Ván bài lật ngửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng giữa phòng khách, ánh mắt thâm thúy cẩn thận quan sát người đang ngồi trên ghế sô pha dài, Eunjung bước tới gần hơn ngồi đối diện Jiyeon, trầm giọng hỏi: “Hôm qua tôi xin lỗi!”

Jiyeon dùng tay sấn nĩa lên miếng táo được gọt sẵn trong dĩa để trên bàn đưa cho Eunjung, bản thân cũng lấy một miếng tương tự: “Giữa chúng ta còn cần phải xin lỗi sao? Nếu làm sai, là tôi đã quá bi lụy chuốc say mình.”

Im lặng không đáp trả, Eunjung cắn miếng táo từ tốn ăn.

“Chị nghĩ Jin là người phiền phức luôn đeo bám theo mình, nhưng nhờ có anh ấy nên tôi mới thoát khỏi kiếp nạn này. Tính ra cũng nhờ có chị.”- Jiyeon vu vơ đáp, nhưng câu nói lại hàm chứa rất nhiều ẩn ý, hai đôi mắt sắc lạnh vẫn xoáy thẳng vào nhau quyết không xao lãng việc dò xét tâm tư đối phương.

“Từ bao giờ chúng ta lại trở nên căng thẳng như thế này?”

Cả hai cùng đặt nĩa xuống bàn, Jiyeon theo thói quen cũ đặt tay lên mặt bàn gõ nhẹ, những lúc cô cần tập trung suy nghĩ vấn đề nào đó đều tự giác có cử chỉ nhỏ nhặt này.

“Có phải em có điều muốn nói với tôi không?”- Eunjung mở lời đi thẳng vào vấn đề, cô nhận ra sự dè dặt cẩn trọng trong đôi mắt của Jiyeon, một khi nói ra mọi chuyện, mối quan hệ hiện tại của họ sẽ rạch rõ ranh giới hoàn toàn.

“Tôi muốn biết chính xác em nghi ngờ từ lúc nào?”

Jiyeon không vội trả lời, cô đứng dậy đi đến học tủ gần đó lấy ra một tập phong bì đưa cho Eunjung, bên trong là mẫu kết quả giám định ADN của cô và cô ấy.

Nhãn cầu mở to lên kinh ngạc, Eunjung không thể ngờ được chuyện này, vì sao lại bắt nguồn từ chuyện tưởng chừng như không thể biết này được?

“Kết quả cho thấy chúng ta có quan hệ huyết thống với nhau.”

Bàn tay nắm chặt tờ giấy đến nhăn nhúm, lồng ngực Eunjung cảm giác nhói lên khó chịu, từ lúc bắt đầu cô đã thua đứa em này rồi sao? Không thể nào…

“Khi tiếp xúc nhiều hơn với chị, tôi cảm giác được hình bóng của ba chúng ta trong con người chị, có một sợi dây vô hình liên kết giữa chúng ta lại với nhau. Những người dị ứng với chuối không nhiều, bản thân tôi không có nhưng chị lại di truyền điểm này từ ông, tôi đã đánh bạo lén làm mẫu kết quả này.”- Jiyeon khẽ khàng giải thích.

“Lẽ nào ông ấy nói với em mình có một đứa con gái khác sao? Nhưng… không thể…”- Eunjung lắc nhẹ đầu, cô dần trở nên mất kiểm soát, Eunjung nhàu luôn tờ giấy bóp chặt trong tay mình.

“Phải, nhưng là trong bản di chúc sau khi ba chúng ta qua đời, ông ấy đã bí mật gửi riêng cho tôi.”

“Ra là vậy…”

“Nhưng tôi đã từng tin tưởng chị, xem chị như người chị em tốt thật sự, lúc niềm tin của tôi đạt mức cao nhất thì chị lại lạnh lùng đạp đổ nó đi. Kẻ ly gián tôi và Yoongi chính là chị, chỉ có chị mới có thể tạo ra những thứ hợp lý như vậy làm cho tôi hiểu lầm Yoongi. Nhưng có một điều chị không ngờ tới…”- Jiyeon ngưng lại một lúc nhìn khuôn mặt trơ ra của Eunjung, cô tiếp tục: “Hôm sinh nhật Phong, tôi đã làm xướt tay anh ấy bởi chiếc còng, thế nhưng người đàn ông ôm hôn Lee Nahyun cổ tay lại không có chút vết tích nào, nó khiến tôi ngờ vực rất nhiều.”

Eunjung nhếch môi, con ngươi đỏ lựng lên vì đang kìm nén sự thua thiệt của bản thân trước mặt Jiyeon, kế hoạch của cô vốn dĩ rất hoàn hảo, dù bản thân tính toán chi li từng tí vẫn không qua được cặp mắt tinh tường của cô ấy, ý nghĩ đó khiến cô càng cảm thấy chán ghét bản thân nhiều hơn.

“Trên tất cả tôi tin tưởng Yoongi không có khả năng làm chuyện có lỗi với mình.”- Jiyeon chốt lại câu ngắn gọn.

Niềm tin giữa con người không dễ dàng trao gửi cho nhau, nhưng một khi đã tin tưởng, Jiyeon sẽ cho họ một cơ hội, giống như việc cô dùng chính mình đánh cược với hy vọng Eunjung không phải là kẻ phản bội họ, nhưng cô ấy đã làm cô thật sự thất vọng rất nhiều.

Eunjung nuốt khan, sự thật đã được phơi bày cô và Jiyeon không còn lý do nào để ở cùng một tuyến, như vậy cũng tốt đi: “Tôi thừa nhận lần này tôi đã thua trong tay em, nhưng mà cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu thôi.”

“Tôi không có lý do để đối đầu với chị, hãy dừng lại đi Ham Eunjung!”- lời nói xuất phát từ chân thành tận đáy lòng, Jiyeon nghiêm túc nhìn người chị cùng cha khác mẹ của mình khuyên nhủ, nhưng cô nhận ra sự quyết tâm muốn chiến thắng trong đôi mắt lạnh lẽo của Eunjung.

“Vô ích thôi, cuộc nói chuyện hôm nay nên kết thúc ở đây trước khi nó trở nên quá ủy mị.”- Eunjung đứng dậy dứt khoát quay lưng bước khỏi nhà.

Jiyeon nhìn theo bóng lưng xa dần trước mắt khẽ buông tiếng thở dài, Min Yoongi từ bên trong đi đến không nói thêm bất cứ lời nào, đưa tay kéo cô ôm vào lòng xoa dịu.

Không sao cả, chỉ cần có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ cô đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro