Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Ninh liếm kẹo hồ lô, tâm lý đắc ý. Không biết có phải là bị bé thuyết phục hay không, baba không có tiếp tục đi làm phẫu thuật đáng sợ kia, khi đứng xếp hàng đột nhiên lại quay đầu đi, còn ở cửa bệnh viện mua cho bé kẹo hồ lô ăn ngon ơi là ngon.

Bé còn nhỏ, không thấy được baba xoắn xuýt và do dự, nhưng mà bé biết đau lòng baba, xâu kẹo hồ lô ngọt như vậy, bé cũng muốn cho baba nếm thử một cái.

"Baba ăn một miếng."  thanh âm còn mang theo giọng mũi vang lên.

Dư Dung vui mừng nhìn Dư Ninh, hắn đời này có phúc nhất chính là sinh Ninh Ninh, còn có đứa bé trong bụng này... Sau đó ba người bọn họ sẽ sống nương tựa lẫn nhau.

Cậu đưa tay đặt ở trên bụng, lộ ra nụ cười.

Là nụ cười sâu trong nội tâm, không có đắng chát, không có gượng ép, cậu là thật sự nghĩ cứ như vậy thanh thanh thản thản mà trải qua là tốt rồi.

Không muốn gặp lại người nào, cũng không cần vì quá khứ mà đau lòng, làm người bình thường, sống cuộc sống của người bình thường.

Hắn nắm tay Ninh Ninh đi trở về, mua nguyên liệu nấu ăn muốn nấu bữa trưa, còn mua cho Ninh Ninh ô tô đồ chơi mà bé thích rất lâu. Chờ đến cửa nhà, Dư Dung đang muốn mở cửa, lại ngây ngẩn cả người.

Lúc đi mình quên khóa cửa sao?

Dư Dung đẩy cửa ra, sắc mặt trắng bệch, Ngụy Viễn Chi gác chân ngồi ở trên ghế sô pha.

Mặt hắn lạnh lẽo, biểu tình âm trầm, trong mắt là lửa giận không che lấp được. Phía sau còn đứng một nam nhân đeo mắt kính gọng vàng nhã nhặn.

Mười mấy ngày, từ ngày Dư Dung rời đi hắn liền cho người tìm tin tức của cậu, kỳ thực rất dễ dàng liền tìm được. Chỉ là những ngày qua hắn vẫn luôn chờ Dư Dung tự mình hối hận, chờ cậu trở về nói lời xin lỗi với hắn, Ngụy Viễn Chi sẽ xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Nhưng Dư Dung thì sao, cư nhiên ở nơi này thuê phòng ở, nộp hồ sơ tìm việc làm, còn tìm xong nhà trẻ cho Dư Ninh rồi... Cậu căn bản là không nghĩ sẽ trở về.

Ngụy Viễn Chi rốt cục không chờ được, hắn muốn đích thân đem Dư Dung mang về.

Dư Ninh căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, bé chỉ biết là Ngụy thúc thúc mà bé nghĩ rất lâu tới rồi. Bé chạy đến bên chân Ngụy Viễn Chi, hưng phấn gọi "Ngụy thúc thúc!"

Ngụy Viễn Chi liếc mắt nhìn bé, không có ôm bé. Dư Ninh mất mát nhìn hắn, Ngụy thúc thúc làm sao trở nên đáng sợ như vậy.

Ngụy Viễn Chi không cười, mặt lạnh hướng người sau lưng nói, "Trước tiên đem Dư Ninh mang đi ra ngoài."

Trợ lý mới là người nhanh nhẹn tháo vát, hắn mới vừa vào liền nhận được nhiệm vụ cần phải tìm được Dư tiên sinh, công việc này hắn rất coi trọng, nếu như làm không tốt liền bị Ngụy Viễn Chi khai trừ tại chỗ.

Dư Ninh sợ hãi, gào khóc không muốn y ôm, không ngừng hướng trong lồng ngực Dư Dung chui vào. Dư Dung biết mình chọc giận con dã thú trước mắt này, người mất lý trí không biết sẽ làm ra việc gì, Dư Dung chính mình có thể chịu đựng bất cứ thương tổn nào, nhưng cậu phải che chở cho con trai mình, sẽ không để cho Ngụy Viễn Chi động chạm tới Dư Ninh.

Dư Ninh bị cưỡng ép ôm đi ra ngoài, trong miệng kêu khóc, "Nha nha... Kẹo hồ lô... Hu... hu người xấu!"

Một chốc bé liền lung tung đấm trợ lý, khóc thở không ra hơi, không ngừng gọi, "Không được bắt nạt baba con... người xấu người xấu!"

Dư Dung muốn đi ra ngoài ôm bé, lại bị một cánh cửa ngăn trở. Cậu cũng sợ, sợ Ngụy Viễn Chi tra được cái gì, sợ hắn sẽ đem Ninh Ninh mang đi không bao giờ trả lại cho cậu.

Cậu muốn đi ra ngoài cướp lại Dư Ninh, bị Ngụy Viễn Chi ở phía sau nắm chặt cổ tay, không thể động đậy. Dư Dung trong mắt ngậm nước mắt, trên thế giới này sẽ không có gì có thể quan trọng hơn so với Dư Ninh, đó là con trai mà cậu không thèm quan tâm đến mạng sống mà bảo vệ, là máu trong thân thể, là thiên sứ nhỏ của cậu.

Dư Ninh cuối cùng bị mang khỏi nơi này, tiếng khóc tan nát cõi lòng càng ngày càng xa, trong phòng chỉ còn lại hai người cậu và Ngụy Viễn Chi.

"Ngụy Viễn Chi..." nước mắt trong mắt Dư Dung rơi xuống, cậu sợ hãi che mặt, cậu không thể mất đi Ninh Ninh, "Anh đừng làm tổn thương Ninh Ninh, nó vô tội."

Ngụy Viễn Chi trong đôi mắt lại không có nhu tình ngày xưa, nhiều hơn mấy phần hung ác, ánh mắt nhìn Dư Dung giống như muốn đem cậu nuốt vào bụng, từ trong kẽ răng nhả ra vài chữ, "Tại sao muốn rời đi?!"

Vẻ mặt hắn như thế Dư Dung chỉ gặp một lần, lần trước lúc cậu nói chia tay với  Ngụy Viễn Chi muốn rời đi, trong ánh mắt của hắn chính là loại âm lệ này, sau đó hắn đem mình trói lại giam trong nhà, nửa năm đều không cho phép bước ra ngoài nửa bước.

Dư Dung không biết nên giải thích thế nào, lẽ nào nói cho Ngụy Viễn Chi biết cậu là quái vật sẽ mang thai? Ngày đó khi làm tình hắn ở trên giường nói muốn cậu sinh con nghe một chút còn được, chỉ là lời nói ve vãn ở trên giường của Ngụy Viễn Chi, làm sao có thể cho là thật.

Ngụy Viễn Chi mắt đỏ lên vì tức, hắn tin tưởng Dư Dung như vậy, vì cậu nấu trà giải rượu cho mình mà cảm động, vì cha con bọn họ chuẩn bị xem pháo hoa, cùng bọn họ trượt tuyết, du lịch mùa thu, thậm chí nghỉ một ngày đi nhà trẻ tham gia tiết mục ngây thơ như vậy, thế nhưng kết quả thế nào? Dư Dung làm cái gì? Bỏ thuốc hắn? còn nhân cơ hội đêm đen chạy trốn!

Làm cho hắn thất vọng quá rồi.

"Xin lỗi, tôi..." Dư Dung nỗ lực muốn nói gì.

Ngụy Viễn Chi căn bản không muốn nghe, hắn chỉ muốn biết, hắn đối Dư Dung không tốt sao? Đối Ninh Ninh không tốt sao? Ngụy gia bọn họ một chút bạc đãi Dư Dung đều không có, làm sao cậu lại vội vội vàng vàng mà chạy trốn như thế!

"Dư Dung!" Ngụy Viễn Chi gọi tên của cậu, hai tay nắm chặt cổ tay Dư Dung, nổi gân xanh, "Tại sao muốn rời xa tôi!"

Hắn la hét lên, Dư Dung chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, sợ đến run lên, chỉ muốn trốn.

Ngụy Viễn Chi hung ác gặm cắn sau cổ cậu, cũng cắn xuống thật, hàm răng cứng rắn ở trên cổ trắng mịn của Dư Dung lưu lại dấu răng, cắn ra máu, Dư Dung đau đến nước mắt đều chảy ra.

Cậu cơ hồ nói không ra lời, "Đau..."

Ngụy Viễn Chi liều mạng, mang theo gai đầu lưỡi lưỡi liếm láρ nơi da thịt bị mình cắn xé qua, "Đau? Cậu có biết tôi cũng đau không? Hả? Dư Dung!"

Dư Dung lắc đầu, cậu bị ép nhìn Ngụy Viễn Chi, mới nhìn rõ trên cằm hắn có một vòng râu xanh cùng vành mắt đen thùi.

Ngụy Viễn Chi mười mấy ngày không có ngủ được một giấc yên ổn, Dư Dung rời đi là đả kích rất lớn đối với hắn, thậm chí làm cho triệu chứng nôn nóng bất an lần thứ hai tái phát. Hắn nhẫn nhịn một chút, cho Dư Dung một cơ hội, chờ Dư Dung trở về, mãi đến khi biết đến Dư Dung dự định ở đây định cư.

Ngụy Viễn Chi đôi mắt đỏ ngầu, tia máu vằn vện, hắn khiêng Dư Dung lên, một cước đá văng cửa phòng ngủ, đem người ném tới trên giường. Ván giường kia rất cứng, Ngụy Viễn Chi khí lực lại lớn, cộm đến xương cốt Dư Dung đều đau.

"Tôi cho cậu biết những ngày qua tôi có bao nhiêu đau!"

Hắn cởi quần Dư Dung, Dư Dung mới biết hắn muốn làm gì, liều mạng giằng co. Mà Ngụy Viễn Chi khí lực rất lớn, Dư Dung vốn là so với hắn gầy yếu, mấy lần liền bị đặt ở dưới thân.

Mà như vậy cũng không thể để cho cậu từ bỏ giãy dụa, trái lại giãy dụa càng thêm mãnh liệt mà chống lại. Ngụy Viễn Chi thuận thế trói lại hai tay của cậu, dùng hết sức mà xé rách quần áo Dư Dung, giống như là cho hả giận, Dư Dung rất không nghe lời, đá hắn nện hắn, vừa nãy trong lúc hai người tranh chấp còn tát hắn vài bạt tai.

Không quan trọng, hắn sẽ đòi lại toàn bộ.

Cho dù là đau, hay là yêu.

Dư Dung tuyệt vọng uốn éo người, hai tay của cậu bị hắn dùng quần áo xé nát trói lại, quấn vào đầu giường. Cậu bị ép nằm lỳ ở trên giường, ép tới bụng rất không thoải mái. Ngụy Viễn Chi giờ khắc này sẽ không săn sóc chú ý nhiều như vậy, hắn cởi quần của mình xuống, không để ý Dư Dung phản đối, không có nửa điểm bôi trơn hắn liền thẳng eo đấu đá lung tung mà xông tới.

Niêm mạc không được bôi trơn liền hung hăng thao làm, bị côn thịt thô to cưỡng ép tách ra, Dư Dung nhất thời đau đến một trận run rẩy toàn thân, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai tay bị trói lại còn đang phản kháng, ghìm đến cổ tay của mình đỏ chót.

Không được, cậu thật vất vả quyết định muốn lưu lại đứa bé này.

Chỉ là bị Ngụy Viễn Chi cậy mạnh đụng hai lần, Dư Dung liền không thể nói ra lời, ngay cả âm thanh phát ra đều rất khó, xót ruột đau lòng làm cho ánh mắt cậu tan rã, run đôi môi toàn thân một trận run rẩy.

Loại đau đớn này khiến cho cậu nghĩ đến lúc sinh Dư Ninh, hoặc là càng đau hơn.

Ngụy Viễn Chi giờ khắc này không có một chút lý trí cùng tình cảm, tất cả đều là phát tiết, còn có trả thù. Hắn tách cánh mông Dư Dung ra hai bên hướng bên trong đâm xuyên, cho dù chính mình cũng đau như thế, cho dù đau đớn như trước vẫn chấp nhất muốn đem người dưới thân mạnh mẽ xé rách.

Để cho cậu không bao giờ có thể tiếp tục rời đi chính mình.

Quần còn run rẩy lắc lư treo ở trên mắt cá chân Dư Dung, áo không còn lành lặn mà treo trên người cậu, Ngụy Viễn Chi không nhìn thấy bụng dưới của cậu có chút nhô lên, cũng không nhìn thấy mặt Dư Dung hoàn toàn không có chút máu.

Nhưng hắn vẫn như cũ chấp nhất mà hôn cậu, cũng không biết người trong ngực đã sớm mất ý thức.

Mãi đến khi nhạy bén ngửi thấy một mùi tanh, Ngụy Viễn Chi mới dừng lại trận thi bạo này, hắn cảm giác được từ trong thân thể Dư Dung chảy ra một dòng nước ấm, Ngụy Viễn Chi theo bản năng mà sờ.

Là máu.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro