Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Phòng thuê của Dư Dung vốn là một phòng ngủ một phòng khách, hắn và Ninh Ninh hai người ở coi như rộng rãi, thêm vào Ngụy Viễn Chi thì khó nói lắm. Ban ngày làm sinh nhật cho Ninh Ninh, buổi tối Ngụy Viễn Chi muốn ở lại, Dư Dung liếc nhìn kia giường đôi tương rất nhỏ kia, bảo hắn đi ra khách sạn ngủ.

Ngụy Viễn Chi oan ức, hai người con đều có, một cái giường còn không thể ngủ?

Còn có cái phòng này, ấm áp xác thực ấm áp, chỉ là không khỏi cũng quá là nhỏ đi, còn không lớn bằng nhà kho của Ngụy. Hắn sao có thể cam lòng để cho Dư Dung cùng Ninh Ninh chịu ủy khuất như thế.

"Cậu và Ninh Ninh không muốn cùng tôi trở về Ngụy gia cũng được, bên trong nội ô còn có hai căn nhà, bên trong tiểu khu thì có vườn trẻ quốc tế, rất thuận tiện." Ngụy Viễn Chi đề nghị, "Chúng ta có thể dọn qua ở."

Dư Dung xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Ninh Ninh, tiểu tử ăn bánh ngọt ăn dính bơ đầy mặt.

Ngụy Viễn Chi giúp cậu thu dọn giường chiếu, chăn là màu xám, ấm áp gọn gàng, "Hay là, nếu cậu thích nơi này, chúng ta cũng có thể ở lại."

Chỉ là phòng ở có chút nhỏ, chờ con sinh ra nhất định sẽ không tiện, chỉ có thể đổi cái lớn một chút.

Dư Dung nhìn Ngụy Viễn Chi liếc mắt một cái, cậu cũng không có đặc biệt lưu luyến đối với thành phố nào, chỉ là thật vất vả tốn thời gian mất công tốn sức an gia, khó tránh khỏi tâm lý không muốn về. Huống hồ, cậu muốn ở lại chỗ này phần lớn là bởi vì Ngụy Viễn Chi.

Cậu không biết Ngụy Viễn Chi mấy năm qua đã trải qua những gì dẫn đến hắn quên quá khứ, thế nhưng rất hiển nhiên, năm năm trôi qua, Ngụy Viễn Chi ngoại trừ nói nhiều không có bất kỳ một điểm tiến bộ nào. Hắn vẫn là như vậy cố chấp, dục vọng chiếm hữu rất mạnh, bướng bỉnh ngang ngược không biết lý lẽ.

Những vấn đề này Ngụy Viễn Chi không bỏ, Dư Dung rất khó có thể cùng hắn bắt đầu lại từ đầu.

Ngụy Viễn Chi cùng đợi đáp án của Dư Dung, người sau không có trả lời. Dư Ninh hai con mắt to đảo lia lịa, hỏi Dư Dung, "Baba, chúng ta phải dọn nhà sao?"

Dư Ninh tựa hồ đã quen với cuộc sống như vậy, bé từ khi sinh ra đến lúc hiểu chuyện đã bắt đầu cùng Dư Dung bôn ba, thậm chí từng ở qua căn phòng ẩm thấp dưới lòng đất. Sau đó cùng sống cùngncô mới xem như an ổn một quãng thời gian, cũng không lâu lắm lại cùng Dư Dung đến Ngụy gia.

Trong tay bé chơi quà sinh nhật Ngụy Viễn Chi đưa cho, tuy rằng bé không biết ô tô đồ chơi kia đắt cỡ nào, mà chỉ biết nó quý thế nào nên cẩn thận từng li từng tí một chỉ lo đụng hư, "Vậy chúng ta sẽ trở lại nhà Ngụy thúc thúc sao?"

Dư Dung còn chưa mở miệng, Ngụy Viễn Chi thừa lúc cơ mà chặn trước, hỏi Dư Ninh, "Ninh Ninh muốn trở về sao?"

Dư Ninh suy nghĩ một chút căn phòng lớn nhà Ngụy Viễn Chi, còn có thảm cỏ, không chỉ có thể chơi đu quay còn có thể đá bóng, gật gật đầu, "Dạ!"

Ngụy Viễn Chi hài lòng nở nụ cười, nghĩ thầm ô tô đồ chơi trị giá mấy ngàn vẫn là dùng tốt, lén lút nhìn về phía Dư Dung.

Dư Dung vẫn không có nói chuyện, cậu đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, "Tôi muốn cân nhắc hai ngày."

Cậu đổi áo ngủ lông xù xù cho Ninh Ninh, dụ dỗ bé ngủ, thấy Ngụy Viễn Chi còn đang đứng ở chỗ cũ, không khách khí hạ lệnh đuổi khách, "Còn muốn tôi đặt khách sạn cho anh?"

Chuyện đó sao có thể, Ngụy Viễn Chi không nghĩ sẽ rời đi, hắn cũng muốn cùng vợ và con thân thiết, "Chờ Ninh Ninh ngủ tôi sẽ đi."

Ngụy Viễn Chi cứ như vậy lại ở bên giường, Dư Dung kể chuyện cổ tích cho Dư Ninh nghe, không bao lâu Dư Ninh liền vang lên tiếng ngáy nho nhỏ. Chờ Dư Dung thả chuyện cổ tích xuống, Ngụy Viễn Chi mới dám đến gần.

Tuy rằng thai nhi còn nhỏ, Dư Dung cẳng chân sưng phù còn chưa có hiện ra, nhưng bác sĩ nói thường thường xoa bóp có trợ giúp máu huyết lưu thông, đối người lớn cùng em bé đều tốt, Ngụy Viễn Chi liền mỗi ngày xoa ấn hơn nửa tiếng cho Dư Dung.

Lúc thường đều là xoa vào buổi chiều, chỉ là ngày hôm nay làm sinh nhật cho Ninh Ninh làm trễ thời gian, Dư Dung mới vừa để sách xuống liền bắt đầu chuột rút.

Ngụy Viễn Chi thần sắc biến đổi, "Làm sao vậy?"

Dư Dung biểu tình thống khổ, "Cẳng chân giống như bị chuột rút."

Ngụy Viễn Chi dìu cậu lên, giúp cậu kéo duỗi, liền nhân tiện nói, "Tôi còn tưởng rằng con đá em."

Dư Dung cười rộ lên, đây là lần đầu tiên cậu nhất hào phóng như vậy mà bộc lộ nụ cười hướng Ngụy Viễn Chi, "Nó mới hơn ba tháng, tay chân đều chưa phát triển đâu."

Cậu cười rộ lên là xinh đẹp như vậy, Ngụy Viễn Chi nhất thời mê mẩn, khiến người không nhịn được muốn hôn.

Ngụy Viễn Chi tới gần, Dư Dung đang cúi đầu xem điện thoại di động, không để ý bị Ngụy Viễn Chi mổ nhẹ một cái.

"Anh làm cái gì? !" Dư Dung tức giận.

Ngụy Viễn Chi đụng nhẹ một chốc lập tức rời đi, hắn sợ chính mình sẽ trầm mê trong đó.

Hắn nói sang chuyện khác, "Ngày mai tôi muốn trở về một chuyến, công ty có một hợp đồng cần xử lý."

Dư Dung còn đắm chìm trong nụ hôn vừa nãy còn chưa lấy lại tinh thần, Ngụy Viễn Chi tiếp tục nói, "Cậu và Ninh Ninh không muốn trở về thì ở lại nơi này, chờ tôi trở lại, rất nhanh, nhiều nhất hai ngày."

Dư Dung giương mắt nhìn hắn một chút, lại rất nhanh cúi đầu, nắm chặt góc chăn trong tay. Lần trước Ngụy Viễn Chi cũng nói như vậy, chờ hắn trở về, rất nhanh.

"Hoắc trợ lý sẽ ở lại chỗ này, có nhu cầu gì thì nói với hắn." Ngụy Viễn Chi tựa hồ nhìn thấy trong mắt Dư Dung lóe ra một tia thủy quang, "Tất nhiên, nói với tôi cũng có thể."

"Không cần gì cả." Dư Dung nằm xuống, cũng không bảo Ngụy Viễn Chi xoa bóp cho cậu, lấy chăn bông đem mình bao ở bên trong, "Muốn đi liền đi nhanh lên!"

"Tức giận?"

Dư Dung âm thanh rầu rĩ, "Tôi tức giận cái gì? Cùng tôi không liên quan."

Ngụy Viễn Chi nhấc góc chăn lên, lộ ra cái đầu lông xù của Dư Dung, có mấy phần đáng yêu. Hắn xoa tóc Dư Dung, người sau hiếm thấy không có từ chối, "Một ngày, nhiều nhất là một ngày."

Dư Dung nhẹ dạ, "Mặc kệ anh đi mấy ngày."

"Hoặc là có một biện pháp giải quyết tốt hơn."

Dư Dung trong đôi mắt ngậm lấy hơi nước, giống như nai con bi thương, "Cái gì?"

"Cùng tôi trở về."

Dư Dung vẫn là không có cùng Ngụy Viễn Chi trở lại, hắn đi gấp, bên này còn có một đống hành lý còn chưa thu dọn, trong thời gian ngắn không đi được.

Ngụy Viễn Chi lần này trở về tâm tình rõ ràng so với lúc rời đi tốt gấp trăm lần, suy nghĩ một chút hắn mấy ngày trước mặt tối sầm lại, khí tràng băng lãnh mạnh mẽ cơ hồ đè ép mỗi người trong công ty kinh hồn bạt vía, ngay cả giám đốc đến báo cáo công việc đều đứng ở cửa do dự không dám vào.

Thư ký nghe nói hắn trở lại, vốn là run run rẩy rẩy, chỉ thấy đến Ngụy Viễn Chi sắc mặt tương đối khá, khóe miệng thậm chí mang theo ý cười, nhất thời buông lỏng không ít.

Trong tay nàng ôm một đống văn kiện đi ra thang máy, đến sắc mặt xem boss lớn, nhất thời không chú ý phía sau còn có người lao ra, thư ký né tránh không kịp, văn kiện trong tay rơi ra vương vãi.

Ngụy Viễn Chi nghe tiếng ngẩng đầu, hắn ngày hôm nay tâm tình thật tốt, chẳng những không có khó chịu trách mắng, còn ngồi xổm xuống giúp thư ký nhặt văn kiện. Thư ký của hắn từ khi tốt nghiệp liền làm việc ở Ngụy thị, đã sáu, bảy năm, vẫn là lần đầu tiên biết ông chủ của mình cũng có thể bình dị gần gũi như thế.

Nhặt nhặt, Ngụy Viễn Chi ngón tay dừng lại.

"Đây là cái gì?" Hắn cầm lên tờ giấy thật mỏng kia, mặt trên vậy mà là tư liệu của Dư Dung, Ngụy Viễn Chi không rõ, trong đôi mắt thậm chí dẫn theo hung tàn, "Cô điều tra Dư Dung?"

Thư ký không nghĩ tới tờ giấy kia vừa vặn bị Ngụy Viễn Chi nhặt được, vội vã giải thích, "Không phải Ngụy tổng, quãng thời gian trước Dư tiên sinh thường đến công ty, tôi luôn cảm thấy có chút quen mắt, thật giống đã gặp nhau ở nơi nào, cho nên liền lén lút tra xét một chút..."

Ngụy Viễn Chi nhìn tờ giấy kia, phía trên là thông tin cá nhân Dư Dung, những thông tin này hắn đã xem qua rất nhiều lần, đều là rất thông tin bình thường. Thư ký của hắn quyền hạn cũng không lớn, không điều tra được thông tin cơ mật, "Sau đó thì sao?"

Thư ký há miệng run rẩy tiếp tục giải thích, "... Sau đó tôi nghĩ thật sự đã gặp Dư tiên sinh."

Cô ngẩng đầu nhìn Ngụy Viễn Chi liếc mắt một cái, tại do dự không biết có nên nói hay không, cuối cùng vẫn là mở miệng nói, "Dư tiên sinh thật lâu trước đây làm phòng tài vụ công ty giám đốc thường xuyên đến tổng công ty mở hội nghị, lúc đó ngài nói..."

Ngụy Viễn Chi nhíu mày liếc mắt nhìn cô, "Tôi nói cái gì?"

"... Ngài lúc đó nói, cậu ấy là người yêu của ngài."

Ngụy Viễn Chi sững sờ.

"Nhưng mà ngài chỉ bảo tôi quan tâm cậu ấy, còn cố ý nhắc nhở tôi không được nhắc tới ngài trước mặt Dư tiên sinh, càng không thể nói tên của ngài..."

Ngụy Viễn Chi nhăn lại lông mày, trước đây hắn đã biết Dư Dung? Tại sao một chút ấn tượng đều không có?

Là... Người yêu?

Thư ký thấy sắc mặt hắn không đúng, cẩn thận nhắc nhở, "Ngài trước không phải từng xảy ra tai nạn xe cộ sao? Có phải hay không là không nhớ rõ..."

Ngụy Viễn Chi tai nạn xe cộ lần đó mặc dù không có bị truyền thông đưa tin, nhưng trong công ty rất nhiều người đều biết được.

Hắn sửng sốt tại chỗ hồi lâu, trong đầu lóe lên cái gì, thế nhưng rất nhanh liền biến mất, khó có thể bắt giữ. Ngụy Viễn Chi vẫn luôn không có tận lực đi tìm đoạn ký ức bị mất đi kia, một phần lớn là bởi vì hắn cảm thấy không có gì trọng yếu, vừa không có ảnh hưởng sinh hoạt đến của hắn, càng không có ảnh hưởng đến tương lai, cho là đó chỉ là một đoạn hồi ức rất bình thường có cất giấu rất nhiều việc nhỏ vụn vặt mà thôi.

Nhưng mà bây giờ, hắn mới biết, cái đoạn hồi ức kia có Dư Dung.

Hơn nữa Dư Ninh mới vừa bốn tuổi, nói cách khác thời điểm Dư Dung mang theo Ninh Ninh, là cùng với chính mình.

Ngụy Viễn Chi tay run một cái, không cầm chắc tờ giấy kia, bay xuống nằm bên chân hắn.

"Lập tức giúp tôi đặt vé máy bay đi N thị."

Thư ký không hiểu, lập tức có chút hoảng loạn, "Nhưng đối tác cũng sắp đến..."

"Bảo quản lý Trương đi đàm luận." Ngụy Viễn Chi nhanh chân đi ra ngoài, hắn trở về ngay cả phòng làm việc của mình đều không có bước vào một bước.

Thư ký đi theo phía sau hắn, trong hoảng loạn mở ra phần mềm đặt vé, "Chuyến bay sớm nhất là sau một tiếng rưỡi cất cánh."

Ngụy Viễn Chi dừng lại, nhìn cô, "Vậy cô còn do dự cái gì?"

Dư Dung đang chuẩn bị bữa trưa, bụng của cậu vẫn không có nhô lên, mà Dư Dung như trước cẩn thận tránh né, lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.

Dư Ninh tò mò đạp ghế đẩu nhỏ đến xem, nhưng vóc dáng bé vẫn còn quá nhỏ, khoảng cách đến mắt mèo còn cách một đoạn rất xa. Dư Dung sợ bé té, đem bé ôm xuống.

Mở cửa, vậy mà là Ngụy Viễn Chi.

"Anh sao đã trở lại?" Dư Dung liếc nhìn thời gian, mới hơn một giờ, thời gian đúng như tính toán Ngụy Viễn Chi còn phải bàn bạc chuyện hợp tác, không nên xuất hiện ở đây.

Ngụy Viễn Chi phong trần mệt mỏi, đóng lại cửa phía sau, cởi áo khoác làm ấm người trước, mới đi ôm Dư Dung.

Dư Dung không biết hắn động kinh cái gì, đẩy hắn ra, lại đem Dư Ninh nhét vào trong lồng ngực của hắn, còn mình xoay người đi vào bếp tắt lửa, canh đều sắp tràn ra ngoài.

Ngụy Viễn Chi theo tới, Dư Ninh trong lồng ngực đã đi ngoan ngoãn xem phim hoạt hình. Hắn ôm lấy Dư Dung, bàn tay đặt ở trên bụng của cậu, nhẹ nhàng xoa, "Dung Dung, anh nghĩ mình đã biết chuyện trước kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro