Chương 1: Nhất định tôi sẽ gặp lại em một lần nữa !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô tên Trần Thanh Tịch.

Một nữ sinh viên đại học khoa anh ngữ năm cuối, cô có một thành tích khiến cho nhiều người ghen tị một vóc dáng khiến bao nhiêu người mê mẩn và ghen ghét tất cả đều đúng chuẩn một cô gái hoàn mĩ trong mắt mọi người bất quá cô lại là người không quá hòa đồng phải nói là rất ít tiếp xúc với bạn bè xung quanh điều đó cũng khiến cho nhiều người nghĩ rằng cô là một người tự đại kiêu ngạo nhưng lại chưa bao giờ để ý đến bọn họ bàn tán cái gì, mục đích của cô đến trường là...Học.

Không một ai biết gia đình cô ở đâu và như thế nào bọn họ rất tờ mò ở hoàn cảnh như thế nào mới tạo nên một Trần Thanh Tịch xuất chúng như vậy.

Một ngày này cũng như bao ngày khác, một mình cô bước đi trên con đường nhỏ đi về nhà, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng quần dài màu đen hết sức đơn giản cùng với đôi giày cao gót cùng tông màu đen trên lưng thì đeo một chiếc balo màu đen, hầu như trên người cô chỉ có hai màu đen trắng.

Có lẽ cô thích màu đen là bởi vì nó khá giống cuộc sống của cô và điều đó khiến cho cô cảm thấy quen thuộc.

Bỗng dưng cô dừng lại nhìn vào trong một ngõ nhỏ trước mặt, bên trong có một đám con trai ăn mặc theo kiểu du côn đang không ngừng đánh đập một thanh niên trạc tuổi cô dưới chân, nhìn cậu ta có vẻ gầy yếu đến nỗi không thể làm gì ngoài việc để mặc cho người khác đánh.

Trần Thanh Tịch thản nhiên chuẩn bị đi tiếp, cuộc sống này là vậy trên đời này kẻ mạnh luôn là người đứng đầu chỉ có nắm đấm lớn mạnh mới có thể sinh tồn ở đó và cô cũng không có hứng thú và đủ tính lương thiện để đi cứu giúp một người mà mình không quen biết.

Chân đã bước được ba bước nhưng cô lại khững lại.

Đơn giản là bởi vì một câu nói của ai đó khiến cho cô cảm thấy khó chịu, cuối cùng cô quyết định bước chân đi vào con hẻm nhỏ.

''Đồ con gái, mẹ mày không biết dạy dỗ mày khi gặp đàn anh thì phải chào hỏi sao hả? Hay là mẹ mày sinh mày ra rồi đi theo trai cho nên không kịp dạy đỗ mày hả?'' - Từng lời nói ác độc của tên mặt mày hung tợn vang lên tràn đầy diễu cợt và khinh bỉ.

Đám người xung quanh cũng không ngừng phụ họa cười lớn, rất vui vẻ khi thanh niên kia bị đánh đập.

''Dừng tay rồi cút khỏi đây.'' - Một tiếng nói lạnh lùng vang lên khiến đám đông sững lại đều quay ra nhìn nơi phát ra tiếng nói.

Người này không ai khác chính là Trần Thanh Tịch, ánh mắt cô lạnh lùng lướt đám người trước mặt mình khiến người khác giật mình chính là ánh mắt của cô giống như đang nhìn người chết vậy.

''Haha cô em sao em lại ở đây.'' - Một thanh niên khuôn mặt gầy gò tà tà cười nhìn cô dâm đãng.

Trần Thanh Tịch không trả lời nhưng ánh mắt cô đều cho thấy cô có chút thiếu kiên nhẫn.

''Cô em đi với tụi anh không, chắc chắn cô em sẽ được hưởng rất nhiều thứ tốt a.'' - Lại một tên phụ họa chà chà hai tay mình nhìn cô nói.

''Cút...'' - Trần Thanh Tịch chán ghét nhìn đám người trước mặt, cảm giác thật khiến người khác không thích một chút nào hết.

''Ai da cô em không nên nóng nha nếu không sẽ xuất hiện nếp nhăn đó.'' - Lại một tên mập khác dâm đãng đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi dừng lại ngay chỗ ngực của cô liếm môi nói.

''Không biết sống chết.'' - Nói đoạn cô lấy chân đá vào ngực của tên đó khiến cho hắn ta bay xa ra đằng sau, đến khi hắn ta hoàn hồn thì mình đã bị đo ván dưới đất hoảng sợ nhìn cô.

''Con nhỏ khốn khiếp.'' - Hắn ta tức giận đứng dậy, từ khi vào nghề đến bây giờ hắn lần đầu tiên bị một con đàn bà đánh như vậy thật mất mặt.

''Hừ.'' - Trần Thanh Tịch khinh bỉ không thèm nháy mắt lấy một cái. Cô xoay balo lại rút ra từ bên trong ra một chiếc gậy màu bạch kim chỉ ngắn chừng 30 cm trơn bóng kiểu dáng của nó rất đơn giản, không biết từ lúc nào khóe miệng của cô đã nở một nụ cười quỷ dị.

Tên mập mạp kia bất giác cảm thấy có gì đó cảnh giác nhìn cô, trực giác của hắn nói cho hắn biết cô gái này không tầm thường.

''Tụi bây lên bắt lấy cô ta cho tao đứa nào bắt được nó trước tao cho người đó hưởng trước.'' - Hắn ta lui về đằng sau ra lệnh cho đám thanh niên đằng trước.

Mấy tên thanh niên hưng phấn nhào lên nhằm bắt lấy Trần Thanh Tịch bất quá đến cử động cô cũng không thèm cử động nhếch mép nhìn đám người đang nhào về phía mình.

''Lại đây đi cũng lâu rồi tôi chưa khởi động lại đó.'' - Cô cười nhẹ cầm cây gậy nhỏ có chút hưng phấn, cô tung người đá về phía trước.

''...AAAAA...'' - Từ bên trong ngõ hẻm bắt đầu truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn của một đám người.

Vẻn vẹn chỉ trong vòng 2 phút đám thanh niên đã bị nằm bẹp dưới chân của Trần Thanh Tịch, cô nhếch mép vặn vặn cổ tay.

''Xem ra tay nghề đã rơi xuống rồi.''

''Còn không cút.'' - Nhìn xuống đám người dưới chân mình cô chán ghét âm trầm nói.

Nghe được giọng nói lạnh lùng của cô đám người thay nhau chạy thật nhanh như gặp phải ma đuổi đến khi chỉ còn một mình tên mập mạp ngồi phệt trong góc sợ hãi nhìn cô.

''Cô...Cô là ai?'' - Hắn ta run sợ cảnh giác nhìn cô rồi hỏi.

''Tôi là ai?... Ác quỷ nga.'' - Trần Thanh Tịch nở nụ cười như gió xuân cười nhẹ nhàng nói.

Tên mập mạp đã sớm sợ đến xanh mặt nhìn cô càng ngày càng sợ hãi, hắn ta bắt đầu thấy hối hận vì sao lúc nãy mình lại không nghe theo lời cô ta sớm nếu không cũng sẽ không bị như vậy bất quá chuyện cũng đã xảy ra rồi thế thì phải xem coi hôm nay thật xui xẻo đụng trúng một cục đá lớn khó chịu.

''Đi đi.'' - Sau khi cất chiếc gậy vào túi cô lại nhìn hắn ta rồi chỉ nói hai chữ.

Tên kia giống như nhận được sự giải phóng cố gắng lấy hết sức bình sinh chạy ra khỏi con hẻm.

Bên trong hẻm bây giờ chỉ còn lại người con trai gầy yếu đã ngất xỉu và Trần Thanh Tịch.

''Tôi đã giúp cậu một chút còn sau này cậu sống như thế nào là chuyện của cậu.''

Cô cũng không có hứng thú giúp đỡ những người như thế này chỉ là câu nói kia của mấy người kia làm cho cô không thoải mái mà thôi, cô cất bức đi ra khỏi con hẻm.

Cô không biết là lúc cô bước đi đã vô tình đánh rơi thẻ sinh viên của mình và một bàn tay gầy yếu đã nhặt nó lên, khóe miệng cậu ta hơi mỉm cười nhẹ nhàng.

''Tôi...Nhất định sẽ gặp lại em một lần nữa!''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro