, nước mắt tí tách rơi xuống, "Ngụy thúc thúc không cần Ninh Ninh sao?"

Dư Dung không biết nên làm sao giải thích cùng bé, thế giới người lớn không thể lý giải đơn giản như trẻ con được. Cậu suy nghĩ một chút, "Không phải, chỉ là ba ba muốn mang Ninh Ninh đi đến thành phố mới."

Dư Ninh rất thông minh, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng gặm bánh mì trong tay, phản ứng lại, "Thì ra là chúng ta không cần Ngụy thúc thúc oa..."

Bé khóc lên, nhỏ giọng thút thít, Dư Dung đau lòng đem bé ôm chặt, tâm lý cảm thấy khó chịu.

Cậu cũng từng nghĩ tới tìm người yêu cùng nhau thanh thanh thản thản mà trải qua, cũng đã từng cho rằng người kia sẽ là Ngụy Viễn Chi, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Dư Dung cuối cùng đã rõ ràng rồi, bọn họ nhiều nhất chỉ là hai đường thẳng tắp vô tình giao nhau ở một điểm, cứ như vậy gặp nhau một chút rồi thôi, sau đó từng người sẽ sống cuộc sống riêng của mình, giống như xưa nay chưa từng gặp nhau vậy.

Dư Dung là tùy tiện mua vé tàu, không có đặt phòng trước, chỉ có thể trước tiên mang theo Ninh Ninh ở khách sạn. Bảo bối yếu ớt, cậu không nỡ lòng để cho Ninh Ninh chịu khổ cùng, không dám ở nơi quá kém.

Người nhà họ Ngụy vung tay đều xa hoa, chăm sóc Ngụy Thiệu Nguyên hai năm qua cậu tích góp được không ít tiền. Nhưng mà hiện tại cậu không có công việc, tại N thị không thể so với Ngụy gia, ăn mặc ngủ nghỉ cũng là đều cần tiền, Ninh Ninh nhà trẻ còn chưa tìm được, Dư Dung không dám chi bạo tay.

Đến N thị mấy ngày, cậu ở trên mạng nộp hồ sơ xin việc, một bên tìm phòng ở, còn phải tìm nhà trẻ cho Ninh Ninh, chừng mười ngày liền gầy đi trông thấy. Ninh Ninh không thể một mình ở trong khách sạn, còn phải đi theo cậu chạy ngược chạy xuôi, phần lớn thời gian bé được Dư Dung ôm trong lồng ngực, có nhiều buổi chiều khuôn mặt nhỏ trắng nõn đều bị mệt đến mặt mày xám xịt, rất là đáng thương.

Tới ngày thứ mười, Dư Dung tìm được một chổ ở thích hợp, mặc dù là một phòng ngủ một phòng khách, mà diện tích không nhỏ lắm, giá cả cũng thích hợp, đầy đủ cho cậu và Ninh Ninh hai người ở. Chỉ là phòng ở trang trí rất đơn sơ, Dư Dung không sợ mệt mà tự mình sửa sang lại một lần, mua thêm vài món gia dụng, tổng thể nhìn ấm áp hơn rất nhiều.

Dư Ninh rất thích phòng mới, ở trên giường lăn qua lăn lại, bởi vì bé rốt cục có thể cùng ba ba ngủ một phòng nha, còn là một cái giường, trên giường còn có thú bông bé thích nhất nữa!

Dư Dung lau mồ hôi trên trán, cũng không cảm thấy mệt bao nhiêu.

Chỉ là bé con yếu ớt trong bụng kia, kháng nghị, bụng dưới của cậu có chút không thoải mái, cắn môi ở trên ghế sô pha ngồi xuống, nghỉ ngơi hồi lâu mới thoải mái chút.

Hết bận phòng ở, cậu mới có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến chuyện trong bụng. Tính ra đã ba tháng, tuy rằng cậu gầy gò, bụng dưới không hiện ra, nhưng nó sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở Dư Dung.

Dư Dung ở trên mạng tra, mới biết ba tháng đã không thể uống thuốc cho sảy thai tự nhiên.

Công việc vẫn không có hồi âm, hồ sơ nộp đi như đá chìm biển lớn, Dư Dung tạm thời cũng không có ý định tiếp tục, hiện tại cậu cần giải quyết gấp chính là chuyện đứa nhỏ.

Cho dù là đứa trong bụng, hay là đứa trên giường đang lăn lộn kia.

Dư Ninh không cần đi nhà trẻ, còn có thể mỗi ngày cùng baba ở cạnh nhau, vui vẻ đến nói không ra lời. Bé không muốn ba ba quá cực khổ, muốn giúp đỡ baba quét nhà, đạp ghế đẩu nhỏ rửa bát cơm nhỏ của chính mình, còn có thể dùng nắm tay nhỏ của bé đấm lưng cho baba.

Nhưng Dư Dung vẫn mặt ủ mày chau, trời cao thật thích trêu đùa cậu, cho dù là thân thể lưỡng tính dị dạng, hay là quan hệ của cậu cùng Ngụy Viễn Chi, hay đứa nhỏ trong bụng.

Không thể tiếp tục kéo dài như thế.

Thời điểm sinh Dư Ninh, bởi vì bệnh viện không chính quy, sau lại không có chăm sóc tốt thân thể, thân thể lưu lại di chứng, khi đó Dư Dung không ràng buộc, thậm chí có tâm lý tìm chết, không cảm thấy là cái gì. Bây giờ cậu có Ninh Ninh, không còn dám lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn.

Dư Dung tìm bệnh viện lớn chính quy, đã sớm hẹn trước với bác sĩ.

Bị xem là quái vật cũng được, bị người nhạo báng cũng được, cậu còn có cái gì để sợ nữa đâu?

Dư Dung rút tiền mặt, mang theo Dư Ninh ngồi xe buýt đi đến cửa bệnh viện.

Dư Ninh còn tưởng rằng baba muốn mang bé đi chơi, thấy bệnh viện liền nhíu lại lông mày, bé rất sợ nơi này, trước đây ba ba dẫn bé đến bệnh viện tiêm, rất đau nha.

Bé lôi kéo góc áo Dư Dung, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi, cho rằng bé lại phải tiêm, "Không muốn đi bệnh viện... Ninh Ninh không muốn tiêm..."

Dư Dung sờ sờ tay nhỏ ấm vù vù của bé, giải thích cho bé, ngữ khí gian nan, "Không phải Ninh Ninh, là ba ba, ba ba muốn đi làm tiểu phẫu nhỏ, rất nhanh."

Dư Ninh nghe xong khóc càng lợi hại hơn, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, "Nha nha...  hức ... hức.... Không muốn sinh bệnh... Không muốn ba ba sinh bệnh..."

Bé lôi kéo Dư Dung không chịu đi vào, lau nước mắt, "Không muốn ba ba đau... hu... hu....hức... hức "

Bé vừa khóc, Dư Dung liền nhẹ dạ, cậu vốn là do dự không quyết, bị Dư Ninh vừa khóc vừa nháo như thế càng không nhẫn tâm được. Dư Dung cách áo khoác thật dày sờ lên bụng dưới, nó cũng sẽ đáng yêu như thế, hiểu chuyện như thế, cũng sẽ là tiểu tâm can tiểu áo bông của chính mình... Nhưng mà đứa bé này thật sự nên lưu lại sao?

Cậu không có năng lực chăm sóc nó?

"Ba ba không có sinh bệnh, chỉ là làm phẫu thuật rất nhỏ..." Dư Dung âm thanh run lẩy bẩy, không biết là vì lạnh hay là vì cái gì.

Dư Ninh nhào vào lồng ngực của cậu, "Ninh Ninh sợ... Baba về nhà... hức... Về nhà có được hay không?"

Dư Dung ôm bé, lau nước mắt cho bé. Điện thoại di động tại trong túi rung lên, cậu đã đổi số mới, đem số kia bẻ gãy vứt xuống sông, ngay cả cô cũng không dám cho.

Là bệnh viện gọi tới, hỏi cậu có phải là hẹn trước bác sĩ, khi nào thì đến.

Dư Dung cúp điện thoại, đứng ở trong đám người người đến người đi, ánh nắng chói đến cậu không thể mở mắt nổi, trong lúc hoảng hốt, thật giống như trở về bảy năm trước lúc mới vừa gặp được cái người kia.

Đó cũng là một buổi sáng như vậy, ánh nắng vừa vặn, cậu trên bục phát biểu xong đi xuống, lúc muốn rời khỏi bị một bóng người cao to ngăn cản, muốn lấy số điện thoại của cậu.

Số kia là dãy số đầu tiên trong điện thoại Dư Dung, cái người kia cũng là người đầu tiên Dư Dung thích.

Dư Dung kéo lên khóe miệng đắng chát mà cười cười, hướng bệnh viện mà đi.

Editor: Đoan ngọ vui vẻ ăn bánh xèo xong rồi up truyện cho mọi người cùng vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro