Chapter 1.1 - Ngôi nhà hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic gốc: https://archiveofourown.org/works/45159271
Cảnh báo: Dub-con, dacryphilia, suy nghĩ bạo lực, làm tình khi say xỉn
Notes: Tựa fic lấy từ 'Happy house' bởi Siouxsie and the banshees

***

Gavi có thể cảm nhận được tiếng bass xập xình bên tai, len lỏi khắp tâm trí; tiếng lạch cạch rồi tiếng bùm, đủ lớn để khiến cậu chẳng thể nghe được những gì Ansu đang nói, giọng của đối phương chỉ như một nhịp rung trong tâm tĩnh. Gavi gần như có thể nhâm nếm được dư vị của những bài nhạc trên đầu lưỡi, chúng thật điên đảo và ồn ã, ồn đến mức khiến đôi tai cậu ù đi. Họ đang ở một buổi tiệc tổ chức bởi một người mà Gavi nên biết nhưng lại không - họ cùng nhau thác loạn ở La Masia, dù Gavi chẳng thể nhớ nổi ai. Cậu cố gắng không để cảm giác tội lỗi cào xé.

Người ở La Masia đến rồi đi, tuổi trẻ không thể khiến con người thích ứng nhanh, họ còn quá ngây dại; Gavi cắn chặt, chôn chân xuống đất - cố để trụ lại kể cả khi phải đẩy người khác ra ngoài. Cậu đã quá nhún nhường, hàm răng cậu nhức nhối vì máu chảy - cậu có thể cảm nhận được bản tính bạo lực ngày một lớn dần, sự hung tàn đang đóng đô trong lồng ngực cậu. La Masia tạo ra những kẻ chiến thắng, kể cả khi có người bất đồng với cách huấn luyện của họ, kể cả khi cơ thể mệt rã rời nhớ về quê nhà, khi ngôi nhà ở Sevilla không còn giống như nhà của cậu - La Masia đã đúc ra cậu, giữ chặt lấy cậu trong tay bà và đe dọa sẽ nghiền nát cậu, nhưng cậu đã muốn điều đó; suy nghĩ ấy đã luôn hằn sâu trong tâm trí. Cậu đã thấy Messi và Xavi, thấy cách cơ thể họ cử động, thấy được tài năng của họ với trái bóng, và cậu cũng muốn có cho riêng mình - một loại ham muốn, khát cầu, cũng là một loại trung thành mà không thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Pedri luôn nói rằng anh ghét những câu kiểu như 'câu lạc bộ khiến ta cảm thấy hơn cả một câu lạc bộ - hơn cả một gia đình'. Pedri nói rằng họ không biết bóng đá ảnh hưởng cảm xúc ta như thế nào, rằng câu lạc bộ chỉ là một câu lạc bộ, các người đơn giản là không hiểu về sức mạnh của bóng đá, cũng chẳng hiểu được cái cảm giác mà nó mang lại. Gavi đã không nhớ mình đã tán thành bao nhiêu lần khi ánh mắt của Pedri dán lên cậu, khi đôi môi anh ấy cử động và những lời nói tuôn ra, thật khó để phủ nhận bất cứ thứ gì từ Pedri.

Cậu cho rằng đó là điểm khác biệt, Pedri không lớn lên ở La Masia; anh không thể hiểu được sự gắn kết với những cậu trai khác, cái cách mà kết nghĩa với ai cũng thật mạo hiểm nhưng không ai để tâm, nhu cầu của một cậu trai là có một người để gần gũi. Cái cách những chai nước được uống chung mà không chùi nắp, những đêm quấn quýt trên giường, những khoảng lặng khiến cậu quên rằng vẫn còn cả một thế giới bên ngoài bức tường căn nhà họ xây nên. Cậu thỉnh thoảng hoài niệm, những khi chỉ có cậu và Ansu, đôi lúc họ lay nhau dậy, tay đan vào nhau như cách họ đã từng, thân thể vẫn còn non nớt - đôi lúc cậu cảm thấy nhớ nhà, không thể phân biệt đâu là nhà; là cái cậu được sinh ra, hay là cái cậu đang cống hiến cùng.

Tình yêu của La Masia không hề vô điều kiện, bà muốn nhiều hơn những gì ta có thể trao đi, bà muốn toàn bộ tuổi trẻ, cả cuộc đời - bà tôi luyện và đúc ta thành một con người khác, thành một vận động viên bị quật ngã vẫn có thể đứng dậy. Bà lấy đi nhưng cũng trao lại - Gavi không buồn giải thích cho Pedri, cũng không nói tốt cho bà. Pedri không cam chịu theo cách của Gavi, anh không biết rằng có một sợi dây gắn kết toàn bộ sản phẩm của La Masia, có gì đó hàn tất cả họ lại với nhau. Ansu trong đêm tối, sẽ tâm sự những điều y không bao giờ nói trong ban ngày và Gavi sẽ thủ thỉ lại với y.

Vậy nên quên đi bữa tiệc này là của ai, quên đi người từng gắn kết với cậu, cảm giác tựa như phản bội đối với Gavi, cảm giác như cậu dường như đã đánh mất bản thân. Cậu uống thêm một ngụm bia khác - cậu thậm chí chẳng hề thích nó, cậu chỉ uống bởi nó thật dễ dàng, cái cách nó tuôn trào nóng bỏng trong bụng cậu. Cậu thường uống đủ - những đêm khúc khích cười đùa ở La Masia, một chai rượu chuyền tay nhau, luôn cẩn thận tiếng động, cẩn thận có người tìm ra họ - nhưng hương vị luôn khiến cậu mất trí. Ansu ngồi gần bên cậu và Gavi muốn hỏi rằng bữa tiệc này là của ai, nhưng cậu không muốn đổi lại ánh mắt thất vọng và lời nói cay độc.

Ansu luôn giỏi hơn trong việc nhớ người, trong việc tỏ ra thân mật. Gavi quá thực dụng; lúc nào cũng nổi nóng với một cơn lôi đình mà không thể chất chứa trong cơ thể của một cậu trai nhỏ, luôn bị cào xé. Sau buổi tập luyện, cậu đã từng có lần nhìn những vết bầm trên chân, lại đưa mắt nhìn dấu vết cậu để lại trên chân đứa trẻ khác. Cậu gần như đã có thể phỉ nhổ cơn nóng giận ra khỏi miệng - thỉnh thoảng nó như một bộ phận khác, mắc kẹt trong lồng ngực, như thể nếu chẻ đôi người thì cơn giận cùng trái tim sẽ rụng ra khỏi cậu.

"Em ổn chứ?" Ansu đang thật gần, nói đủ to để khiến Gavi không bị tiếng nhạc át đi.

"Ừ, đừng lo cho tôi." Cậu lăn chai bia trong tay, cảm thấy hơi nước ngưng tụ, cảm thấy bề mặt mát lạnh của thủy tinh. Cậu cảm nhận được cơn nóng giận quen thuộc bên trong, cảm thấy mình đang bị trói chặt cùng một sợi dây sắp đứt đoạn. Đôi khi cậu trở nên như vậy, như thể cậu đang chờ đợi một thứ gì đó để vồ lấy - nhưng là cái gì? Cậu không rõ, như thể cậu đang chơi một trò chơi, đợi ai đó đến bên để cậu gần gũi, xô xát họ một lúc, đánh đập những chỗ mà cậu thấy thích; khuôn miệng.

Đánh vào miệng là cảm giác tuyệt nhất, đi kèm sự tê dại theo sau. Cậu nhớ mình đã kể điều này với ai - Robert, có lẽ vậy, và đổi lại là ánh nhìn khó hiểu để xem cậu còn ổn không. Pedri không như vậy, anh đã đáp lại rằng anh thích nện vào mũi hơn. Họ có thể được nuôi dạy theo cách khác nhau, trên những hòn đảo khác cùng những con người khác, phẩm chất khác - nhưng Pedri hiểu cậu sâu sắc, hiểu cậu theo cái cách mà cậu không bao giờ mong đợi ở bất kỳ ai khác. Cậu chưa bao giờ được yêu nhiều như vậy - chưa bao giờ có ai nhìn cậu như cái cách Pedri nhìn cậu, như thể anh thấy mọi điều tồi tệ nhen nhóm bên trong Gavi và vẫn một mực yêu chiều cậu - nó mà yêu cậu.

Thật dễ để rơi vào lưới tình của Pedri, thật dễ để khát khao anh bởi Pedri khiến mọi thứ thật dễ dàng. Cậu nhớ lần đầu họ thừa nhận mối quan hệ đang tiến triển giữa họ, sau buổi tập trong buổi chiều tà, Pedri cầm lái, tay đặt trên chiếc vô lăng bên trong chiếc xe nhỏ màu xanh. Gavi không bao giờ hiểu được sự tận tâm của Pedri đối với chiếc xe của anh và mỗi khi cậu hỏi, tất cả những gì cậu nhận lại là một nụ cười. Đó là lúc đèn dừng, tay áo hoodie của Pedri được xắn đến khuỷu tay, đôi mày anh nhíu lại.

Em có muốn anh không? Và nó lơ lửng trong không khí - cảm giác như bị đâm xuyên, tựa như từng từ của Pedri đâm thẳng cậu; như thể cậu đã bị phát hiện, một bí mật dơ bẩn bị bại lộ. Cậu cảm thấy miệng mình khô khốc, thấy tai mình như ù đi.

Có, thật khó để nói không. Gavi trả lời, cảm giác màn đêm sẽ bao bọc cậu. Cậu nhớ rõ cái cách cổ họng Pedri nghẹn lại, cái cách trái tim Gavi đập nhanh đến nỗi cậu ngỡ như mình sắp chết. Em đã luôn muốn anh, Pedro.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro