Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Dư Dung không nghĩ tới cách Ngụy Viễn Chi nói là phương thức thôi miên.

Đúng là, thôi miên ở một mức độ nào đó có thể thức tỉnh lại tầng ký ức sâu nhất bị lãng quên, mà quá trình đó rất thống khổ, đặc biệt là trên người đã chuẩn bị tâm lý sẽ càng dày vò.

Ngụy Viễn Chi và cậu cùng tiến vào phòng khám tâm lý, ra đón tiếp là một bác sĩ họ Đỗ, y nhìn thấy Ngụy Viễn Chi chủ động chào hỏi, hai người nói chuyện chốc lát, Dư Dung mới phát hiện hai người này là quen biết đã lâu.

"Cậu đã hơn ba năm chưa từng trở lại đây, cũng không có liên lạc qua, tôi nghĩ cậu đã hoàn toàn không còn vấn đề gì." Đỗ Phong mời hai người đi vào, trợ lý tri kỷ mà chuẩn bị đệm mềm lót ghế dựa cho Dư Dung.

Ngụy Viễn Chi trước khi tới cũng không có nói rõ ràng tình huống của mình, chỉ là hẹn trị liệu tâm lý trước. Hắn tìm Đỗ Phong làm trị liệu tâm lý đã rất nhiều năm, hai người cũng coi như là bạn cũ, bất quá từ khi phòng làm việc đối phương chuyển tới N thị, hai người đã không liên lạc nữa.

"Tôi nhớ cậu có giấy chứng nhận thôi miên đúng không?" Ngụy Viễn Chi hỏi y.

"Thôi miên?" Đỗ Phong khó hiểu mà nhìn hướng Ngụy Viễn Chi, kì thực là đang dùng dư quang đánh giá Dư Dung, "Cậu muốn thôi miên? Cũng là vì đại mỹ nhân bên cạnh này?"

Ngụy Viễn Chi cảm thấy nguy cơ trùng trùng, mạnh mẽ trừng y một cái ý tứ nhắc nhở, cũng cầm tay Dư Dung, "Đây là Dư Dung, người yêu của tôi."

Dư Dung dự định im lặng không lên tiếng đem tay của chính mình rút ra, chỉ là Ngụy Viễn Chi nắm quá chặt, cậu không rút ra được, đành phải thôi.

Vì giảm bớt không khí ngột ngạt, Dư Dung mở miệng, "Thôi miên có thể khôi phục ký ức?"

Đỗ Phong lắc đầu một cái, "Rất khó nói. Đại đa số người đều thông qua thôi miên để giải áp, cũng có một số người có ý đồ quên đi hoặc là tìm về một đoạn ký ức, mà quá trình này rất thống khổ, hơn nữa hiệu quả còn phải căn cứ vào từng tình huống khác nhau mới nói được."

Y tạm dừng vài giây, mới biết ý đồ đến của Ngụy Viễn Chi. Ngụy Viễn Chi mất trí nhớ y biết, lúc trước đối phương vẫn ở nơi này của y để tư vấn tâm lý, thậm chí bao gồm cả việc Ngụy Viễn Chi quên mất ba năm ký ức, đối phương cũng thỉnh thoảng sẽ đến phòng làm việc của y giải áp và làm trị liệu tâm lý.

Khi đó Ngụy Viễn Chi bị tai nạn cũng nghiêm trọng tính cách nóng nảy và chướng ngại khi biểu đạt tình cảm, so với hiện tại mệt mỏi nhiều lắm. Đỗ Phong cũng dùng phương thức thôi miên giúp hắn giải áp, hiệu quả cũng không tệ lắm, mà cũng không thể tiêu trừ mệt mỏi trong nội tâm Ngụy Viễn Chi.

Hoạn nạn có tình cảm giác biểu đạt chướng ngại người phổ biến xử sự lạnh lùng, không thích xã giao, Ngụy Viễn Chi đêm đã từng hướng mình tỏ rõ quá, chính mình sẽ không biểu đạt tình cảm, nếu như người yêu đưa ra lời chia tay, hắn thậm chí sẽ muốn đem đối phương nhốt lại. Đương nhiên, hắn cũng làm như vậy rồi.

"Theo tình huống mà xác định? Vậy phải bao lâu?" Ngụy Viễn Chi hỏi y.

"Nếu như muốn nhanh... Tôi kiến nghị hay là trực tiếp đập một gậy, hoặc là lúc xuống cầu thang không cẩn thận té xuống, nha, muốn sứt đầu mẻ trán, không phải mất công khó khăn tốn công tốn sức." Đỗ Phong ngẩng đầu nhìn hai người, cuối cùng hướng Dư Dung nói rằng, "Đương nhiên, như vậy nguy hiểm rất lớn."

Dư Dung: "..."

Đỗ Phong bảo trợ lý bưng trà cho hai người, thấy Dư Dung biểu tình vi diệu, vội vã giải thích, "Tôi chỉ đùa thôi."

Y tiếp tục nói, "Lúc thôi miên trị liệu muốn nhanh cũng phải xem năng lực chịu đựng của bệnh nhân, mọi việc không thể một lần là xong."

Dư Dung trầm mặc, mặc dù trong đoạn trí nhớ kia của bọn hắn có rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng cũng có rất nhiều đau khổ, cãi vã, cũng không hoàn toàn chỉ có vui sướng, nếu không Ngụy Viễn Chi tại sao sẽ quên đi. Chỉ có thể theo bản năng để cho mình quên đi người tạo nên hồi ức đau khổ.

Nếu đau khổ vậy không cần thiết nhớ lại.

Đắn đo suy nghĩ sau đó cậu đã quyết định, "Vẫn là thôi."

Ngụy Viễn Chi nhưng không đồng ý như thế, cái đoạn kia ký ức đối với hắn rất quan trọng, đã không chỉ là bởi vì bên trong có Dư Dung, hơn nữa đó chính là người so với tính mạng mình quan trọng nhất ba năm.

"Không, giúp tôi chuẩn bị trị liệu."

Địa điểm trị liệu ở trên lầu, phòng không hề lớn, mà cách bày trí tao nhã ấm áp. Lúc này rèm cửa sổ dày nặng ngăn cách phần lớn áng sáng, bên trong tối tăm lộ ra ấm áp.

Đỗ Phong bảo Ngụy Viễn Chi nửa nằm xuống, ngược lại muốn mời Dư Dung trước tiên ở dưới lầu chờ, "Cậu cũng biết thôi miên, không thích hợp có người thứ ba ở đây, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả."

Dư Dung gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu, Ngụy Viễn Chi lại lập tức nắm chặt cổ tay của cậu, hướng Đỗ Phong nói, "Dư Dung ở đây sẽ làm tôi an tâm hơn."

Đỗ Phong nhún nhún vai, hai người này là tới tìm y tú ân ái đi? Bất quá Ngụy Viễn Chi nói có đạo lý, đồng thời ký ức hắn quên đi cùng Dư Dung có liên quan, hiển nhiên Ngụy Viễn Chi nghĩ cùng Đỗ Phong  tín nhiệm Dư Dung hơn.

Dư Dung lại nhẹ nhàng gỡ tay Ngụy Viễn Chi ra, một mặt lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trị liệu của Ngụy Viễn Chi mặt khác, cậu không muốn thấy Ngụy Viễn Chi đau khổ.

Cậu như an ủi mà vỗ vỗ bàn tay Ngụy Viễn Chi mu, nói với hắn, "Em đi ra ngoài chờ anh."

Ngụy Viễn Chi cuối cùng gật gật đầu, hôn lên mu bàn tay của cậu.

Dư Dung ở dưới lầu chờ, trong lúc rảnh rỗi từ trên giá sách rút ra một quyển sách liên quan đến tâm lý học xem. Thời gian trôi qua đến buổi xế chiều, Dư Dung nhìn thời gian một chút liền đánh hai cái ngáp, gối lên trên cánh tay mình ngủ.

Lúc tỉnh lại Ngụy Viễn Chi đang đắp áo khoác lên thân thể cậu, thấy Dư Dung tỉnh, "Đánh thức em."

Dư Dung lắc đầu một cái, Ngụy Viễn Chi trên trán thấm mồ hôi hột, biểu tình cũng khó coi, nhìn Dư Dung trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần áy náy.

Dư Dung hỏi hắn, "Thế nào?"

Ngụy Viễn Chi như trước đem áo khoác ở trên người Dư Dung, khớp xương ngón tay tái nhợt, nhàn nhạt nói, "Nhớ lại một ít."

Hắn chưa nói nhớ tới chính là thời điểm nào, mà theo suy đoán Dư Dung hẳn là bọn họ, khi đó hắn và Ngụy Viễn Chi mỗi ngày chính là làm tình, mà cảm xúc mãnh liệt qua đi vẫn phải trở về hiện thực, Dư Dung không ngừng nghỉ mà muốn chạy trốn, Ngụy Viễn Chi cũng là giam cầm không dứt.

"Dung Dung, em hận tôi sao?" Ngụy Viễn Chi hỏi cậu.

Dư Dung nhìn vào mắt hắn, không trả lời, trời đã sắp tối rồi, cậu đỡ tay vịn cẩn thận đứng lên, hướng Ngụy Viễn Chi nói, "Nên về nhà."

Ngụy Viễn Chi một lần nghẹn ngào.

Hắn nhớ tới lúc mất trí nhớ là đoạn thời gian kia. Hắn sắp xếp cẩn thận cho Dư Dung, chuẩn bị trở về Ngụy gia hướng người nhà comeout. Về đến nhà đặc biệt là mẹ cường liệt phản đối là trong dự liệu của hắn, mẹ tuyệt đối không cho phép hắn mang một nam nhân về nhà, khi đó hắn còn không biết thân thể của mẹ đã rất kém.

Hắn khư khư cố chấp, kiên trì muốn kết hôn với Dư Dung, mà khi trở lại biệt thự ở trên đường cao tốc xãy ra tai nạn xe cộ.

Lần tai nạn xe cộ kia rất nghiêm trọng, hắn là là được cướp từ tay tử thần cứu trở về, lại ma xui quỷ khiến mất đi một phần ký ức, chỉ nhớ được mình còn có một chuyện vô cùng quan trọng chưa hoàn thành.

Mẹ Ngụy tương kế tựu kế, nối dối là hắn muốn đính hôn, kết quả mất kí ức, ngay cả  bạn gái yêu nhau ba năm đều không nhớ rõ.

Trong trí nhớ Ngụy Viễn Chi, quả thật có một người như vậy, mà ấn tượng thì vô cùng mơ hồ. Huống hồ hắn luôn luôn tin tưởng mẹ mình, vượt xa sự tín nhiệm đối với Ngụy Thiệu Nguyên, không lý do hoài nghi lời nói của mẹ mình.

Vì thế hắn cùng "Bạn gái" đính hôn, mà Ngụy Viễn Chi từ từ phát hiện, hai người cũng không yêu nhau, thậm chí vô cùng xa lạ. Ngược lại là mẹ, bởi vì Ngụy Viễn Chi đã sắp kết hôn, an tường mà vượt qua một quãng thời gian cuối cùng của nhân sinh.

Khi đó Ngụy Viễn Chi đã sớm không nhớ rõ trong biệt thự lạnh lẽo còn có một Dư Dung, hắn không biết Dư Dung là như thế nào mà có thể vượt qua, biệt thự vốn là tạm thời an bài, năm ấy mùa đông đặc biệt lạnh, bên trong biệt thự thậm chí không có hệ thống sưởi ấm.

Về phần chuyện lúc trước nữa, còn rất mơ hồ, mà Ngụy Viễn Chi đã có thể đoán được đại khái.

"Buổi tối ăn cái gì?" Dư Dung cài dây an toàn, hỏi Ngụy Viễn Chi.

Ngụy Viễn Chi phục hồi tinh thần lại, "Hả?"

Dư Dung bất đắc dĩ cười cười, không biết làm sao, từ khi Ngụy Viễn Chi nhớ tới chuyện bọn họ lúc trước, mình cùng hắn ở chung luôn cảm thấy quái quái. Cậu thắt dây an toàn, trong giọng nói lơ đãng mang theo mấy phần làm nũng, "Đói bụng."

Dư Dung hai ngày nay ăn ít vô cùng, động một chút là muốn phun, phun xong lại cảm thấy đói bụng, có lúc hơn nửa đêm đột nhiên muốn ăn cái gì, Ngụy Viễn Chi liền đạp gió tuyết đi ra ngoài mua cho cậu.

Ngụy Viễn Chi lại không cảm thấy được mệt, mỗi ngày đội hoa tuyết trở về cũng phải trước tiên đem mình ủ cho ấm áp mới dám đi ôm Dư Dung. Hắn nằm sấp xuống cách quần áo hôn bụng Dư Dung, "Yếu ớt như thế này, nhất định là con gái."

"Yếu ớt sẽ là con gái?" Dư Dung hứng thú, "Vậy cũng không nhất định."

Ngụy Viễn Chi nghĩ cũng phải, Dư Ninh cũng là một tiểu tử mềm mại.

"Không sao." Hắn hiện tại lòng tràn đầy hổ thẹn, đối cha con bọn họ càng là dùng mọi cách chăm sóc, để bù đắp vào sai lầm chính mình đã từng phạm phải, "Chỉ cần là em sinh, con trai hay con gái anh đều thích."

"Bất quá anh thích nhất, vẫn là em Dung Dung."

Dư Dung đẩy hắn ra, tâm lý rõ ràng là vui mừng, lại nghĩ một đằng nói một nẻo, "Lời chót lưỡi đầu môi!"

Ngụy Viễn Chi từ sau khi tai nạn xe cộ, lái xe cũng không dám quá nhanh, bọn họ về đến nhà đã bảy giờ, Hoắc Kính Khải ở trên thảm nhìn Dư Ninh, một mét tám bảy to cao lại phải ngồi trên mặt đất cùng Dư Ninh chơi rút gỗ.

Hắn đã hướng phòng nhân sự xác nhận ba lần, mới khẳng định chính mình ứng tuyển đúng chức vị là tổng tài trợ lý mà không phải bảo mẫu.

Gian phòng nhỏ cũng có chỗ tốt của nó, mùa đông rất ấm áp. Dư Ninh vừa nghe tiếng cửa mở, lập tức nhào tới trên người Dư Dung, "Baba đã về rồi!"

Tiểu tử đã không còn nhẹ, treo ở trên thân thể người giống như treo cái bao cát nhỏ. Bé thích kề cận Dư Dung, mà Ngụy Viễn Chi sợ Dư Dung mệt mỏi, mỗi lần đều sẽ chặn bé lại.

Dư Ninh ngoan ngoãn gọi hắn, "Ngụy thúc thúc."

Trước đây Ngụy Viễn Chi nghe còn sẽ cảm thấy thân thiết, hiện tại nghe làm sao cũng không phải. Rõ ràng tên tiểu tử này là con ruột hắn, một cái lại một cái mà kêu hắn thúc thúc, đây là chuyện làm sao?

Chuyện này hắn đã hướng Dư Dung đề cập qua, Dư Dung lại cảm thấy Ninh Ninh bây giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không thể hiểu hết, bảo bé lập tức tiếp thu chính mình xuất hiện nhiều thêm một người cha, thật sự tiểu tử có thể sẽ không biết phải làm sao.

Ngụy Viễn Chi cũng không cảm thấy như vậy, tiểu Dư Ninh rất thích hắn đó, thúc thúc biến thành baba, nên cao hứng mới phải?

Chuyện này cứ như vậy vẫn luôn gác lại, nên Dư Ninh mỗi khi gọi một câu thúc thúc, Ngụy Viễn Chi tâm lý đều cảm thấy không thoải mái. Hắn rất hi vọng Dư Ninh có thể cùng mình thân cận giống như cùng Dư Dung.

Chuyện khó chính là chính mình đã từng có  quá nhiều hành vi ác liệt, cho nên hiện tại con trai chỉ có thể gọi thúc thúc, còn vợ không cho lên giường ngủ.

Ngụy Viễn Chi cảm thấy thật là quá khổ.

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro