Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Ninh không hiểu như thế nào chạy trở về, khóc thút thít, ở bên ngoài rầm rầm mà vỗ cửa, "Ba ba... Ngụy thúc thúc... Không được bắt nạt ba ba nha nha..."

Trợ lý Hoắc Kính Khải theo tới muốn ôm bé, lại bị tiểu Dư Ninh đá hai chân, cánh tay hắn cùng trên bả vai đều là dấu răng, thậm chí mang theo vết máu, đều là bị sói con này cắn.

Nhưng hắn biết Dư Ninh là tâm can của Ngụy tổng, còn có vị bên trong kia, đều là do hắn rất giỏi nhìn người, chỉ có thể giận mà không dám nói gì, không thể đánh không thể mắng còn phải dụ dỗ cho tốt.

Dư Ninh tay nhỏ vỗ cửa, trong miệng oa oa mà gọi, "Người xấu! Muốn ba ba!"

Cửa vậy mà từ bên trong mở ra, Dư Ninh bối rối một chút. Bé nhìn thấy trong lồng ngực Ngụy Viễn Chi ôm Dư Dung hôn mê bất tỉnh, tay chân luống cuống, khóc càng hung hơn.

Ngụy Viễn Chi trong lòng bây giờ rất hoảng loạn, Dư Dung chảy rất nhiều máu, hạ thân một mảnh đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình. Hắn không đếm xỉa tới Dư Ninh, hay nói đúng hơn là không biết đến nên làm sao đối mặt Dư Ninh, ngược lại hướng trợ lý phân phó, "Lập tức đi bệnh viện."

Hắn ôm Dư Dung lập tức xuống lầu, Hoắc Kính Khải ở phía sau nhấc Dư Ninh lên theo sau, lái xe đi bệnh viện gần nhất.
Dư Dung bị đẩy vào phòng phẫu thuật ở bên trong hơn một giờ, Ngụy Viễn Chi cảm thấy mình vượt qua đoạn thời gian dài dằng dặc mà gian nan này thật khó khăn, thậm chí so với buổi sáng hôm đó Dư Dung rời đi còn khó chấp nhận hơn.

Hắn ở bên ngoài phòng phẫu thuật đứng ngồi không yên, hai tay nắm chặt, trong đôi mắt lại không có hung tàn như vừa nãy, thay vào đó chính là lo lắng bất an.

Lại như một đứa trẻ làm sai chờ đợi người lớn phê bình.

Dư Ninh đã không còn sức khóc to, chỉ là còn đang run vai khóc thút thít, chị y tá cho bé ăn kẹo, an ủi bé một hồi lâu mới dỗ được bé nín khóc. Bé ăn kẹo, lén lút nhìn về phía Ngụy Viễn Chi, thật là đáng sợ, Ngụy thúc thúc thật là đáng sợ, hắn tại sao muốn bắt nạt baba?

Bé đều nhìn thấy, trên người baba có máu, nhất định là cùng Ngụy thúc thúc đánh nhau. Nhưng Ngụy thúc thúc cao như vậy lợi hại như vậy, baba làm sao có khả năng đánh thắng được hắn!

Tiểu Dư Ninh nghĩ, không còn dám tới gần Ngụy Viễn Chi.

Hoắc Kính Khải đi mua bữa trưa cho Ngụy Viễn Chi và Dư Ninh, Ngụy Viễn Chi làm sao có tâm trạng ăn, xua tay để cho hắn lấy đi. Dư Ninh tha thiết mong chờ nhìn bữa trưa trong tay y, khóc thút thít cũng quên mất, ôm bụng sôi rột rột chỉ muốn ăn.

Bệnh viện cũng không phải chỗ thích hợp ăn cơm, Ngụy Viễn Chi lo lắng Dư Ninh lại nháo lên, bảo Hoắc Kính Khải đem bé mang xuống nhà ăn dưới lầu ăn.

Bọn họ rời đi không bao lâu, đèn phòng cấp cứu tối lại, Ngụy Viễn Chi lập tức đứng lên, nhưng bởi vì liên tục hai ngày bôn ba mệt mỏi dẫn đến đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa té xuống đất.

Bác sĩ điều trị là nam bác sĩ đã hơn năm mươi tuổi, lúc đi ra biểu tình rất đặc sắc. Không chỉ bởi vì chính mắt thấy một hồi kịch tình yêu cẩu huyết chốn hào môn, hơn nữa, làm cho hắn kinh ngạc thay đổi nhận thức trong hơn ba mươi năm theo nghề y.

Lúc mới vừa vào phòng cấp cứu, hắn nhìn thấy người bệnh sắc mặt tái nhợt, hạ thân đầy máu, còn đang do dự có cần báo cảnh sát hay không, nhưng khi chẩn đoán xong bệnh, hắn hiện tại tại do dự có cần thông báo cho viện trưởng hay không?

Lưỡng tính dị dạng mang thai, tỷ lệ thật sự rất ít.

"Cậu ấy thế nào?" Ngụy Viễn Chi âm thanh vội vàng hỏi.

Bác sĩ nhìn người hành hung trước mắt này, loại thương tổn đến trình độ kia hiển nhiên không phải tình thú giữa tình nhân nhỏ với nhau, là cường bạo trần trụi. Nhưng người này vừa nhìn chính là người có quyền có thế, đối với việc báo cảnh sát, không thuộc quyền quyết định của bác sĩ theo dõi tình trạng sức khỏe bệnh nhân sau đó tiếp tục cân nhắc.

"Không quá tốt." Bác sĩ nói thẳng, "Niêm mạc hậu môn bị xé rách tương đối nghiêm trọng, cộng thêm có dấu hiệu dọa sẩy thai."

Ngụy Viễn Chi trong đầu bối rối hai giây.

Bác sĩ còn đang nói, "Người bệnh còn cần tiếp tục nằm viện quan sát, mấy ngày nay tạm thời chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, dịch dinh dưỡng cũng phải mỗi ngày truyền hai bình."

Ngụy Viễn Chi như người nằm mộng, còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của bác sĩ, Sẩy... thai?

Bác sĩ nhìn bộ dáng này của hắn mới biết đối phương cũng không biết chuyện này, nghĩ đến cũng phải, nếu thật sự biết còn làm như vậy, thật muốn nháo chết người.

"Người bệnh Dư Dung, tôi không chẩn đoán sai đi?" Bác sĩ viết bệnh án, nhìn Ngụy Viễn Chi liếc mắt một cái, "Lưỡng tính dị dạng, mang thai mười ba tuần."

Ngụy Viễn Chi còn đứng ở chỗ cũ sững sờ, hai người y tá đã đẩy Dư Dung vào trong phòng bệnh thường, trên mặt của cậu khôi phục mấy phần huyết sắc, chỉ là không thể nào nhìn khoẻ như trước, khóe miệng có vết xanh tím nhàn nhạt.

Ngụy Viễn Chi trông coi ở bên cạnh, nhìn Dư Dung ở trên giường bệnh yếu đuối bất kham, đột nhiên giơ tay cho mình một bạt tai.

Hắn không nhẹ tay chút nào, trên mặt ngũ quan ác liệt lập tức sưng lên, khiến cho hai y tá đi vào kiểm tra phòng sợ hết hồn.

Hắn quá khốn kiếp.

Không chỉ không phân tốt xấu mà trách cứ Dư Dung, còn sử dụng bạo lực cưỡng ép cậu, cho nên làm cho Dư Dung hiện tại nằm ở đây chịu tội như vậy.

Dư Ninh ăn no nê mới trở về, nước mắt trên mặt nhỏ khô rồi, thấy baba nằm ở trên giường bệnh sợ cực kỳ, bé muốn đi tới ôm ôm baba, nhưng bởi vì Ngụy Viễn Chi ở bên cạnh không dám tới gần.

Ngụy Viễn Chi hướng bé vẫy tay, bé lại sợ trốn đến phía sau chị y tá.

Ngụy Viễn Chi sắc mặt đen kịt, tâm lý cảm thấy khó chịu, Dư Ninh ban đầu cùng hắn thân như vậy, hiện tại còn không sánh bằng một người xa lạ.

Trong phòng bệnh không khí trầm mặc hù chạy y tá truyền nước cho Dư Dung, tiểu Dư Ninh không có chỗ trốn, trốn đến phía sau Hoắc Kính Khải cũng không chịu đi đến chỗ Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi híp mắt liếc về phía Hoắc Kính Khải, người sau mồ hôi lạnh đầy người, "Ngụy tổng, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại trước."

Y vừa đi, chỗ dựa duy nhất của Dư Ninh   cũng không có, nước mắt lả chả nhìn Ngụy Viễn Chi, ủy khuất vô cùng, "Xấu... Ngụy thúc thúc là người xấu..."

Ngụy Viễn Chi bất đắc dĩ, đi tới ôm lấy bé, xoa mái tóc mềm mại của bé, "Ngụy thúc thúc biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Hắn không có nguỵ biện, cũng không có uy hiếp, chỉ là hổ thẹn cùng xin lỗi.

Dư Dung rất nhanh tỉnh lại, bởi vì trên người vô cùng đau đớn, động tác không nhanh được, thậm chí có mấy phần lúng túng.

Cậu động tác đầu tiên chính là theo bản năng mà sờ bụng dưới, nhưng mà bụng dưới cũng không có nhô lên, lúc này cùng với bình thường không khác.

Cho nên cậu cũng không thể xác định, bảo bảo còn ở đó hay không.

Ngụy Viễn Chi ngồi xổm ở bên giường cậu, nắm tay cậu, mặt đầy áy náy.

Ngược lại Dư Ninh thật cao hứng, trẻ con không cảm giác được không khí quái dị của người lớn, thấy baba tỉnh rồi, muốn hướng trong lồng ngực của cậu mà chui vào.

Dư Dung nhẹ nhàng đem tay của chính mình từ trong lòng bàn tay Ngụy Viễn Chi  rút ra, giờ khắc này ngay cả giơ tay lên ôm Dư Ninh một cái, động tác đều rất gian nan, cố gắng cong môi lên hướng Dư Ninh cười một cái cũng không dễ nhìn.

Dư Ninh ôm cậu gọi baba.

"Cậu đói bụng không, tôi bảo trợ lý mua cháo... Bác sĩ nói tạm thời chỉ có thể ăn thức ăn lỏng." Ngụy Viễn Chi nói năng có chút lộn xộn, hắn sốt sắng mà nhìn về phía Dư Dung, "Thừa dịp nóng ăn hai ngụm đi."
Dư Dung lại đang nhìn ngoài cửa sổ. Đáy mắt của cậu không có chút gợn sóng nào, như không nghe thấy Ngụy Viễn Chi nói.

Mùi trứng muối toả ra, Dư Dung nghe thấy chỉ muốn nôn.

Ngụy Viễn Chi muốn từng miếng từng miếng đút cho cậu ăn, Dư Dung rốt cục chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, lại nằm xuống, không ăn.

Dư Ninh ánh mắt hiếu kỳ vòng tới vòng lui giữa hai người Ngụy thúc thúc tại sao lại đối tốt với ba ba? Bọn họ không phải đánh nhau sao? Có phải là chính mình oan uổng Ngụy thúc thúc?

Dư Ninh còn không nghĩ ra được nguyên nhân, liền bị Hoắc Kính Khải ở bên ngoài nói chuyện điện thoại xong ôm đi ra, Dư Dung không có ngăn cản, cậu hiện tại cũng không có sức lực ngăn cản.

Ngụy Viễn Chi có chút mất mát mà thả cháo trong tay xuống, nắm tay Dư Dung một chút, lại bị Dư Dung rút ra.

Dư Dung không cho hắn nắm, Ngụy Viễn Chi liền không ép buộc, hắn biết Dư Dung trách hắn hận hắn, thậm chí hận không giết được hắn, nhưng hắn tình nguyện cho Dư Dung mắng hắn đánh hắn, cũng không muốn cậu cứ trầm mặc như vậy cả ngày, làm sao cũng không để ý hắn.

Trong phòng bệnh không khí đọng lại rất lâu, Ngụy Viễn Chi rốt cục lấy hết dũng khí, nghe thấy chính mình mở miệng, "Xin lỗi."

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro