Thua nhưng không thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thầm đi theo Eunjung trên con phố vắng vẻ hơn một giờ, Jin rất ít khi trông thấy sự trống rỗng thất thần từ người con gái này, điều đó khiến anh rất lo lắng. Qua chuyện vừa rồi, Jin hiểu rõ hơn khía cạnh khác của Eunjung, cuộc đời với nhiều bản ngã tạo nên một con người gai góc và trầm mặc, nhưng đồng thời anh cũng nhận ra mình đã yêu con người này quá sâu đậm, đến mức có thể chấp nhận được hết những lỗi lầm cô ấy đã gây ra.

Bước chân Eunjung khẽ khựng lại, cô quay đầu nhìn dáng người cao lớn hiện ngay trước mặt, ánh mắt phức tạp nhìn anh một lúc thật lâu, sau đó mới hờ hững thốt: “Có phải tôi ngủ với anh anh sẽ buông tha cho tôi hay không?”

Jin từ kinh ngạc chuển sang vỡ lẽ, anh bước một bước lớn rút ngắn khoảng cách với cô, đôi mắt xanh biếc sâu hun hút xoáy thẳng vào đôi mắt đen vô cảm, tỉnh bơ đáp trả: “OK, chúng ta kiếm nơi nào đó đi!”

Eunjung thu tay lên khi Jin định nắm lấy tay mình, giọng nói âm lãnh đe dọa: “Tôi không tin lời hứa của anh. Tránh xa tôi ra!”

“Không tin em hỏi làm gì?”

“Con người tôi thế nào anh đã rõ, anh là giả ngốc hay cố chấp mà vẫn bám theo tôi, anh không sợ có lỗi với bọn họ sao?”- Eunjunh quay lưng bỏ đi, miệng nói ra những lời vô tình.

Jin như cũ vẫn bám theo Eunjung, những điều này còn cần cô phải nói ra sao, bản thân anh đã nghĩ qua cả rồi: “Yêu chính là cố chấp mà, dù biết là không được vẫn cứ cố chấp để nó sai khiến.”

Một lần nữa bước chân Eunjung khựng lại, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng cô đã gạt nhanh khỏi tâm trí, cô không thể kéo Jin vào chuyện của mình, anh ta và cô tốt nhất không nên có tình cảm…

“Cẩn thận!”

Jin vừa kịp hô lên đã nhanh tay kéo luôn cơ thể bất động của Eunjung nép vào ngực mình, tránh đi một thanh niên không nhìn đường đạp xe lướt ngang qua người Eunjung.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Eunjung nằm gọn trong lồng ngực rắn chắc của Jin, tai cô nghe được rõ ràng tiếng nhịp tim đang đập rất mạnh trong ngực anh… và của chính mình.

“Anh mau buông tôi ra!”- Eunjung hoàn hồn đẩy tay khỏi người Jin nhưng anh cứ khăng khăng ôm ghì lấy cô.

“Cứ vờ như em cần được ôm một lúc nữa đi, không được sao?”

Những ngón tay áp trên ngực Jin dần nới lỏng không dùng sức nữa, Eunjung im lặng để mặc cho Jin ôm mình. Cô cũng là con người, cô cũng cần có một nơi để dựa vào những lúc mệt mỏi, chỉ một lúc này thôi…

.

.

.

Hai chiếc xe mô tô đang đua nhau trên đoạn đường đèo nhấp nhô hiểm trở, những con người hiếu chiến không ai chấp nhận việc mình phải thua cuộc trong trận chiến này, mạnh mẽ rồ ga tăng tốc mặc cho đoạn đường phía trước gấp khúc chông gai và khói bụi mịt mù.

KÉT

Min Yoongi thắng gấp khi đầu xe mô tô đã chạm tới vách vực thẳm, thế nhưng chiếc xe chạy song song với mình vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Ham Jungwoo lao nhanh tới trước, chân chỉ kịp thắng khi bánh xe trước gần như chơi vơi giữa vực sâu, một chút nữa thôi nếu không xử lý kịp thời anh đã lao luôn xuống đáy vực sâu ngút ngàn.

Cả hai cởi mũ bảo hiểm ra, Jungwoo đắc ý nhếch môi nhìn Yoongi châm chọc: “Anh thua tôi rồi!”

Min Yoongi nhún vai, sắc mặt không có vẻ gì bất mãn hay tức giận, ngược lại rất điềm nhiên đáp: “Tôi thừa nhận! Anh đã thắng trong cuộc đua xe này. Nhưng chẳng ý nghĩa gì cả.”

“…”

“Sự thật tôi là người đã có vợ rồi, tương lai sẽ cùng cô ấy sinh con tạo dựng gia đình hạnh phúc viên mãn, tôi việc gì phải liều lĩnh vì một cuộc đua mà không màn tới tính mạng như anh.”

Jungwoo sắc mặt u ám, tay nắm chặt đến run rẫy, người chiến thắng là anh nhưng cảm giác thất bại đến bức bối bởi với lời nói của kẻ thua cuộc. Min Yoongi và Ham Jungwoo định sẵn không thể không đối đầu với nhau mà.

Yoongi đội mũ bảo hiểm trở lại, anh buông lời cuối cùng trước khi nổ máy xe rời khỏi: “Năm xưa anh đã khiến cô ấy đau đớn đến mức muốn quên đi tất cả, anh không còn tư cách để có được Jiyeon nữa rồi.”

Ánh mắt Jungwoo đỏ ngầu lên, con ngươi hằn rõ những đường tơ máu đáng sợ, nếu anh không thể có được cô thì Yoongi cũng đừng mong có được, anh không để họ hạnh phúc bên nhau đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro