Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Buổi tối Ngụy Viễn Chi ở bên giường ngủ. Thần sắc hắn uể oải hiển nhiên đã rất lâu không có nghỉ ngơi thật tốt, Dư Dung suy đoán nguyên nhân khả năng trong đó là do cậu và Ninh Ninh.

Cậu vốn nghĩ là, rời đi Ngụy Viễn Chi, sau đó hai người cũng sẽ không bao giờ liên quan nhau nữa, chỉ là cậu suy nghĩ sai rồi địa vị chính mình trong tâm trí Ngụy Viễn Chi. Khi đó chính là, bởi vì Ngụy Viễn Chi che giấu cùng lừa dối, Dư Dung cho là hắn chưa từng thật lòng đợi chính mình, cho nên cậu muốn trốn tránh muốn rời khỏi, nhưng không nghĩ nguyên nhân chân chính là Ngụy Viễn Chi yêu đến cố chấp.

Hiện tại thế nào? Ngụy Viễn Chi không chỉ tìm được cậu, còn bất ngờ biết được chuyện đứa nhỏ, cậu và Ngụy Viễn Chi còn muốn không minh bạch dây dưa tiếp như thế sao?

Bất kể là nguyên nhân gì nhưng mà hắn quên chuyện trước kia rồi, chung quy là quên mất, Ngụy Viễn Chi không nhớ rõ đã từng có Dư Dung một người như vậy, càng không nhớ rõ bọn họ đã từng có một đứa con.

Có lúc Dư Dung cũng sẽ nghĩ, Ngụy Viễn Chi quên mất liền quên mất, bọn họ dùng phương thức của hai người xa lạ lại bắt đầu lại từ đầu cũng chưa chắc không tốt, chỉ là cậu vẫn là không bước qua được vướng mắc kia: Tại sao Ngụy Viễn Chi lúc trước có thể bỏ xuống cậu và Ninh Ninh? Tại sao muốn đi cưới người khác?

Có thể là nguyên nhân thân thể làm cho Dư Dung trời sinh so với những người khác thích nghĩ bậy nghĩ bạ, nghĩ loạn một cái liền ngủ không được. Dư Dung nghiêng người nằm ở trên giường, đánh giá dáng dấp khi ngủ của Ngụy Viễn Chi.

Hắn như trước rất trẻ trung, trên mặt không nhìn ra dấu vết năm tháng, tướng mạo như trước lúc hai người mới vừa quen biết vậy, chỉ là thêm chút thành thục mà thôi. Trong tính cách ngược lại là cải biến không ít, so với trước đây sáng sủa hơn,... càng thích đùa giỡn người.

Nghĩ đến đây, Dư Dung sẽ nhớ tới hành vi ác liệt này kia của hắn, cậu làm sao cũng sẽ không quên chính mình ngày đầu tiên đến Ngụy gia, liền bị người này làm đến ngất đi. Hiện tại nhớ tới, thực sự là vừa thẹn vừa giận!

Ngày hôm sau Dư Dung là bị mùi thơm đánh thức. Mùi thơm đồ ăn bên trong phòng bệnh toả ra, cậu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Dư Ninh ở trên người cậu gặm bánh gạo.

Chính bé lớn lên giống như bánh gạo nếp trắng trắng, mềm mềm, được ăn nên trên cái miệng nhỏ nhắn dính mấy vụn nhỏ, vô cùng khả ái.

"Baba tỉnh rồi!" Dư Ninh cọ ở trên người Dư Dung, trên người baba luôn ấm áp như vậy. Bé ngày hôm nay tựa hồ hưng phấn dị thường, vây quanh ở bên người Dư Dung nói không ngừng.

Qua chốc lát, bé nhìn chằm chằm bụng Dư Dung nhìn rất lâu, lại nằm ở bên giường Dư Dung, hưng phấn nhỏ giọng hỏi Dư Dung, "Baba muốn sinh tiểu bảo bảo sao?"

Dư Dung mặt tối sầm, "Ai nói?"

"Là Ngụy thúc thúc nha." Dư Ninh thành thực mà nói cho cậu biết, "Chị y tá cũng nói như vậy."

Dư Dung nhất thời không biết nên làm sao cùng Dư Ninh giải thích.

Trong chuyện này, cậu lo lắng nhất chính là Dư Ninh. Cùng là con trai Ngụy Viễn Chi, Dư Ninh lại bởi vì mình mà không thể cho bé biết bé còn có một người ba khác. Cho dù Ngụy Viễn Chi sẽ đối xử Dư Ninh với con trai mình giống nhau, nhưng ở trong tâm lý nho nhỏ của Dư Ninh, vẫn như trước không công bằng.

Bé có lẽ sẽ nghĩ, tại sao những bạn nhỏ khác đều có ba và mẹ, chỉ có bé là không có mẹ.

Kẻ gây nên chuyện này rất nhanh đã trở về, ngủ một giấc ngon lành, Ngụy Viễn Chi hiển nhiên tinh thần khá hơn nhiều, cả người tươi cười rạng rỡ. Hắn ôm một bó hoa, đem đặt trên tủ đầu giường, là hoa mân côi.

"Tỉnh rồi?" Hắn đem Dư Ninh từ bên người Dư Dung ôm xuống, sợ bé quấy rầy Dư Dung nghỉ ngơi, Dư Ninh không muốn rời đi baba, phát ra một tiếng kháng nghị nho nhỏ.

Dư Dung bảo Dư Ninh đi xem chuyện cổ tích, quay đầu đối diện Ngụy Viễn Chi nói."Anh cùng Ninh Ninh nói chuyện đó làm gì?"

"Cái gì?" Ngụy Viễn Chi nhất thời không phản ứng kịp, sửng sốt một chút, "À, chuyện đứa nhỏ sao, bé sớm muộn gì cũng sẽ biết."

Bụng Dư Dung sẽ từng ngày từng ngày lớn lên, khó che giấu nhất chính là Dư Ninh, bé dính baba như vậy, hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng ở cùng Dư Dung.

Đạo lý này Dư Dung rõ ràng, chỉ là cậu thực sự không biết nên làm sao cùng Ninh Ninh giải thích quan hệ của mình cùng Ngụy Viễn Chi, càng không biết giải thích thế nào tại sao mình là một nam nhân nhưng có thể sinh con.

"Dư Dung, tôi biết cậu đang do dự cái gì." Ngụy Viễn Chi đưa bánh gạo nóng hổi cho cậu, "Nhưng mà cậu không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt."

Dư Dung không biết hắn nói xử lý tốt là dùng phương thức gì, chỉ là bây giờ cậu không có phương án giải quyết tốt hơn nên trước cứ tạm thời tin tưởng Ngụy Viễn Chi. Cậu nhìn bó hoa một chút, "Sau này cũng không cần mua hoa."

Ngụy Viễn Chi cho là cậu không thích, "Làm sao?"

Dư Dung nói, "Sẽ cho làm cho người khác hiểu lầm."

Nghe xong Ngụy Viễn Chi hoang mang, "Hiểu lầm cái gì?"

Dư Dung hận không thể cầm chày gỗ gõ tỉnh đầu gỗ của hắn, "Đương nhiên là hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta."

Hắn và Ngụy Viễn Chi, bây giờ chẳng qua là quan hệ chủ nhà cùng người được thuê, loại hành vi này, cũng thật sự làm cho người ta hiểu lầm.

Ngụy Viễn Chi không rõ, "Quan hệ của chúng ta chẳng lẽ không đúng bọn họ còn muốn nghĩ như thế nào?"

Dư Dung nóng lòng muốn cùng hắn rũ sạch quan hệ, "Dĩ nhiên không phải!"

Ngụy Viễn Chi bối rối, hắn hận không thể sớm ngày quang minh chính đại ôm ôm ấp ấp hôn hôn Dư Dung, chuyện này làm sao lại không thừa nhận?

Huống hồ, đứa nhỏ trong bụng còn ở đây.

Dư Dung không có ăn điểm tâm, đứng lên muốn đi ra ngoài. Ngụy Viễn Chi vội vã đuổi theo, hắn có chút gấp gáp, nắm chặt cổ tay Dư Dung, "Đi đâu?"

Dư Dung lén lút bỏ đi một lần, làm cho hắn không còn dám thả lỏng cảnh giác, thời thời khắc khắc sợ sệt bé thỏ của hắn ôm trong tay một bé thỏ nhỏ, trong bụng còn có một cái, lần thứ hai chạy trốn.

Dư Dung gạt tay Ngụy Viễn Chi ra, nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Kiểm tra thai."

Kiểm tra thai cần bụng đói, bởi vì là lần đầu tiên kiểm tra toàn diện, hạng mục cực kỳ nhiều mà phiền phức, Dư Dung làm xong hết thảy hạng mục đã qua nửa buổi sáng. Ngụy Viễn Chi toàn bộ quá trình đều đi theo cậu, chờ Dư Dung vừa làm xong tất cả liền đem bánh gạo được mình sưởi ấm trong lòng bàn tay cho cậu ăn, dẫn tới một trận rít gào của các y tá.

Thai nhi rất khỏe mạnh, với lại nó bây giờ còn rất nhỏ, mà Dư Dung đã có thể cảm nhận được nó trong bụng mình. Mang theo Ninh Ninh thời điểm, bụng là hơn bốn tháng mới lộ ra, khi đó Dư Dung so với bây giờ còn muốn gầy yếu hơn, lúc bụng nhô lên hết sức rõ ràng.

Sinh nhật Dư Ninh vào thứ sáu, Dư Dung không muốn sinh nhật bốn tuổi của bé sẽ ở trong bệnh viện, chuẩn bị xuất viện sớm. Ngụy Viễn Chi không đồng ý, yêu cầu cậu nhất định phải dựa theo đề nghị của bác sĩ, ở lại trong bệnh viện quan sát một tuần mới có thể xuất viện.

Liên quan đến Dư Dung, hắn liền tái phát bệnh cũ, Dư Dung suy nghĩ một chút nói với hắn, "Anh làm như vậy cùng việc đem tôi nhốt lại có khác gì nhau?"

Ngụy Viễn Chi lột quả lựu cho cậu, đã tích được hơn nửa bát, ngón tay Ngụy Viễn Chi đều dính nước quả hồng hồng, "Tôi đã lúc nào giam cầm cậu?"

Dư Dung lại không thể nói, nói Ngụy Viễn Chi cũng không nhớ ra được, không thể làm gì khác hơn là nói, "Tôi đang so sánh."

"Đương nhiên là có khác nhau."Ngụy Viễn Chi giải thích, "Tôi sẽ không hạn chế quyền
tự do của cậu, cậu có thể đi bất kỳ nơi nào mình muốn, bao gồm cả việc tổ chức sinh nhật cho Ninh Ninh, thế nhưng phải lấy thân thể của chính mình đặt hàng đầu."

Dư Dung liếc mắt nhìn hắn.

Ngụy Viễn Chi tiếp tục nói, "Tôi đã đặt xong nhà hàng, chúng ta mang Ninh Ninh cùng đi, buổi tối lại trở về được không?"

"... Tôi muốn về nhà." Dư Dung nói.

Cậu không thích bệnh viện, cũng không thích ăn nhà hàng, cậu chỉ muốn cùng Ninh Ninh ở trong phòng nhỏ của chính mình cùng bé trải qua sinh nhật bốn tuổi.

Ngụy Viễn Chi sững sờ, lấy điện thoại di động ra, "Bất cứ lúc nào cũng có thể, tôi bây giờ sẽ đặt vé máy bay."

Dư Dung hận không thể lườm hắn một cái, Ngụy Viễn Chi vậy mà có thể xuyên tạc ý tứ của cậu, "Tôi là nói trở về nhà của chính mình, không phải là Ngụy gia các người."

Ngụy Viễn Chi đem một bát cây lựu tràn đầy đem đến trước mặt cậu, "Cái gì các người với chúng ta, Ngụy gia chính là nhà cậu."

"..." Dư Dung không nói.

"Bác sĩ nói lựu có thể giúp hỗ trợ tiêu hóa với dự phòng thiếu máu, đối với thai nhi rất tốt, ăn nhiều một chút." Ngụy Viễn Chi rút ra giấy ăn xoa xoa nước lựu dính đầy tay, khớp xương trắng trắng lộ ra vệt hồng.

Hắn quan tâm cùng chăm sóc chính mình như vậy, là khoảng thời gian cực kỳ lâu trước đây Dư Dung mới được hưởng thụ qua, khi đó Ngụy Viễn Chi lời nói cũng không nhiều, đại đa số là yên lặng quan tâm, cũng sẽ đem hoa quả rửa sạch cắt gọn đem đến trước mặt mình, cũng sẽ nửa đêm chính mình ngủ không được sẽ trò chuyện cùng cậu.

Dư Dung đã rất lâu không có hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy, cậu thậm chí hoài nghi Ngụy Viễn Chi là có mục đích khác, "Nếu như anh là vì đứa bé, vậy thì không cần, tôi sẽ không giao quyền nuôi con."

Ngụy Viễn Chi ngẩng đầu, trong mắt có kinh ngạc, "Cậu làm sao sẽ nghĩ như vậy?"

Đúng vậy, Dư Dung cũng đang nghĩ, cậu làm sao lại nghĩ như vậy. Đại khái là đã bị lừa dối qua một lần, cho nên cũng không dám dễ dàng tin nữa.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Dư Dung nhẹ dạ mạnh miệng, không dám nhìn Ngụy Viễn Chi, yên lặng bỏ hạt lựu vào trong miệng.

Ngụy Viễn Chi suy nghĩ rất lâu, hắn nghĩ là nên cùng Dư Dung nói rõ, "Dĩ nhiên không phải. Tôi chăm sóc cậu và bảo bảo một phần đúng là xuất phát từ trách nhiệm, mà càng nhiều hơn là bởi vì cái gì, Dung Dung trong lòng cậu rõ ràng."

Dư Dung rõ ràng, cậu chỉ là không còn dám dễ dàng tin tưởng. Người trước mắt này có thể quên cậu một lần, cũng có thể quên hai lần ba lần, loại bất lực cùng tuyệt vọng kia Dư Dung cũng không muốn tiếp tục trải qua lần thứ hai, rõ ràng yêu nhau là chuyện của hai người, cuối cùng biến thành một mình cậu.

Nghĩ đến đây, Dư Dung liền cảm thấy thật buồn bực. Thời gian mang thai vốn là tâm tình thay đổi khá lớn hay đa sầu đa cảm, Dư Dung liền thích nghĩ bậy nghĩ bạ, càng thấy nóng, đem một bát lựu giao cho Ngụy Viễn Chi, "Không ăn."

Đây là lần đầu tiên Dư Dung cùng hắn giận dỗi, Ngụy Viễn Chi nhìn bát lựu kia chỉ động vào có mấy viên, nhăn lại lông mày, nghĩ nên xử lý như thế nào đây.

Không bao lâu sau Hoắc Kính Khải mang theo Dư Ninh đi vào, Ngụy Viễn Chi cho Dư Ninh, Dư Ninh đôi mắt đều sáng, hạt lựu đã được lột sẳn, lập tức ôm bát ăn.

Bé còn cho Ngụy Viễn Chi cùng Hoắc Kính Khải ăn, nắm trong lòng bàn tay hướng bọn họ đưa.

Hoắc Kính Khải trong tay cầm theo hai cái túi giấy, đưa cho Ngụy Viễn Chi, "Ngụy tổng, đồ vật ngài căn dặn mua."

Ngụy Viễn Chi không mở ra, trực tiếp đưa cho Dư Dung. Dư Dung lòng hiếu kỳ không lớn như vậy, hỏi hắn, "Đây là cái gì?"

"Mở ra nhìn."

Dư Dung mở ra, vậy mà là quần áo. Chỉ là không phải của cậu, là của trẻ con.

Hắn nhìn về phía Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi không lên tiếng, Hoắc Kính Khải ở một bên giải thích, "Đây là Ngụy tổng mua quần áo cho hai vị tiểu thiếu gia, trong túi bên trái là Dư Ninh thiếu gia, cái bên trong túi nhỏ là Nhị thiếu gia."

"..."

Ninh Ninh còn chưa tính, đứa bé trong bụng là con trai hay con gái còn không biết, Ngụy Viễn Chi chuẩn bị đồ dùng không khỏi cũng quá sớm đi.

Lại nói, kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa. Năm đó thời điểm cậu có Ninh Ninh, Ngụy Viễn Chi cũng là cao hứng mua hết nửa cửa hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cuối cùng còn không phải là không thể dùng?

"... Làm sao anh biết là con trai hay là con gái?" Dư Dung hỏi hắn.

Ngụy Viễn Chi nói, "Cho nên mua thêm mấy bộ."

Dư Dung: "..."

Quả thực quá lãng phí!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro