Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung cầm tô đựng canh mà tay run một cái, suýt nữa hất văng, may mà được Ngụy Viễn Chi đúng lúc đỡ lấy.

Hắn đem bát đũa nguy hiểm trong tay Dư Dung nhận lấy, ôm eo cậu, "Còn có, Ninh Ninh có phải là..."

Ngụy Viễn Chi còn chưa nói hết, Dư Dung liền hoảng loạn mà đẩy hắn ra, xoa xoa tay hướng ghế sô pha phòng khách ngồi xuống. Cậu thật vất vả buông xuống quá khứ, cứ như vậy gom lại dũng khí bắt đầu lại từ đầu, hiện tại Ngụy Viễn Chi liền nhớ ra ba con bọn họ rồi?

"Anh nhớ ra rồi?" Dư Dung hỏi hắn.

Ngụy Viễn Chi cũng ngồi xuống, giống như đứa trẻ to xác ỷ lại dựa vào trên người Dư Dung, lỗ tai dán vào bụng cậu. Thai nhi còn chưa có bất cứ động tĩnh gì, Ngụy Viễn Chi lại có chút nóng nảy, mỗi ngày đều muốn dán vào bụng Dư Dung để nghe rõ chút biến hoá.

Hắn lắc đầu một cái, hơi kinh ngạc trước đây chính mình thật cùng Dư Dung quen biết mà sự thật này, "Không có... anh từng bị tai nạn xe cộ, mất một phần ký ức."

Thì ra là như vậy, Dư Dung mất mát rũ mắt xuống che khuất con ngươi, cậu cũng không để ý Ngụy Viễn Chi là bởi vì cái gì quên mất trước kia, cậu chỉ quan tâm hắn quên mất toàn bộ, đồng thời đến nay vẫn không có ý nhớ lại.

Ngụy Viễn Chi có thể cảm giác được cái đoạn ký ức kia đối với mình vô cùng vô cùng quan trọng, tất cả hồi ức ba năm ngắn ngủi lại có liên quan tới Dư Dung cùng Dư Ninh, hắn nhất định phải nhớ lại, chỉ là bên trong đầu hắn giống như có vô số ký ức hóa mảnh vỡ, nếu hướng nơi sâu xa nghĩ đầu sẽ càng đau như sắp chết.

"Dung Dung, nói cho anh, Ninh Ninh rốt cuộc có phải là con của chúng ta hay không?" Ngụy Viễn Chi hạ thấp giọng truy hỏi cậu.

Dư Dung không có dũng khí thừa nhận, vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào. Nhưng từ trong trầm mặc của cậu, Ngụy Viễn Chi đã đoán được đáp án mà bản thân mình mong muốn.

Tiểu tử mềm mại nhu nhu kia  vậy mà thật sự là con trai hắn! Con trai Ngụy Viễn Chi hắn sẽ đáng yêu như vậy, không có nửa điểm làm cho người ta chán ghét! Hắn suy đoán, Dư Dung khi còn bé e rằng chính là như vậy, mềm mại, nãi thanh nãi khí lại dể bảo.

Được Ngụy Viễn Chi khích lệ tiểu tử từ trong phòng ngủ nhảy nhót chạy ra, nhìn thấy Ngụy thúc thúc chính ôm baba mình, tò mò nghiêng đầu "Ai" một tiếng, liền che mắt chạy trở về.

Ngụy Viễn Chi trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Dư Dung ở bên cạnh hắn ngây ngốc lâu như vậy, hắn vậy mà cũng không biết đó là người chính mình đã từng yêu. Còn có Ninh Ninh, hắn sớm nên phát hiện tên tiểu tử này cùng mình khi còn bé có bao nhiêu giống nhau.

Hắn nắm tay Dư Dung, ôn nhu dùng tóc mình thân mật cọ bả vai của đối phương, "Tại sao không nói cho anh biết?"

Dư Dung bị hắn cọ đến có chút ngứa, lúc ở bệnh viện Ngụy Viễn Chi có hỏi qua lời tương tự, khi đó là bởi vì chuyện đứa nhỏ. Dư Dung cùng hắn tính cách bất đồng, hắn trời sinh trưởng thành trong hoàn cảnh luôn cô độc lại không có bạn bè, sớm đã quen có chuyện gì đều tự mình nuốt vào bụng.

Huống hồ, nói thì thế nào, Ngụy Viễn Chi không nhớ ra được, hết thảy đều là phí công. Hơn nữa Ngụy Viễn Chi tính cách đa nghi, Dư Dung chủ động thẳng thắn, có lẽ sẽ làm cho đối phương cảm thấy chính mình là có mục đích mà đến.

Mà Dư Dung cũng không nghĩ tới, sự tình cuối cùng là phát triển phương hướng như vậy.

Ngụy Viễn Chi không làm khó dễ cậu, hắn chỉ là muốn làm cho Dư Dung có lúc chuyện gì đều nói với hắn trước tiên, hắn muốn trở thành người luôn đứng phía sau là chổ dựa vững chắc cho Dư Dung có thể giúp cậu phân ưu, "Anh sẽ nhớ lại, cho anh chút thời gian được không? Dung Dung."

Dư Dung tựa hồ đã có thói quen với danh xưng này, trước đây Ngụy Viễn Chi chính là như thế một lần lại một lần ghé vào lỗ tai cậu gọi hai chữ này, thời gian qua đi mấy năm lại nghe thấy vậy mà không cảm thấy quái dị.

Cậu cuối cùng gật gật đầu, quyết định cho Ngụy Viễn Chi cũng là cho chính mình một cơ hội, "Được."

Hai người hiếm thấy có thời gian ôn nhu. Huống hồ Ngụy Viễn Chi mới vừa biết được Dư Dung là người yêu mà hắn thất lạc nhiều năm, mà còn vì hắn sinh một đứa con, nội tâm tự đáy lòng vui sướng làm cho hắn hận không thể lập tức ôm Dư Dung triền miên.

Chỉ là còn chưa có ra tay, Dư Ninh từ trong phòng ló ra đầu nhỏ, giương cánh tay muốn baba ôm, "Baba, bụng kêu lên."

Ngụy Viễn Chi nửa đường ngăn lại bé, ôm lên, đến bây giờ còn cảm thấy hoảng hốt, cái tiểu tử là con trai hắn? Hắn khi còn bé cũng không có nhuyễn manh như vậy a, làm sao con trai lại đáng yêu như vậy.

Bị hắn ép hỏi hồi lâu, Dư Dung mới nhớ tới nồi canh trong bếp, bị Ngụy Viễn Chi quấy nhiễu như thế, trời lại lạnh, đã sớm không còn nóng. Dư Dung không thể làm gì khác hơn là một lần nữa bật lửa.

Ngụy Viễn Chi cùng Ninh Ninh nghe thấy mùi thơm cũng lại gần, Dư Ninh níu vai Dư Dung, nhân cơ hội xin một cái, thịt viên mùi vị tản ra, bé thèm ăn chảy nước miếng.

"Chao ôi, thơm quá nha baba." Bé rầm rì uống hết, liền hướng Dư Dung xin thêm, "Còn muốn thêm nữa!"

Dư Dung lấy chén nhỏ xới một chén cho bé, Dư Ninh dùng tay áo của mình xoa miệng nhỏ một chút, hưng phấn hôn baba một cái.

Không biết làm sao, Ngụy Viễn Chi nhìn thấy tình cảnh này ghen tuông quá độ, lập tức ôm Dư Ninh đi, đồng thời ra lệnh cho bé ngoan ngoãn ăn canh, miễn cho bé còn muốn xin thêm cái thứ hai.

Dư Dung tắt bếp, liền múc hai bát, vừa vặn Ngụy Viễn Chi trở về, tiếp nhận bát đặt lên bàn, ôm lấy cậu.

"Làm gì?" Dư Dung lập tức cảnh giác lên.

Ngụy Viễn Chi tiện tay đóng lại cửa phòng bếp, tay ôm Dư Dung càng chặt hơn, "Anh cũng muốn."

"Cái gì?" Dư Dung cau mày.

Ngụy Viễn Chi cũng không giải thích, trực tiếp dán miệng lên, trên môi Dư Dung bẹp một cái.

Cái hôn kia rất nhanh, Dư Dung còn chưa kịp khiếp sợ, Ngụy Viễn Chi đã phủi mông đi, đắc ý bưng hai bát canh, tâm tình thật tốt.

Đồ ăn cùng canh đều quá mức thanh đạm, Ngụy Viễn Chi liền gọi điện thoại kêu thêm hai món đồ ăn, tuy rằng Dư Dung hiện tại ăn không trôi đồ quá nhiều dầu mỡ, nhưng đây là Ngụy Viễn Chi cố ý căn dặn đầu bếp làm cho Dư Dung, hắn còn tìm bác sĩ dinh dưỡng, đem mỗi một dạng vi nguyên tố đều khống chế được rất chính xác.

Dư Dung cũng không biết, chi phí đắt đỏ một phần đồ ăn chừng hai mươi miếng bị cậu xem là một phần đồ ăn bình thường mà ăn say sưa ngon lành.

"Ngụy thúc thúc ngày hôm nay không có cùng Ninh Ninh cùng nhau ăn điểm tâm nha." Dư Ninh vừa gặm thịt viên baba làm vừa nói, Ngụy thúc thúc thường sẽ cùng baba còn có chính bé cùng nhau ăn điểm tâm, ngày hôm nay lại chưa từng xuất hiện, tiểu Dư Ninh hoài nghi thúc thúc không ngoan, len lén trốn đi không có ăn điểm tâm.

Baba nói, không ăn điểm sẽ không cao, còn có thể đau bụng.

Tuy rằng Ngụy thúc thúc đã rất cao rất cao, nhưng mà Dư Ninh không muốn để cho bụng thúc thúc đau, như vậy mình và baba sẽ lo lắng.

Dư Dung cho bé cầm cái muỗng cẩn thận, "Thúc thúc sáng sớm hôm nay về nhà, có ăn điểm tâm ở nhà."

Dư Ninh bé ngoan gật đầu, vậy thì tốt.

Ngụy Viễn Chi ngẩng đầu nhìn cha con bọn họ, hắn thật lâu trước kia đã từng mong muốn như vậy, sau đó mình nhất định sẽ cố gắng hết sức yêu thương chăm sóc vợ, tuyệt đối sẽ không để cho mình biến thành Ngụy Thiệu Nguyên thứ hai. Nhưng kết quả thì sao? Con trai hắn đã bốn tuổi, đừng nói tận trách nhiệm, hắn ngay cả biết đến cũng không biết.

Mấy năm qua, vẫn luôn là Dư Dung một mình chăm sóc con trai bọn họ, cậu một bên vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc con trai, còn phải duy trì sinh hoạt cơ bản của chính mình, khả năng nhận hết oan ức cùng khinh thường. Nghĩ đến đây, Ngụy Viễn Chi liền không nói ra hết được có bao nhiêu hổ thẹn.

"Anh đã liên hệ bác sĩ, ngày mai bắt đầu sẽ làm trị liệu khôi phục ký ức." Hắn gắp một miếng cá cho Dư Dung, lựa hết xương bên trong ra.

Dư Dung nhìn miếng cá trắng trẻo kia, khó giải thích được liền buồn nôn, xua tay không ăn, vội vã gắp hai trái chua chua cà chua ngậm trong miệng. Cậu nhíu mày, "Trị liệu khôi phục ký ức?"

"Ừm." Ngụy Viễn Chi gật gật đầu, thuận thế đem miếng cá này cho Dư Ninh, Dư Ninh trong mắt lóe sao há mồm ngậm đi.

Chờ cậu ăn xong rồi, Ngụy Viễn Chi mới hướng Dư Dung nói, "Khả năng có chút nguy hiểm, bất quá anh vẫn muốn thử một chút."

Dư Dung vốn là nhíu lại lông mày lúc này càng nhíu đến sâu hơn, thứ ký ức này, vốn là mịt mờ, không giống u có thể trị có thể gọt. Thêm vào Ngụy Viễn Chi nhắc tới nguy hiểm, cậu liền không khỏi lo lắng, "Làm sao chữa? Lại để cho anh đụng đầu một cái sao?"

Có thể nhớ lại hoàn toàn, vạn nhất cứ tiếp tục choáng váng Dư Dung liền cảm thấy cái được không đủ bù đắp cái mất.

Ngụy Viễn Chi bị cậu chọc cho cười rộ lên, lại cảm thấy ấm lòng, "Tất nhiên không phải."

Hắn dừng chốc lát, khóe mắt còn mang theo ý cười, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc, "Nếu thật là phải đụng đầu, cũng nhất định phải do em tự mình ra tay, vạn nhất xảy ra bất ngờ, chấm dứt ở trong tay em cũng xem như anh không còn gì để tiếc nuối."

Dư Dung sững sờ, tức giận ở dưới gầm bàn đá hắn, "Nói nhăng cuội gì đó!"

Cậu xem là thật, còn thật sự cho rằng Ngụy Viễn Chi muốn đi làm chuyện nguy hiểm, ví như tạo ra một lần tai nạn xe cộ hoặc là giống như cậu chết đuối, vì vậy uy hiếp nói, "Nếu anh xảy ra chuyện, anh nghĩ tôi sẽ lưu lại đứa bé trong bụng này?"

Cậu đã trải qua một lần mất đi người yêu, tự mình sinh nở đồng thời nuôi nấng con cái thống khổ như thế nào, đời này cũng không muốn trải qua lần thứ hai. Cái đoạn thời gian u buồn gian nan kia, mỗi ngày đều là bất lực quanh quẩn bên người, cậu không có dũng khí tiếp tục trải nghiệm.

Nếu như người kia không phải Ngụy Viễn Chi, có lẽ cậu ngay cả dũng khí sinh ra Dư Ninh đều không có.

Ngụy Viễn Chi cũng không nghĩ như vậy, hắn lắc đầu một cái, "Dung Dung, em sẽ."

Dư Dung cúi đầu uống nước nóng, không thừa nhận, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thật không biết từ đâu mà anh có tự tin như vậy?"

Ngụy Viễn Chi cười, ở dưới gầm bàn âm thầm kềm lại chân dài của Dư Dung vừa nãy đá tới. Hắn biết Dư Dung nhất định sẽ, bởi vì Dư Dung yêu hắn.
Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro