Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: medaomatcuatieuthu

Mùng năm năm mới, Ngụy Thiệu Nguyên gọi điện thoại tới, nói sẽ quay về.

Dư Dung cùng Ngụy Viễn Chi đều bất ngờ, bất quá Dư Dung là cao hứng nhiều hơn kinh ngạc. Bé và Ngụy lão tiên sinh chung sống hơn hai năm, từ đáy lòng cảm thấy ông là người tốt, cũng không có không đáng tôn trọng như trong lời nói của Ngụy Viễn Chi.

Một ngày trước khi Ngụy lão gia trở về, Ngụy Viễn Chi còn cùng Dư Dung tranh chấp Dư Ninh nên gọi hắn như thế nào Ngụy Viễn Chi nói, rõ ràng là con của hắn,  vậy mà gọi hắn là thúc thúc là chuyện gì đang xảy ra? Bây giờ lúc còn nhỏ không đổi giọng, chờ lớn hơn càng khó sửa hơn.

Ngụy Viễn Chi cũng không muốn con trai mình cả đời gọi mình thúc thúc.

Dư Dung hiểu rõ, cậu chỉ là lo lắng Ninh Ninh trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiếp thu được.

Lúc ăn cơm tối, Dư Dung bất động thanh sắc, Ngụy Viễn Chi thực sự không kiềm chế nổi mở miệng, hỏi Dư Ninh, "Ninh Ninh có thích thúc thúc hay không?"

Dư Ninh nghĩ, Ngụy thúc thúc cho bé ở căn phòng lớn, mua cho bé đồ ăn ngon, còn cho bé đồ chơi. Hơn nữa đối baba và chính mình cũng rất tốt, nghiêm túc gật gật đầu.

"Có một việc này, thúc thúc muốn nói với con." Ngụy Viễn Chi do dự không biết như thế nào mở miệng, do dự đã lâu "Kỳ thực là, thúc thúc không phải thúc thúc, là ba ba."

Tiểu Dư Ninh không phản ứng lại, trừng hai mắt nhìn hắn.

"Anh như vậy sẽ làm bé hoang mang." Dư Dung bất đắc dĩ nói, người này a, làm thế nào cái gì cũng đều ngốc nghếch, hoàn hảo Ninh Ninh không có di truyền gen ngốc của hắn.

Dư Ninh so với trong tưởng tượng Dư Dung còn muốn thông minh hơn, xoay chuyển hai cái đã hiểu rõ, trong nháy mắt miệng nhỏ bĩu lên, trốn ở trong lồng ngực Dư Dung khóc lên, "Không muốn thúc thúc là ba ba... Baba mới là baba..."

Bé rốt cuộc vẫn còn nhỏ, không làm rõ được những quan hệ này, còn tưởng rằng chính mình chỉ có thể có một baba, vậy Ngụy thúc thúc là baba, baba của mình không phải biến thành thúc thúc sao?

Bé mới không cần! Bé muốn baba!

Dư Dung hiểu rõ ý tứ của bé, cùng bé giải thích, "Baba cũng là baba, Ninh Ninh có hai người baba không vui sao?"

"Ồ?" Dư Ninh chui đầu nhỏ ra, lau nước mắt, hai cái baba nha, vậy là phải vui vẻ nha.

"Ba ba làm sao sẽ cam lòng không cần Ninh Ninh đây." Dư Dung lau nước mắt cho bé, an ủi bé, "Chờ Ninh Ninh lớn lên sẽ hiểu."

Dư Ninh lại trở về chỗ ngồi tiếp tục ăn khoai tây của bé, là chính baba làm, mềm thơm ngon miệng. Bé nhìn Ngụy Viễn Chi, lại nhìn Dư Dung, tuy rằng không hiểu chính mình tại sao có thể so với người khác xuất hiện nhiều hơn một người baba, có hai cái ba ba là việc vui vẻ nha!

Người khác đều chỉ có một thôi!

Dư Ninh buổi tối hôm đó sửa lại miệng, gọi Ngụy Viễn Chi Ngụy baba. Ngụy Viễn Chi tâm lý không nói ra được vui vẻ hay không, cứ việc phía trước còn có chữ "Ngụy" không liên quan, Ngụy thúc thúc phía trước chữ Ngụy lúc đó chẳng phải còn không có gọi sao?

Buổi tối Dư Dung dỗ Dư Ninh ngủ, lặng lẽ trở về phòng của mình, lúc chuẩn bị ngủ, Ngụy Viễn Chi chuồn vào, không nói rõ ràng liền ôm hắn loạn gặm một hồi.

Dư Dung đem hắn đá xuống, thấy Ngụy Viễn Chi ý cười đầy mặt, hỏi hắn, "Vui vẻ như vậy?"

Ngụy Viễn Chi kiên nhẫn lại đây ôm cậu, "Con trai ngày hôm nay gọi anh baba, đương nhiên vui vẻ."

Dư Dung từ trong lỗ mũi "Hừ" một tiếng, đẩy ra tay hắn đang sờ loạn, cáu giận nói, "Đừng sờ loạn."

Ngụy Viễn Chi càng muốn sờ, tay thuận theo cổ áo ngủ đi xuống, vẫn luôn trượt tới hai điểm trước ngực, ý xấu mà dùng móng tay gảy gảy, dẫn tới Dư Dung ngâm nga một trận.

"Đã lâu lắm không có ôm em." Ngụy Viễn Chi dùng giọng điệu nửa làm nũng, lại dùng cằm cọ trước ngực Dư Dung, đem thịt trước ngực nhỏ nhắn của cậu mài đỏ.

Dư Dung ghét bỏ mà đẩy hắn ra, dựa vào đầu giường, sách trong tay đã sớm bị Ngụy Viễn Chi ném qua một bên, cậu làm bộ nghe không hiểu ý tứ Ngụy Viễn Chi, "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi đón Ngụy lão tiên sinh."

Ngụy Viễn Chi đẩy áo ngủ cậu ra, lộ ra lồng ngực bằng phẳng mà trắng nõn bên trong, hắn gặm lên, "Muốn cùng em ngủ."

Dư Dung đang có mang thai, thân thể so với thường ngày càng mẫn cảm, bị hắn hôn hai lần cũng có chút không chịu nổi. Hai tháng này Dư Ninh vẫn luôn ngủ cùng cậu, Ngụy Viễn Chi không dám có quá nhiều hành vi vượt rào, vẫn cứ nhịn hai tháng.

Từ xương quai xanh một đường hôn đến bụng, Ngụy Viễn Chi châm lửa khắp trên thân, Dư Dung mẫn cảm đã hơi rung động. Ngụy Viễn Chi thực hiện được ý xấu mà cười rộ lên, bộ dáng Dư Dung động tình làm cho hắn mê li.

Dư Dung ngáp một cái, cậu mệt cực kì. Ngụy Viễn Chi chỉ tạm hôn mấy cái liền xuống tắt đèn, lại đi lên ôm Dư Dung, "Chờ vật nhỏ trong bụng sinh ra đến, anh muốn đòi đủ."

Dư Dung ở trong ngực hắn an tâm ngủ, không nghĩ phản ứng Ngụy Viễn Chi, thuận miệng nói, "Để sau rồi nói."

Ngụy Viễn Chi quấn lấy cậu ở bên tai nói mấy lời khiến người nghe xấu hổ, Dư Dung lỗ tai lập tức đỏ, bên trong chăn đạp hắn một cước, "Mau ngủ!"

Ngụy Viễn Chi bé ngoan đáp ứng, chỉ là hắn từ phía sau lưng ôm Dư Ninh, đồ vật cứng rắn cách áo ngủ để trên khe mông Dư Dung, Dư Dung làm sao ngủ được. Nằm mười phút cậu ngay cả động đậy một chút cũng không dám, toàn thân đều cứng đờ, quơ quơ Ngụy Viễn Chi, "Anh xích sang bên cạnh một chút."

Ngụy Viễn Chi lập tức oan ức lên, thật vất vả bà xã cho lên giường ngủ, còn không thể ôm, còn muốn một người lẻ loi sang bên kia giường ngủ, "Tại sao?"

Dư Dung nhân cơ hội trốn chạy khỏi ngực của hắn, ánh mắt liếc nhìn  phía dưới, của hắn: "Anh tự mình biết."

Ngụy Viễn Chi da mặt dày liền cọ tiếp, "Ôm ấm áp, trời lạnh như thế này, đông lạnh em và bảo bảo thì làm sao bây giờ?"

Dư Dung: "..."

Đỗ Phong nói không sai, Ngụy Viễn Chi chướng ngại giao lưu tình cảm đã hoàn toàn tốt lên. Bất quá bây giờ Dư Dung cảm thấy, Ngụy Viễn Chi có thể là khỏi hẳn quá độ, làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy!

Ngụy Thiệu Nguyên giữa trưa ngày hôm sau đến, Dư Dung muốn đi sân bay đón ông, Ngụy Viễn Chi tuy rằng tâm lý không quá tình nguyện, nhưng vẫn đi theo.

Hắn hiện tại đã biết mình và Ngụy Thiệu Nguyên thời gian trước có nhiều hiểu nhầm, hắn và Dư Dung hợp lại cũng là Ngụy Thiệu Nguyên dẫn đường, nếu không hai người thật có thể cả đời cũng không thể gặp lại nhau, rốt cuộc biết rõ chân tướng. Cho nên địch ý của Ngụy Viễn Chi đối với ông không còn nặng như vậy.

Chỉ có điều quan hệ cha con hai lập tức tốt lên là không thể.

Mấy tháng không gặp, Ngụy Thiệu Nguyên chẳng những không có biểu hiện bệnh trạng, trái lại tinh thần quắc thước, nhìn dáng dấp ở nước ngoài an dưỡng hiệu quả không tồi.

Ngụy Thiệu Nguyên chống gậy, đi lên đường có chút gian nan, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều. Ông kiên trì không ngồi xe lăn, ngay cả hộ công dìu đều không cần, Ngụy Viễn Chi ở một mức độ nào đó di truyền tính bướng bỉnh của ông.

Dư Ninh đã lâu không gặp ông, thật xa chạy tới, "Ngụy gia gia!"

Lúc trước khi ở Ngụy gia, quan hệ ông cháu hai người rất là thân thiết, có thể là người già và trẻ nhỏ dễ dàng hơn thân thiết hơn, Dư Ninh cũng thích cùng Ngụy Thiệu Nguyên chơi.

Ngụy Thiệu Nguyên rõ ràng muốn ôm bé, mình một tay chống gậy chỉ còn một tay rảnh không biết làm sao, cuối cùng chỉ cười sờ sờ đầu nhỏ của bé, "Ninh Ninh cao lên lên a."

Dư Ninh bé ngoan nói rằng, "Bởi vì Ninh Ninh mỗi ngày đều ăn cơm thật ngon!"

Dư Dung tiến lên đón túi lớn túi nhỏ từ tay  hắn hộ công phía sau ông, mới đưa tay ra lập tức bị Ngụy Viễn Chi cướp đi, Dư Dung không tranh, đưa hết cho Ngụy Viễn Chi. Cậu đi dìu Ngụy Thiệu Nguyên, "Ngài sao trở lại?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Dư Dung liền phát hiện chính mình nói sai lời, nơi này vốn là nhà của Ngụy lão gia, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Bất quá Ngụy Thiệu Nguyên cũng không để ý, ngược lại là cười ha hả, lôi kéo tay Dư Ninh, "Ha ha, nhớ cháu!"

Quả nhiên, lão nhân gia người từ lâu đã biết chuyện giữa mình và Ngụy Viễn Chi, hơn nữa còn biết Dư Ninh là con trai Ngụy Viễn Chi.

Ngay từ đầu Ngụy Thiệu Nguyên chính là để cho hai người hợp lại, mới đem Dư Dung mang về.

Dư Dung cùng ông nói chuyện phiếm vài câu, Dư Ninh thỉnh thoảng đệm vào vài tiếng, Ngụy Viễn Chi một đầu hắc tuyến mà nhìn ba người cười cười nói nói, một trận khó chịu, mãi cho đến nhà mặt đều đã  đen thui.

Bữa trưa là dì giúp việc trong nhà làm, mấy ngày trước mới thuê. Dư Dung lúc sau bụng đã lớn không tiện xuống bếp, kỳ thực cũng không có gì, là Ngụy Viễn Chi chuyện bé xé ra to, một chốc sợ cậu bị bỏng, một chốc lo lắng cậu bị nóng, lúc này mới thuê một dì có kinh nghiệm. Huống hồ chờ bảo bảo sinh ra, một người còn sợ không đủ đây, bảo mẫu là không thể thiếu được.

Việc hợp đồng của Dư Dung cùng Ngụy Thiệu Nguyên còn l một hai tháng mới đến hạn, mà hiển nhiên lúc này hai người đã không phải là quan hệ gia chủ cùng hộ công, tất cả sinh hoạt thường ngày của Ngụy Thiệu Nguyên đều do hộ công ông mang đến trợ giúp, Dư Dung muốn giúp đỡ cũng bị ông ngăn cản.

Dư Ninh ở trong sân đá cầu, Ngụy Thiệu Nguyên nửa nằm trên ghế xích đu tắm nắng, trên mặt mang nụ cười hiền lành, hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình.

Dư Dung rót trà bưng qua cho ông, không nhịn được nhiều lời, "Ngài... Đã sớm biết?"

Ngụy Thiệu Nguyên gật gật đầu, uống một ngụm trà, "Đây là do bọn ta tạo ra nghiệt, vẫn là để cho bọn ta đến trả a."

Ông nói bọn ta, đại khái là chỉ chính ông cùng mẹ Ngụy Viễn Chi.

"Vậy ngài tại sao phải giúp tôi và Viễn Chi, rõ ràng khi đó..."

"Rõ ràng khi đó bọn ta đều phản đối, đúng không?" Ngụy Thiệu Nguyên tiếp tục nói, "Kỳ thực ta và mẹ hắn đã ly hôn từ rất sớm, những năm này ta chưa bao giờ quan tâm con trai, bởi vì hổ thẹn với Viễn Chi, cho nên chuyện gì đều theo hắn. Chỉ là mẹ hắn, không có cách nào tiếp thu con trai mình ưu tú như vậy lại thích một nam nhân, dùng tính mạng bức ép, làm cho hắn không thể không thỏa hiệp."

"Viễn Chi từ nhỏ đã tin tưởng mẹ hắn, cùng ta có bao nhiêu xa cách, cho nên khi gặp chuyện này, hắn từ trước tới nay cũng chưa gặp ta để hỏi, dù sao những năm này ta cũng rất ít khi làm tròn trách nhiệm của người cha. Thế nhưng mẹ hắn, từ nhỏ đã thương hắn, Viễn Chi cũng cùng nàng thân thiết, không có cách không để ý mong muốn của nàng."

Ngụy Thiệu Nguyên dừng một chút, tựa hồ lại nghĩ tới chuyện thật lâu trước kia, "Sau khi mẹ hắn qua đời, Viễn Chi tựa hồ cũng không có dự định sẽ kết hôn. Qua mấy năm, ta mắc ung thư, đi một chuyến đến quỷ môn quan, mới bắt đầu rõ ràng đây là báo ứng a!"

Mấy năm qua, Ngụy Thiệu Nguyên vẫn luôn ăn uống thanh đạm, nhàn rỗi còn có thể đọc kinh bái phật, nghĩ đến đại khái chính là nguyên nhân này.

"Sau đó ta nhờ người tìm tin tức của con, mới biết thời điểm con rời đi trong bụng còn có một đứa bé. Bất quá khi đó con cũng vì chết đuối mất trí nhớ, hết cách rồi, ta mới đem con an bài tại bên cạnh mình, môjt mặt muốn nhìn ánh mắt Viễn Chi một chút, mặt khác, cũng là muốn tìm cơ hội làm cho hai người các con hợp lại, cũng coi như bù đắp sai lầm năm đó của mẹ hắn."

Hai năm trước Ngụy Thiệu Nguyên kiểm tra ra ung thư gan, hơn nữa là thời kì cuối, nếu như ông vừa đi, người duy nhất biết chuyện năm đó cũng biến mất, này đối tình nhân nhỏ thật là không công bằng, cho nên mới sai người đi tìm tin tức Dư Dung.

Điều tra cái này nghĩ không quan trọng lắm, thế nhưng xuất hiện thêm một đứa cháu.

Ngụy Thiệu Nguyên vừa mừng vừa sợ, bất đắc dĩ quan hệ giữa ông và Ngụy Viễn Chi luôn rất kém, thêm vào con trai lại không nhớ rõ chuyện năm đó, mặc ông nói thế nào cũng là tốn nước bọt, không bằng sáng tạo cơ hội cho hai người một lần nữa  ở chung.

Nếu như hai người có thể nhớ lại chuyện cũ đương nhiên là tốt nhất,nếu không nhớ nổi cũng là do hai người không duyên, Ngụy Thiệu Nguyên cũng sẽ không cưỡng cầu nữa.

Không nghĩ tới một lần ở chung này, lại thêm một đứa cháu, Ngụy Thiệu Nguyên là sung sướng đến phát rồ rồi, nhịn mấy ngày rốt cục vẫn là nhớ cháu, bay trở về.

"..." Dư Dung nghe xong chuyện quanh co lòng vòng này, "Cũng thật là... đã nhọc ngài phí tâm."

Ngụy Thiệu Nguyên nghe không hiểu cậu đang châm chọc, "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn!"

Ngụy Viễn Chi trên người mang theo tạp dề, ở trong nhà theo dì giúp việc học nấu canh, từ trong cửa sổ nhìn thấy trong sân Dư Dung đang cùng Ngụy Thiệu Nguyên nói chuyện, trong lòng vốn còn bực bội chưa tiêu xuống khó chịu lại càng tăng thêm.

Thất thần một cái, bị nước nóng làm bỏng.

"Ây." Ngụy Viễn Chi rút tay về, cũng không thoa thuốc, đi ra ngoài tìm Dư Dung, "Bảo bối, trong nhà có băng cá nhân không?"

Dư Dung dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn hắn "Làm sao vậy?"

Ngụy Viễn Chi giả vờ đáng thương, đưa ngón tay lên, "Nóng."

Dư Dung vừa nhìn, quả nhiên trên tay nổi lên bóng nước.

"Đã bao lớn, thật là." Dư Dung lôi kéo hắn đi vào phòng ngủ tìm tủ thuốc, "Không biết cẩn thận một chút sao?"

Hai người lên lầu, vừa vào cửa Ngụy Viễn Chi liền đem cậu đặt trên ván cửa, đem ngón tay đã rửa sạch sẽ đặt bên khoé môi Dư Dung, "Em hôn nhẹ liền hết đau."

Dư Dung không biết hắn là đau thật hay là giả đau, ngậm một cái, liền cắn một chút, Ngụy Viễn Chi đau đến kêu vang.

Ngụy Viễn Chi còn không buông tha cậu, lại đem cậu đặt trên ván cửa hôn một hồi lâu.

Dư Dung đột nhiên "A" một chút.

"Làm sao vậy?!" Ngụy Viễn Chi lập tức cảnh giác, nghĩ mình làm đau Dư Dung.

Dư Dung ôm bụng, "Bảo bảo... vừa nãy đá em."

"Thật sao?" Ngụy Viễn Chi nhất thời kích động tựa đầu kề sát ở trên bụng cậu, cách bụng muốn nghe, kết quả bị tiểu tử đá một cước, thật giống đang nói, không cho bắt nạt baba con nha!

Ngụy Viễn Chi đặt tên cho nhị bảo của bọn họ là Ngụy An. Từ khi bé đá Dư Dung lần đầu tiên, liền chưa bao giờ dừng lại, thường thường cách bụng cùng người bên ngoài chào hỏi.

Dư Dung có thể chịu đựng, bắt đầu tiểu quyền cước không có khí lực gì không cảm thấy có cái gì, đợi đến thời điểm tiểu tử tám tháng, quả đấm nhỏ đập Dư Dung một quyền, Ngụy Viễn Chi phải xoa cho Dư Dung nửa ngày.

Hắn mạnh mẽ nhắc nhở tiểu Ngụy An, "Không cho đá ba ba!"

Ngụy An như là có thể nghe hiểu, cách cái bụng cùng hắn giao lưu, liền cho Dư Dung một cước, bất quá lần này nhẹ rất nhiều.
Ngụy Viễn Chi hướng Dư Dung nói, "Chờ nó đi ra, anh đánh nó giúp em."

Tiểu Ngụy An rốt cục không kiềm chế nổi chín tháng mười ngày đã đi ra sớm hơn, bé vừa ra,t tiếng khóc nỉ non vang vọng nửa cái bệnh viện, hận không thể làm cho toàn thế giới đều biết bé ra đời.

"Là tên tiểu tử thúi." Ngụy Viễn Chi nắm tay Dư Dung, đặt ở bên khoé môi hôn nhẹ, "Khổ cực em Dung Dung."

Dư Dung lắc đầu, so với lần đầu tiên sinh Dư Ninh, vừa lạnh lẽo vừa âm u, gây mê trên căn bản không có hiệu quả, lần này căn bản không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì.

Ngụy An tuy rằng không phải sinh đủ tháng, nhưng các chỉ tiêu thân thể đều bình thường, so với Dư Ninh lúc vừa ra đời đã nặng hoie hai lạng. Hắn là cái tiểu thù dai tinh, mới vừa sinh ra đến liền quơ quả đấm nhỏ hướng trên người Ngụy Viễn Chi đánh, giống như nhớ tới lời hắn nói muốn đánh bé.

Có thể đều là trẻ con, hơn nữa nguyên nhân huyết thống, bé ngược lại là rất thích Dư Ninh, thời điểm mấy tháng sẽ a a a a lôi kéo góc áo Dư Ninh không tha.

Không biết tin tức là thế nào truyền ra, đột nhiên có một ngày bên trong Ngụy thị từ trên xuống dưới đều biết Ngụy tổng đã làm cha, còn là hai đứa bé đó! Ngụy Viễn Chi đi công ty đều mang theo tươi cười, giống như là đang khẳng định tin đồn này là chính xác.

Dư Dung xuất viện không lâu, bọn họ chuyển tới căn nhà trong nội thành. Dư Dung thích nơi này, ở đây cũng thuận tiện, dưới lầu chính là siêu thị, trong tiểu khu thì có nhà trẻ, còn có sân quần vợt, yoga, không cần ra cửa đi thật lâu mới có thể bắt một chiếc xe.

Bổ khuyết niềm vui đêm đó, Ngụy An cùng Dư Ninh rốt cục phối hợp một lần, ngủ rất sớm. Ngụy Viễn Chi mới rảnh rỗi trang trí bữa tối có ánh nến, cũng vội vàng hướng Dư Dung cầu hôn.

Kỳ thực hắn lên kế hoạch đã lâu, chỉ là bị trì hoãn đến bây giờ. Ngụy Viễn Chi quỳ một chân xuống trước mặt Dư Dung, "Dung Dung, chúng ta kết hôn được không?"

Dư Dung có chút bất ngờ, trước kia lúc hai người cùng nhau, Ngụy Viễn Chi cũng nói qua hai người sẽ kết hôn. Khi đó nghe được đều là hoang mang, bây giờ lại chân chân thực thực phát sinh ở trước mắt cậu.

Ngụy Viễn Chi không cầu mong gì khác ngoài kết hôn.

Dư Dung sửng sốt hồi lâu mới duỗi tay về phía hắn, ngoài miệng lại không thua kém, "Ai muốn kết hôn với anh!"

Nhưng cậu lại cho phép Ngụy Viễn Chi đeo nhẫn cho mình, thậm chí lộ ra nụ cười yếu ớt.

Ngụy Viễn Chi hôn ngón tay đeo nhẫn của cậu, có chút kích động, "Anh sẽ chịu trách nhiệm cả đời đối với em cùng hai bảo bảo của chúng ta chăm sóc các em, thương các em, vĩnh viễn không rời không bỏ."

Dư Dung khẽ gật đầu một cái, Ngụy Viễn Chi lập tức đứng lên đem cậu ôm vào lòng, hôn môi.

Hai người vòng vòng chuyển chuyển những năm này, rốt cục vẫn không lạc mất nhau.

                   HOÀN

Cuối cùng cũng hoàn thành phải tạm biệt hai người và hai tiểu bảo rồi. Mọi người đã biết phải đọc PN ở đâu chưa...?

Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d

https://www.wattpad.com/story/325223394?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=xWeJHoXCW6KAShuQvmyDgI214B4RdxMGWd4G0YSOiqeiWgw8gKhTZkHiw1xgm3JVrb%2BWHPfviYy63v0ZXPh13BwdtmZYzqkEDWZ1WuYHKvR9oHm4CVUzOJIf5VWfaEpb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro