Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung nhắm mắt lại nghiêng đầu đi, lông mi run rẩy, dính chút nước.

Cậu không để ý Ngụy Viễn Chi, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Ngụy Viễn Chi chỉ xem như cậu đã ngủ, nhẹ tay đắp chăn lên cho cậu. Hắn nơi nào cũng không đi, luôn luôn ở bên giường trong coi.

Hoắc Kính Khải đi vào, Dư Ninh đi theo phía sau hắn, hắn nhẹ giọng hướng Ngụy Viễn Chi báo cáo một ít chuyện của công ty, nhìn thấy cháo trên bàn đã nguội, có chút bận tâm thân thể của hắn.

Hắn nhắc nhở Ngụy Viễn Chi, "Ngụy tổng, ngài đã hai ngày chưa ăn cơm."

Ngụy Viễn Chi lạnh lùng liếc hắn, ý kia là nói hắn nói quá nhiều. Hoắc Kính Khải lập tức hiểu được, đứng ở một bên.

Dư Ninh mắt to nhìn trái nhìn phải, trong miệng ngậm lấy kẹo que Hoắc Kính Khải mua cho bé. Bé vẫn rất thích Ngụy Viễn Chi, chỉ là vừa nãy Ngụy thúc thúc quá mức đáng sợ, bé sợ hắn, lúc này đối mặt Ngụy Viễn Chi đã không còn lạnh lùng như vậy, bé vẫn muốn thân cận.

Bé từ trong túi tiền lấy ra kẹo que cho Ngụy Viễn Chi ăn, "Ngụy thúc thúc, ăn."

Trong ánh mắt của bé còn có mấy phần nghi hoặc, không hiểu baba và Ngụy thúc thúc xảy ra chuyện gì. Ngụy Viễn Chi đem bé ôm đến bên cạnh mình, "Thúc thúc không ăn."

"Nhưng mà thúc thúc chưa có ăn cơm." Dư Ninh vỗ bụng nhỏ tròn vo của chính mình, rõ ràng là mình vừa ăn cơm xong tại sao lại đói bụng, "Bụng sẽ đói."

Ngụy Viễn Chi đem kẹo nắm trong lòng bàn tay mình nói, "Thúc thúc trước tiên giữ lại, chờ ba ba tỉnh rồi cho ba ba ăn, được không?"

"Dạ." Dư Ninh trịnh trọng gật đầu.

Bé và Ngụy Viễn Chi cùng nhau ở bên giường bệnh trông chừng Dư Dung, Dư Dung khoảng thời gian này quá mệt mỏi, đi đến N thị cậu cơ hồ không có nghỉ ngơi được chút nào, bây giờ là mệt mỏi thật sự, đang nằm ngủ.

Ngụy Viễn Chi có rất ít cơ hội nhìn thấy bộ dáng yên tĩnh của Dư Dung như vậy. Dư Dung luôn rời giường rất sớm, như tiểu quản gia quản lý tất cả trong nhà, chăm sóc Dư Ninh, chăm sóc hắn, rất nhiều buổi tối còn bị chính mình dằn vặt đến mang theo nước mắt ngủ. Ngủ cũng không yên ổn, luôn cau mày, Ngụy Viễn Chi dựa vào  một chút sẽ tỉnh.

Là hắn làm cho Dư Dung chịu thua thiệt, không chỉ là chuyện đứa nhỏ, còn rất nhiều chuyện khác.

Có lẽ hắn nên một lần nữa xem kỹ quan hệ của mình cùng Dư Dung một chút.

Thật chỉ là muốn nếm thử một chút, đơn giản như vậy sao?

Dư Dung là chạng vạng tỉnh lại, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, rơi vào bên giường của cậu.

Ngụy Viễn Chi không ở, cháo trên bàn đã không thấy, nhiều hơn mấy đóa hoa mân côi, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Bên cạnh lọ hoa có một tờ giấy ghi bệnh án.

Đó là của mình, Dư Dung cầm lên. Mặc dù  chữ viết của bác sĩ rồng bay phượng múa, nhưng cậu vẫn có thể xem hiểu nghĩa trên mặt chữ.

Ngụy Viễn Chi không biết đứng ở cửa lúc nào, hắn một cái tay cầm hộp giữ nhiệt, một tay cầm điện thoại di động, nhìn thấy Dư Dung đang xem tờ bệnh án bị sơ ý để ở trên bàn, tâm lý chìm xuống.

Hắn đã biết... là do chính mình khốn nạn, làm hại Dư Dung sẩy thai. Bác sĩ nói, người lưỡng tính dị dạng xác suất rất nhỏ, có thể mang thai tỷ lệ càng nhỏ, huống hồ Dư Dung là mang thai thứ hai.

Ngụy Viễn Chi sợ Dư Dung thương tâm, liền vội vàng tiến lên đoạt lấy tờ bệnh án trong tay cậu, vo thành cục quăng vào thùng rác.

Dư Dung không có phản ứng lớn, vẫn là một mặt hờ hững, tựa hồ chuyện này đối với cậu cũng không có bao nhiêu đả kích. Nhưng Ngụy Viễn Chi biết, vết nứt giữa bọn họ đã càng ngày càng sâu.

Vẫn là Dư Dung mở miệng trước, "Anh... đã biết."

Cậu không phải hỏi Ngụy Viễn Chi, mà là nói ra sự thật. Cậu vốn nên tự mình biết mình, cậu chạy không thoát lòng bàn tay Ngụy Viễn Chi, cũng không gạt được hắn.

"Biết được... chuyện đứa nhỏ, là lỗi của tôi." Ngụy Viễn Chi ngoại trừ xin lỗi không biết còn có thể nói cái gì, mặc dù hắn so với bất luận người nào đều hiểu, lời xin lỗi tới trễ này căn bản không có bất kỳ tác dụng gì.

Dư Dung liếc mắt nhìn hắn, không nói cái gì nữa, cúi đầu đùa bỡn sợi dây trong tay, vào lúc này thậm chí cậu không muốn nhìn thấy Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi đem hộp giữ nhiệt để xuống, cậu hiện tại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, Ngụy Viễn Chi liền muốn tìm mọi biện pháp cho cậu uống nhiều cháo một chút.

Chỉ là, Ngụy Viễn Chi lại có chút không hiểu, hắn ngồi ở bên giường, nắm bàn tay Dư Dung đang để trên chăn, Dư Dung thể hàn, cho dù mùa hè tay chân cũng lành lạnh. Ngụy Viễn Chi sưởi ấm cho cậu, ngữ khí hối hận lại có chút trách cứ, "Tại sao không nói cho tôi biết?"

Dư Dung lại muốn đem tay rút về, chỉ là lần này Ngụy Viễn Chi dùng lực rất lớn, cậu không thể thành công. Nói cho Ngụy Viễn Chi thì lại làm sao đây, hắn ghét trẻ con như vậy, cuối cùng không phải cũng sẽ bỏ đi sao? Còn không bằng để cho cậu tham sống sợ chết đem bảo bảo lén lút sinh ra.

Ngụy Viễn Chi thừa nhận hắn là một người ba vô trách nhiệm, hắn không chăm sóc tốt Dư Dung, càng không có chăm sóc tốt bảo bảo trong bụng cậu, "Bảo bảo không còn là lỗi của tôi, tôi... tôi sẽ bồi thường cho cậu và Ninh Ninh."

Nghe hắn nói, Dư Dung sửng sốt một chút.

Ngụy Viễn Chi tự mình nói, "Hiện tại cậu dưỡng cho tốt thân thể mới là truyện quan trọng nhất, chờ cậu khoẻ rồi, đánh như thế nào mắng như thế nào, tôi đều không có ý kiến. Dung Dung cậu một ngày chưa ăn gì, trước uống chút cháo được không?"

Hắn quá mức ôn nhu, Dư Dung không khỏi nhăn mày.

Đặc biệt là thời điểm nghe thấy hắn gọi mình Dung Dung, dường như Ngụy Viễn Chi năm năm trước đã trở lại.

Ngụy Viễn Chi múc cho cậu chén cháo, có chút nóng, hắn cẩn thận từng chút một thổi cho bớt nóng.

Dư Dung cảm thấy có khả năng Ngụy Viễn Chi hiểu lầm cái gì.

Dư Dung từ buổi sáng đến bây giờ còn chưa có ăn, không cự tuyệt ý tốt của Ngụy Viễn Chi nữa, bất quá không để cho hắn đút, tự mình uống.

Mới đầu nghe mùi vị hải sản tươi còn cảm thấy bình thường, uống chưa được hai ngụm Dư Dung liền cảm thấy có chút buồn nôn, nôn khan toàn bộ phun ra ngoài.

Ngụy Viễn Chi không nghĩ tới hắn phản ứng lớn như vậy, không biết cháo này nấu không tốt chổ nào, hắn mời bếp trưởng tốt nhất trong nhà hàng dạy mình nấu. Mặc dù mình là lần đầu tiên xuống bếp, nhưng cũng không đến nỗi khó uống như vậy đi.

"Thôi, hay là đừng uống." Ngụy Viễn Chi dọn đi, đau lòng không chịu được, "Tôi bảo trợ lý mua chút cháo thanh đạm đến."

Dư Dung lắc đầu, cậu hiện tại buồn nôn đến khó chịu, cái gì cũng ăn không vô.

Ngụy Viễn Chi không có cách nào, đột nhiên nhớ tới trong túi còn có que kẹo buổi sáng Dư Ninh cho mình, lấy ra lột bỏ giấy gói kẹo, đưa tới bên mép Dư Dung, "Vị đào."

Vừa nãy Dư Dung còn muốn nôn, cũng không từ chối, đem kẹo ngậm vào trong miệng, lại hỏi Ngụy Viễn Chi, "Ninh Ninh đâu?"

"Ở dưới lầu trong vườn hoa chơi, tôi đi gọi?"

Dư Dung do dự một chút, mới nói không cần.

Ngụy Viễn Chi nhất thời không hiểu được ý tứ của cậu, qua nửa phút mới phản ứng được, hai mắt nheo lại bên trong có mấy phần nguy hiểm, "Cậu sẽ không nghĩ tôi định dùng Ninh Ninh đến uy hiếp cậu đi?"

Dư Dung nhìn vào mắt hắn, không lên tiếng.

Cậu trầm mặc khiến cho Ngụy Viễn Chi hiểu được, hắn trong tâm lý Dư Dung vẫn luôn là người như thế ? Cùng thổ phỉ giống nhau, động một chút là uy hiếp người.
"Tôi sẽ không." Ngụy Viễn Chi vì chính mình biện bạch, hắn thế nào lại là loại người man rợ kia, "Tôi không phải loại người như vậy."

Dư Dung nghĩ thầm, anh thật sự sẽ.

Ban đầu là nói thế nào? Anh sẽ cả đời đối tốt với em, không quản em làm cái gì tuyệt đối anh đều sẽ ủng hộ vô điều kiện. Kết quả đâu? Chính mình bất quá là đưa ra đề nghị muốn tách ra một quãng thời gian, Ngụy Viễn Chi liền đem cậu nhốt lại, đút thuốc cho cậu, đem cậu dạy dỗ thành một kẻ động dục, chỉ biết mở chân cầu người thao.

"Cậu muốn thấy Ninh Ninh, tôi hiện tại liền để trợ lý ôm bé tới." Ngụy Viễn Chi nói.

Dư Dung vén chăn lên muốn xuống giường, nằm trên giường một ngày làm cho cậu eo mỏi lưng đau. Ngụy Viễn Chi tri kỷ mà cầm áo khoác khoác lên người cậu, đứng ở bên cửa sổ, có thể nhìn thấy Dư Ninh ở phía dưới vườn hoa nhỏ chơi bóng.

"Không cần, để cho bé chơi đi."

Dư Ninh chơi đủ rồi chạy tới, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng, giơ hai tay muốn Dư Dung ôm. Dư Dung muốn ủ ấm cho bé, Ngụy Viễn Chi nhìn thấy đem Dư Ninh ôm đi, chính mình áp tay lên mặt làm ấm khuôn mặt nhỏ bé. Tay Dư Dung đều là hắn thật vất vả mới ủ được chút ấm áp, làm sao có thể lại để cho cậu làm ấm cho Dư Ninh chứ.

Xét thấy Ngụy Viễn Chi đối với mình cùng biểu hiện hài lòng của baba, Dư Ninh đã tha thứ cho hắn nha, trẻ con vốn không thù dai, rất nhanh liền đem chuyện lúc trước quên mất.

Hắn hướng về phía Ngụy Viễn Chi cười, lúm đồng tiền nhỏ vô cùng khả ái, "Thúc thúc, Ninh Ninh sắp tổ chức sinh nhật nha."

Ngụy Viễn Chi nhìn dáng dấp khả ái của bé, tâm lý nhói lên, vốn là... vốn là hắn cũng có thể có một đứa nhỏ đáng yêu như thế, cho dù là con gái là con trai, cũng sẽ là tiểu tâm can của Ngụy Viễn Chi hắn.

Hắn đã từng cho là chính mình chán ghét đứa nhỏ cực kỳ, hiện tại nhớ tới đó chỉ là một loại ý nghĩ trốn tránh trách nhiệm. Bởi vì sợ gánh chịu trách nhiệm làm cha, sợ sệt chính mình sẽ là một người cha không đủ tư cách, sợ sệt con trai mình cũng sẽ giống như hắn bên trong cô độc lớn lên, hắn mới lấy chán ghét làm lí do.

Nhưng là bây giờ, nghĩ đến đứa bé kia là của hắn và Dư Dung, Ngụy Viễn Chi không chỉ không cảm thấy chán ghét, thậm chí có chút mong đợi.

Chỉ là, hiện tại hết thảy đều đã không có.

"Ngụy thúc thúc?" Dư Ninh trừng mắt to nhìn hắn.

Ngụy Viễn Chi lấy lại tinh thần, đôi mắt chua xót, "Hả?"

"Ninh Ninh muốn tổ chức sinh nhật." Dư Ninh đối ngày này rất chờ mong, bé đem ngày đó nhớ tới rất rõ ràng, bởi vì baba đem ngày đó đánh dấu trên quyển lịch, ngày đó bé còn có thể ăn được bánh ngọt siêu cấp ăn ngon đó.

Ngụy Viễn Chi nhìn bé, lại đối xử như con trai mình vậy, "Ninh Ninh muốn quà gì đây?"

Dư Ninh lại không có trả lời hắn ngay, bé nhìn baba một chút, baba tựa hồ không có đang nghe bọn hắn nói chuyện. Dư Ninh nói, "Ninh Ninh không muốn quà, muốn baba về nhà..."

Ngụy Viễn Chi đưa cho bé quả dâu tây ăn, liếc nhìn Dư Dung, an ủi bé, "Baba rất nhanh liền có thể trở về nhà."

Trẻ nhỏ ngủ rất sớm, Ngụy Viễn Chi bảo Hoắc Kính Khải dẫn bé đi khách sạn đối diện, nơi này dù sao cũng là bệnh viện, Dư Ninh ở đây rất khó nghỉ ngơi tốt.

Chờ bé đi, cũng chỉ mới tám giờ, Dư Dung ngủ một buổi trưa giờ khắc này không có nửa điểm buồn ngủ, ngược lại là Ngụy Viễn Chi liên tục đánh ngáp vài cái.

Tình trạng của hắn không hề tốt đẹp gì, Dư Dung đều nhìn ở trong mắt, ho khan hai tiếng, "Tôi không có việc gì, anh mệt mỏi thì về nghỉ đi."

Ngụy Viễn Chi nhíu mày lại, "Không mệt."

Ngụy Viễn Chi trong đôi mắt che kín tơ máu, quầng thâm hai bên mắt đen thui cũng hiện ra rõ ràng, này rõ ràng là biểu hiện thiếu ngủ. Chỉ là hắn nhất định phải cậy mạnh, Dư Dung cũng không thèm để ý, lấy điện thoại di động xem sách điện tử.

Y tá lại đây kiểm tra phòng, nhìn thấy hai người thì cười rộ lên.

Dư Dung không nhìn thấy, lại bị Ngụy Viễn Chi nhìn thấy, hỏi cô cười cái gì.

Y tá nói thẳng: "Hai người thoạt nhìn rất ân ái nha."

Dư Dung ngẩng đầu, xác định cô thật sự là y tá, không phải người bệnh mù mắt.

Ngụy Viễn Chi được thổi phồng đến mức mở cờ trong bụng, ngồi ở bên cạnh Dư Dung, âm thầm khen tiểu y tá thật tinh mắt.

"Thuốc này là bác sĩ điều trị chính mới vừa kê đơn, dược liệu là đến phòng đông y lấy, hiện đang nấu." Y tá cầm một tờ đơn thuốc đưa cho Ngụy Viễn Chi, "Đều là thuốc dưỡng thai."

Cô nói xong cười trộm liền đi, Dư Dung một mặt vô tội, Ngụy Viễn Chi một mặt hoang mang.

Dưỡng thai?

Hắn nhìn đơn thuốc chau mày, "Có ý gì?"

Dư Dung thở dài, hoài nghi vị trí này là làm sao mà hắn ngồi lên được, thông minh so với Ninh Ninh còn ít hơn. Cậu lấy điện thoại di động mở ra trình duyệt, nhập doạ sẩy thai vào khung tìm kiếm, sau đó tiện tay ném cho Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi xem xong sửng sốt chừng mười giây, "Cho nên, bảo bảo còn ở đây?"

Dư Dung thán phục sự dốt nát của hắn, "Nếu không anh cho rằng nó ở đâu?"

Ngụy Viễn Chi viền mắt vậy mà hơi ướt, muốn ôm Dư Dung lại bị đối phương đẩy ra, nhất thời nói năng có chút lộn xộn, "Xin lỗi... Tôi, tôi còn tưởng rằng..."

Lúc đó Dư Dung trong phòng cấp cứu tình huống không rõ, hắn không có tâm tư nghe bác sĩ nói cái gì, chỉ bắt được hai từ sẩy thai, còn tưởng rằng bảo bảo không còn.

Hiện tại Ngụy Viễn Chi quả thực mừng đến phát khóc.

Hắn muốn tựa đầu gối lên trên bụng Dư Dung, Dư Dung trốn cũng không trốn được, không thể làm gì khác hơn là cho hắn nửa ôm dán vào bụng của mình.

Ngụy Viễn Chi dán vào bụng Dư Dung, nơi đó chỉ có nhẹ nhàng nhô lên, cũng không rõ ràng, không biết còn lầm tưởng bụng nhỏ Dư Dung hơi to xíu.

Hắn kìm nén không được kích động, "... Là bảo bảo của chúng ta."

Dư Dung đẩy hắn ra, hung ác nói, "Ai nói là của anh!"

Ngụy Viễn Chi hôn bụng nhỏ của cậu, "Không liên quan, đều là của tôi."

Hắn liếc nhìn Dư Dung, "Cậu cũng là của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro