Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Sau Ngụy Viễn Chi liền đi đến phòng khám Đỗ Phong làm mấy lần thôi miên trị liệu, hiệu quả cũng không tệ lắm, qua mấy lần liền có thể nhớ lại toàn bộ.

Một lần cuối cùng là Dư Dung đi cùng hắn, Đỗ Phong làm xong trị liệu cho Ngụy Viễn Chi, thấy sắc mặt hắn không hề tốt đẹp gì, để cho hắn trước tiên ở trong phòng Ngụy Viễn Chi nghỉ ngơi.

Đỗ Phong đi ra, đem đồng hồ bỏ túi cất cẩn thận, thấy Dư Dung ngồi ở trên ghế đọc sách, đi tới hướng cậu chào hỏi.

Dư Dung hướng hai mắt nhìn phía sau y, không nhìn thấy Ngụy Viễn Chi, "Anh ấy thế nào?"

"Hắn cần bình tĩnh một chút, ở bên trong nghỉ ngơi." Đỗ Phong nói.

Dư Dung đến phòng khám tâm lý mấy lần, đã cùng Đỗ Phong quen thuộc, cùng y nói chuyện phiếm, "Hai người... biết nhau đã rất lâu?"

Đỗ Phong gật gật đầu, cũng ngồi xuống, "Thời điểm ở nước ngoài du học đã biết. Lúc đó trạng thái Viễn Chi thật sự không tốt, hắn bị rối loạn phân ly."

"Mặt khác hắn còn có chướng ngại giao lưu tình cảm, nói đơn giản, ngoại trừ học tập cùng làm việc cơ bản không cùng người khác giao lưu, hơn nữa sẽ không biểu đạt yêu thương, tỷ như, lúc cậu đưa ra đề nghị chia tay, hắn sẽ không nhịn được đem cậu trói lại."

Dư Dung kinh ngạc ngẩng đầu, "Anh biết?"

"Biết được một ít." Đỗ Phong tiếp tục nói, "Khi đó cậu ấy đã ở chỗ này của tôi làm trị liệu tâm lý rất lâu, chỉ là cậu ấy chưa từng đề cập với tôi cậu là nam sinh."

Dư Dung không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nghe Đỗ Phong nói tiếp, "Tôi chỉ phụ trách vấn đề tâm lý người bệnh, dẫn dắt bọn họ mở ra khúc mắc, cũng không chịu trách nhiệm việc riêng tư của bọn họ. Cho nên rất xin lỗi, lúc đó không thể đến giúp cậu."

Dư Dung lắc đầu một cái, chuyện giữa hai người, ngoại trừ người trong cuộc, không ai có thể giúp được.

"Sau đó trong lòng Viễn Chi dần dần rõ ràng chính mình không đúng, nhưng cậu ấy vẫn là quá mức sợ mất đi cậu, cho nên như trước vẫn không cho phép cậu rời xa cậu ấy." Đỗ Phong dừng một chút, "Sau đó nghe nói cậu ấy xảy ra tai nạn xe cộ còn mất trí nhớ, mà kỳ quái chính là, vấn đề lúc trước vẫn luôn quấy nhiễu tâm lý của cậu ấy lại từ từ tốt lên, tính cách cũng sáng sủa không ít."

Dư Dung trầm mặc, cậu nghĩ, đại khái thời điểm hai người ở bên nhau, Ngụy Viễn Chi thống khổ so với cậu cũng không ít hơn bao nhiêu, mới có thể sau khi mất trí nhớ lại thoải mái đến vậy.

Mà chính mình, từ trước tới nay cũng không biết Ngụy Viễn Chi vẫn đang làm trị liệu tâm lý, cậu cho là từ đầu tới cuối đều là Ngụy Viễn Chi đang hành hạ cậu, hiện tại mới hiểu được, bọn họ là đang dằn vặt lẫn nhau.

Nhưng cũng yêu nhau.

Chính là loại yêu này, như trong địa ngục sinh ra, trong cuộc đời không có ánh sáng của Dư Dung từ từ nở hoa.

Ngụy Viễn Chi không có ngốc lâu bên trong hồi ức của chính mình, một phần lớn là sợ Dư Dung lo lắng cho hắn. Dư Dung chỉ ở bên ngoài cùng với Đỗ Phong hàn huyên gần mười phút, liền nhìn thấy hắn từ trên lầu đi xuống.

Đỗ Phong đàng hoàng mà ngậm miệng, theo đạo lý mà nói, những câu nói này liên quan đến vấn đề riêng tư của bệnh nhân, là không thể tiết lộ. Nhưng y nhìn hai người thống khổ, nên đã tiến lên giúp bọn họ một tay.

Dư Dung để sách xuống, cùng Đỗ Phong nói lời tạm biệt, cùng Ngụy Viễn Chi đi ra phòng khám.

"Mùa xuân sắp đến." Ngụy Viễn Chi nhìn thấy trên cửa kính nhà hàng đối diện đã dán chữ "Phúc", mới nhớ tới mình và Dư Dung đã ở nơi này một tháng.

Phòng nhỏ ba người ở xác thực có chút chen chúc, nhưng thực sự ấm áp, so với biệt thự ba tầng mà trống rỗng tốt gấp trăm lần.

Trên người Dư Dung mặc áo khoác che kín, đem cằm chôn ở bên trong khăn quàng cổ bằng len. Bụng của cậu đã hiện ra, chỉ là mùa đông ăn mặc dày không thấy được, "Còn nửa tháng."

Trước khi học đại học, Dư Dung đều trải qua ở nhà cô, đại học là một người trải qua, sau đó là cùng Ngụy Viễn Chi cùng nhau trải qua. Dư Dung nhớ tới, năm đầu tiên bọn họ kết giao cái tết kia, hai người cùng nhau ở nhà gói sủi cảo.

Ngụy Viễn Chi nửa đời chưa từng xuống bếp phòng, tay chân vụng về, nhân sủi cảo từng chút một đều rơi ra ngoài, Dư Dung tức giận đến lấy xẻng cơm gõ đầu hắn. Buổi tối lại cùng nhau ngắm pháo hoa, ở bên trong căn nhà nội thành kia của Ngụy Viễn Chi, tầm nhìn rất tốt.

Khi đó ai cũng không mở miệng nói ra cam kết, nhưng đã thầm hạ quyết tâm muốn cùng đối phương bên nhau cả đời.

Chỉ là thế sự khó liệu, tương lai vô thường.

"Cùng anh về nhà đi Dung Dung." Ngụy Viễn Chi một tay ôm lấy eo cậu, một tay sửa lại mũ cho cậu, "Nếu là em thích nơi này, chúng ta có thể mua một căn nhà nhỏ, lúc không có chuyện gì liền trở lại đây thăm một chút."

Nơi này ấm áp, nhưng dù sao cũng không phải nhà, cho dù người nhà của mình hay bạn bè của Dư Dung đều không ở nơi này, Ninh Ninh ở đây cũng không có bạn bè, Ngụy Viễn Chi lo lắng bọn họ sẽ cảm thấy cô độc.

Dư Dung hiện tại không thể tìm việc làm, chờ mùa xuân năm sau bụng lớn lên, khả năng ngay cả ra khỏi nhà đều không thể.

"Một năm mới, anh không nghĩ sẽ cùng em và Ninh Ninh cách xa." Ngụy Viễn Chi nói, "Còn có tiểu tử trong bụng, bọn họ đều cần cha, em cũng cần người tới chăm sóc."

Dư Dung nhìn thấy chữ "Phúc" trên cửa kính nhà hàng đối diện sửng sốt hồi lâu, mới hiểu được Ngụy Viễn Chi đây là đang dùng cách uyển chuyển mà hướng cậu đưa ra yêu cầu hợp lại.

Cậu thậm chí có thể cảm giác được tay Ngụy Viễn Chi đặt ở trên eo mình đang run, bởi vì sợ bị Dư Dung từ chối.

"Nếu như em không đồng ý thì sao?" Dư Dung hỏi hắn.

Ngụy Viễn Chi sững sờ, suy nghĩ một chút nói, "Không đồng ý... anh cũng sẽ ở lại cùng ba con em."

Dư Dung tiến vào trong xe, nói đùa, "Em nghĩ đến anh lại muốn chơi trò giam cầm kia."

"Làm sao sẽ?" Ngụy Viễn Chi lông mày nhăn lại như sâu róm, "Sẽ không bao giờ."

Hắn khởi động xe, thắt dây an toàn cho Dư Dung. Dư Dung không nói gì thêm, một đường trầm mặc.

Hai người đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, lúc về đến nhà, Dư Dung nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng, "Nói rõ trước, trở lại có thể, thế nhưng không cho mua nhà."

Ngụy Viễn Chi là như vậy từ nhỏ lớn lên trong sang quý, rất khó bỏ tật xấu này, ví như động một chút là phải mua nhà cho Dư Dung, hoặc là an bài công việc cho cậu, Ngụy Viễn Chi thậm chí đã từng nói qua, muốn đầu tư một khu nhà trẻ cho Ninh Ninh.

Đây đúng là căn bệnh hội nhà giàu bọn họ, cảm giác ưu việt này hiển nhiên đã khắc ở trong xương Ngụy Viễn Chi, còn muốn thay đổi phải từ từ mới được.

Thời điểm Dư Dung mang theo Dư Ninh đến N thị hành lý mang theo rất ít, là đi ngay trong đêm, lộ trình lại xa, chỉ đem theo một ít quần áo mùa đông. Trái lại bây giờ lúc đi, rương lớn rương nhỏ xếp vào rất nhiều.

Ngụy Viễn Chi biết được cậu không nỡ bỏ căn phòng chính mình trang trí lâu như vậy, bảo người thu dọn toàn bộ nguyên dạng dời trở lại, lại thêm vài món, trang trí trong căn nhà ở nội thành. Mặt khác liền đem hai phòng khách đổi thành phòng sơ sinh.

Bất quá bây giờ bọn họ vẫn không thể vào ở, biệt thự dễ hơn chút, Dư Dung có thể ở trong sân tắm nắng, Ninh Ninh cũng có thể đá bóng.

Đêm 30 tết ngày ấy, bọn họ liền gói sủi cảo, Dư Dung nhớ, đây là món ăn tượng trưng cho cả nhà đoàn viên, chỉ có quan hệ người một nhà mới cùng nhau ăn.

Ngụy Viễn Chi đã sáu, bảy năm vẫn không có nửa điểm tiến bộ, đem sủi cảo gói đến xiêu xiêu vẹo vẹo, Dư Dung đuổi hắn đi đàn dương cầm với Ninh Ninh. Dư Ninh dương đàn đã luyện ra hình ra dáng, bé rất thích, vừa tìm được một nhạc sư đến dạy bé, mỗi ngày đều quấn lấy Ngụy Viễn Chi dạy bé ca khúc mới.

Dư Dung bên trong sủi cảo bỏ khối đường, vốn là muốn bỏ tiền xu, mà Ngụy Viễn Chi nói không vệ sinh, từ trong túi Dư Ninh móc ra một khối đường ném cho cậu.

Tiểu Dư Ninh đàn xong, rửa tay sạch sẽ đến tham gia trò vui, chơi đến bột mì đầy mặt, giống như mèo mướp nhỏ.

"Buổi tối cùng đi xem pháo hoa." Ngụy Viễn Chi học bộ dáng gói của Dư Dung, vẫn như trước nhìn xấu quắc, "Lần này không thể lại lỡ hẹn."

Dư Ninh là mười vạn câu hỏi tại sao, không hiểu thì cứ hỏi, nghiêng đầu nhỏ, "Lỡ hẹn là cái gì?"

Dư Dung cùng bé giải thích, "Nói mà không có làm được gọi là lỡ hẹn."

Dư Ninh như hiểu mà như không hiểu mà vò khối bột trong tay, xem pháo hoa chuyện vui như vậy, làm sao còn có người cam lòng lỡ hẹn?

Dư Dung đem cái sủi cảo cuối cùng gói kỹ, bảo Ngụy Viễn Chi bưng đi hấp, "Sẽ không."

Lúc ăn cơm Dư Ninh ăn vào cái sủi cảo nhân đường kia, Dư Dung nói, "Ăn được đường một năm mới tất cả mong ước đều sẽ biến thành hiện thực."

"Có thật không?" Dư Ninh nheo mắt lại, "Vậy muốn baba sinh một em trai nha."

"..."

Ngụy Viễn Chi cười trộm, "Ân, sẽ thực hiện được."

Dư Dung: "..."

Chạng vạng Ngụy Viễn Chi lái xe mang theo ba con hai người đi nhà hàng, vẫn là nhà hàng lần trước hắn chọn, để bù đắp tiếc nuối mùa xuân năm ấy. Mà Dư Dung không biết, nguyên đán ngày đó Ngụy Viễn Chi là như thế nào đứng ở chỗ này, lạnh lùng nhìn về phía đám người bên dưới trên quảng trường hoan hô vui mừng.

Cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trước mặt có thể quan sát nửa thành phố, ngay cả mặt trăng đều cách rất gần, như đứng ở trên đám mây.

Pháo hoa tám giờ sẽ bắt đầu, kéo dài một tiếng. Kỳ thực Dư Dung đối chuyện này không có hứng thú gì, nhưng Dư Ninh rất hưng phấn, đặc biệt là có một mặt kính thủy tinh to như vậy, như bay trên trời.

Chỉ là bé sợ độ cao, không dám áp quá gần, ôm đùi của Dư Dung không dám buông tay.

Thời điểm pháo hoa nổ tung, bé vui vẻ nhảy dựng lên, "Oa! Baba! Pháo hoa! Là pháo hoa!"

Dư Ninh nhát gan, những năm qua ngày tết tuy rằng cũng có, thế nhưng âm thanh pháo hoa nổ tung sẽ làm bé sợ che lỗ tai trốn đi, nhưng bây giờ không giống, không chỉ tầm nhìn tốt, trong khách sạn cách âm cũng tốt, thanh âm bên ngoài rất nhỏ, sẽ không doạ đến bé.

Ngụy Viễn Chi ôm bé, vừa nãy lúc Dư Ninh gọi ba ba hắn thiếu chút nữa liền nhịn không được mà đáp lại.

Còn không đợi pháo hoa kết thúc, tiểu tử liền ở trên bả vai của hắn ngủ gà ngủ gật, trong ngày thường Dư Ninh ngủ rất sớm, ngày hôm nay quá mức hưng phấn, không ngủ trưa, mới buồn ngủ như vậy.

Ngụy Viễn Chi ôm dỗ bé ngủ, ôn nhu vỗ lưng con trai, Dư Dung nhìn hai cha con trên giường lớn, đột nhiên cười rộ lên.

Cậu rốt cục cũng có một cái gọi là nhà?

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro