[Ác mộng ngọt ngào]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này xảy ra ở phòng nghỉ lúc quán đóng cửa.

“Mình muốn được cậu dẫn về nhà,” Tsukimori nhờ tôi sau khi thay sang bộ đồng phục.

“Dẫn về nhà…?” Nghi hoặc, tôi trả lời cứng ngắc như vẹt.

“Ừm, trên đường từ quán về nhà, mình cứ cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình…”

Cô ta khẽ rùng mình.

“Cậu có bị hoang tưởng không đấy?” tuy lúc đầu tôi rất muốn hỏi vậy, nhưng nghĩ lại thì với một cô gái dễ khiến người khác chú ý như Tsukimori, chuyện đó cũng chẳng có gì lạ. Do đó, tôi đề xuất, “Vậy thì cậu nên nói với cảnh sát hơn là tớ đấy.”

“Nonomiya, thế làm sao được! Coi nào, tỏ bản lĩnh đàn ông và bảo vệ cô bé đi chứ!”

Hẳn là đã nghe lỏm được câu chuyện của chúng tôi, Mirai-san gõ mạnh xuống cái bàn kế bên. Mấy nhân viên xung quanh đều kinh ngạc quay đầu lại xem đã xảy ra chuyện gì.

“Chẳng phải là khoe khoang gì, chỉ là tôi không mấy tự tin với thể lực của mình thôi. Dù cô ấy có bị tên rình trộm tấn công, cố lắm tôi cũng bị đánh cho tơi tả.”

“Thế đâu phải khoe khoang! Và nếu là đàn ông, dù có gặp chuyện như vậy cũng phải dũng cảm chiến đấu đến cùng!”

“Tôi có cảm giác chị làm vệ sĩ tốt hơn tôi nhiều đấy, Mirai-san.”

“Đồ ngốc! Người ta còn là thiếu nữ cơ mà. Yếu đuối như tôi phải được bảo vệ mới phải.”

Tôi nhún vai thấy rõ rồi nhìn vào các nhân viên khác. Tuy hiện giờ bọn họ chỉ cười khổ vì sợ Miran-san, nhưng quan điểm của họ nhất định cũng giống tôi.

“Chị nói đùa hay lắm, thật đấy.”

“Hờ, mặt cậu thế kia chắc là có ý kiến gì phải không? Nonomiya?”

Mirai-san sáp đến gần, lông mày nhướn thẳng lên nhìn tôi.

“Không sao đâu, Mirai-san. Nếu Nonomiya-kun đã không muốn, em cũng không còn cách nào khác. Phải cố về nhà một mình thôi…,” Tsukimori thở dài rồi bước từng bước nặng trĩu ra cửa.

Và ngay lúc cô ta đóng cửa lại —

“………….. hah…”

— có thể nghe thấy tiếng thở dài của Tsukimori vang khắp căn phòng.

Lập tức mọi người đều chằm chằm nhìn tôi, trên mặt không hẹn mà cùng một vẻ trầm trọng đầy trách cứ. Người ta nói “bằng hữu hôm nay là kẻ địch mai sau” cũng không sai.

“Dẫn cô ấy về đi, Nonomiya-kun,” anh chủ quán cuối cùng cũng lên tiếng, tất nhiên là theo phe Tsukimori như những người khác.

Như nhận được tiếp viện, tất cả bắt đầu chỉ trích tôi. Trước sự tấn công tứ phía, quả là nan địch quần hồ, tôi đã hoàn toàn bị biến thành kẻ xấu.

“Rồi, được rồi, hiểu rồi! Em sẽ đưa cô ấy về, được chưa?” Bỏ lại mấy lời này, tôi liền phóng khỏi phòng nghỉ và đuổi theo Tsukimori.

Không ngờ là, vừa ra khỏi quán tôi đã bắt kịp cô ta.

Tsukimori đang tựa lưng vào cột điện thoại trước cửa, đứng đợi dưới ánh đèn đường le lói như nữ hoàng của màn đêm.

“Mình biết cậu sẽ tới mà.”

Trông thấy tôi, cô ta cười tươi như hoa nở — cho thấy hành động của tôi chẳng ngoài dự liệu.

Không muốn để tâm trạng của mình lộ ra, tôi nhìn lên trời. Ánh trăng khuyết đêm nay như đang bỡn cợt tôi.

“Cậu chơi không đẹp.”

“Ý cậu là sao?”

“Rốt cuộc cậu có ý đồ gì?”

“Đừng nói khó nghe vậy chứ. Con gái như mình rất sợ phải đi một mình trên đường vào ban đêm đấy.”

“Vậy sao cậu không nhờ mẹ đón về, hay nhờ ai đó khác trong quán đi cùng, hoặc là gọi cảnh sát chẳng hạn?”

“Như mọi khi, cậu vẫn chẳng hiểu tâm tình phái nữ. Mình chỉ muốn cậu đưa về nhà thôi.”

Cười nhẹ như thể đang lẩm bẩm một bài ca, Tsukimori vòng tay qua tay tôi. Không biết có phải do mùi của dầu gội, mà tôi có thể ngửi thấy hương hoa ngọt ngào từ cô ta.

“Chúng ta đi nào.”

Với kinh nghiệm từ trước đến giờ, tôi hiểu được rằng khó có thể thoát được một khi đã bị Tsukimori nắm thóp, nhưng cá tính của tôi cũng không ngoan ngoãn đến mức tình nguyện để cô ta dắt mũi, đây là sự thật.

Do đó, quãng đường hơn mười mét mà bộ ngực đầy đặn của cô nàng dựa sát vào cánh tay tôi, có thể nói là vô cùng nhục nhã.

Nhưng chắc là tôi thực sự đã hết thuốc chữa, bởi vì trong chỉ một giây lát, tôi đã nghĩ dù Tsukimori Youko là con bé xấu tính nhất trên đời chăng nữa, bộ ngực của cô ta không có tội.

“Tớ không chạy đâu, buông tay ra đi,” sau khi thở dài và thật thà khẩn cầu, tôi rút cánh tay ra.

“Tiếc thật. Khó lắm chúng ta mới được không khí như vậy.”

Tsukimori giận dỗi nói, nhưng bước chân vẫn luôn nhẹ nhàng.

Nhìn vũ điệu nhàn nhã của mái tóc đen sau lưng cô ta, tôi thở dài một hơi.

Khỏi phải nói, bước chân của tôi lúc này vô cùng nặng nề.

Chúng tôi đáp chuyến xe điện gần nhất dẫn ra khỏi nội thành, thân xe loạng choạng bỗng chốc đã qua bốn trạm. Khi xuống xe, một khu dân cư giữa vùng ngoại ô mở ra trước mắt.

“Nhà mình ở đằng kia. Đi bộ vài phút nữa là đến rồi.”

Tsukimori chỉ lên một ngọn đồi. Ngay lập tức tôi nhận ra phải khá tốn sức mới leo được lên đó, bằng chứng là có nhiều đoạn dốc và bậc thang. Chỉ nhìn cảnh ấy thôi đã khiến tôi thấy nản.

“Đừng nhăn mặt thế chứ. Nếu hẹn hò với mình thì cậu còn tới đây dài dài mà, phải không?”

“Rất thông cảm cho bạn trai của cậu.”

“Đừng lo. Cậu sẽ quen với nó nhanh thôi.”

Chẳng để ý đến cảm giác chán nản của tôi, Tsukimori bước lên trước. “Xem kìa, đêm nay sao đẹp quá,” và thảnh thơi nói mấy lời vô tư lự đó.

Đã cất công đến tận đây sao lại còn trở về, tôi đành ngập ngừng theo sau cô ta.

Khu dân cư ở đây hết sức yên tĩnh và có thể gọi là “cao cấp”.

Tuy đèn đêm được bố trí tương đối sát, con đường chúng tôi đi vẫn có cảm giác u tối một cách lạ kỳ. Nó khiến tôi phải nghĩ lại rằng bộ dạng rùng mình của Tsukimori ban nãy cũng có thể là thật.

Đúng như dự đoán, khi lên đến nơi tôi muốn hết cả hơi. Vậy mà Tsukimori, chắc đã đi quen, lại không tỏ ra đến một chút căng thẳng, khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu.

"Tới nơi rồi,” cô ta bảo khi đang đứng trước cổng.

Đó là một tòa nhà lớn trắng toát. Hai từ “biệt thự” có lẽ sẽ phù hợp hơn.

Bố của Tsukimori không hổ là giám đốc công ty kiến trúc, kiểu thiết kế của ngôi nhà rất khác lạ, thoạt nhìn trông như những khối tứ diện được ghép lại một cách hoàn hảo, tạo nên một ấn tượng hình học độc đáo. Tôi sẽ gật đầu không do dự nếu có người nói đây là tư gia của một nhà vật lý học.

Bên trong không mở đèn, hẳn là mẹ cô ta đi vắng.

Trong khi tôi còn đang tò mò nhìn tòa nhà, Tsukimori kéo kéo vạt áo của tôi.

“Cậu đã đến đây rồi, có muốn vào chơi một chút không?”

Đề nghị của cô nàng hết sức khả nghi, như thể muốn tự vạch trần mình.

Tôi biết sẽ rất phiền toái nếu chuyện tôi vào nhà Tsukimori lộ ra. Huống hồ, nếu mọi người trong trường biết lúc ấy trong nhà lại không còn ai khác, tin đồn tai quái kéo theo dù có tưởng tượng tôi cũng không hình dung ra nổi. Đặc biệt nếu để đám Kamogawa phát hiện ra… tôi thậm chí không dám nghĩ đến chuyện đó.

Xem ra tất cả mọi việc nãy giờ chỉ là màn kịch để Tsukimori mời tôi vào nhà. Tất nhiên tôi sẽ gánh hậu quả nếu kế hoạch này thành công.

“Cũng được. Tớ đang thấy hơi khát, có thể vào uống chút gì không?”

Nhưng dù sao cơ hội này cũng khó gặp, vậy nên tôi chấp nhận lời đề nghị.

Như đã thấy, do không có tiến triển gì, tôi tạm thời ngừng hoài nghi Tsukimori, nhưng đó cũng chỉ là tạm ngừng, không phải ngưng hẳn. Hiện tại ngờ vực về công thức sát nhân vẫn đang lởn vởn trong đầu tôi.

Ban đầu tôi mong rằng tiếp cận và tìm hiểu cô ta sẽ mang lại tiến triển, nhưng tình hình thực tế lại không như tôi nghĩ. Càng tiếp xúc, tôi càng không thể hiểu được bản chất của Tsukimori. Rốt cuộc lúc nào thì cô ta nói đùa, lúc nào thì nói thật, tôi hoàn toàn không nắm rõ.

Bởi vậy, tôi quyết định đổi mục tiêu, vì mẹ của cô ta sẽ dễ ứng phó hơn. Với ấn tượng trong buổi tang lễ, bà ta không phải loại người phức tạp như Tsukimori. Vả lại, đâu nhất thiết phải dò xét Tsukimori mới biết được quan hệ giữa cô ta và bố mình.

Tôi theo Tsukimori vào nhà. Bên trong im lặng đến rợn người.

Cởi giày trước lối vào, tôi hỏi: “Mấy giờ thì mẹ cậu về?”

“Bộ cậu thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình sao, Nonomiya-kun?” Tsukimori cười cười chọc tôi.

“Ít nhất là thích hơn so với cậu,” tôi đáp lại — dùng gương mặt thành thật để thử cô ta một phen.

“Dù cậu thật sự chỉ nói giỡn, đó cũng là đả kích lớn với mình đấy.”

Tsukimori lắc đầu, tay với lấy mấy bộ dép cho chúng tôi.

Có vẻ tôi đang nắm phần hơn.

“Mẹ mình ra ngoài rồi, có lẽ sẽ về trễ. Hôm nay là cơ hội của cậu đấy!”

“… cơ hội gì thế nhỉ?”

Tôi lấy tay khẽ đẩy đầu Tsukimori ra, vì cô ta đang vui vẻ ghé sát nhìn gương mặt tôi.

Vậy là phần hơn lại thuộc về Tsukimori.

“Dù gì cũng đã tới chơi, tớ chỉ muốn tự giới thiệu với mẹ cậu một chút.”

“Ồ, mình vui lắm. Rốt cuộc cậu đã chấp nhận mình phải không?”

“Không biết cậu hiểu thế nào, nhưng một trăm phần trăm là sai rồi.”

Tsukimori dẫn tôi vào phòng khách.

“Mình sẽ mang nước cho cậu. Cứ ngồi ở sofa đợi mình một chút.”

Tsukimori đi vào căn phòng kế cận và bật đèn lên, qua đó tôi có thể thấy phân nửa của một hệ thống bếp đồ sộ.

Tôi bèn nhìn quanh phòng khách.

Cũng như bên ngoài, nội thất trong nhà Tsukimori cũng xa hoa không kém: một bộ ghế sofa nâu bằng da sáng bóng cùng chiếc bàn thủy tinh có tạo hình kì lạ, nhìn qua cũng biết là thuộc về một kiến trúc sư. Ngoài ra, còn có một TV LCD cực lớn với dàn loa hi-fi đắt tiền. Quả như lời đồn, gia đình Tsukimori rất khá giả.

Nhưng điều làm tôi thất vọng là, chẳng có thứ gì đặc biệt có thể giúp tôi tìm ra manh mối về quan hệ của Tsukimori với bố mình.

Cũng phải thôi, phòng khách là nơi nhiều người ra vào, chẳng ai lại đặt vật quá riêng tư ở đây. Không may là tôi chẳng có cớ để đi qua những phòng khác, không khỏi có cảm giác mình đã phí đi cơ hội hiếm hoi được vào nhà Tsukimori.

Đầu tôi còn đang quay cuồng vì thất vọng, Tsukimori đã đem khay đồ uống đến.

“Cậu uống hồng trà được không?”

“Vậy là được rồi.”

Tôi định uống xong sẽ về. Ở lại lâu cũng chẳng để làm gì. Thế nhưng, dường như Tsukimori có thể đọc được ý nghĩ của tôi: “Cứ ở lại thêm chút nữa! Mai là thứ Bảy mà, cậu đâu cần về vội, phải không?”

“Cậu điên à? Tớ là đàn ông đấy, nhớ chưa?”

Giống như muốn đem cô ta làm đối tượng để phát tiết hết mọi buồn bực, lời lẽ của tôi có phần khó nghe. Tôi nhận ra mình vừa tỏ ra ích kỷ, vì xét cho cùng Tsukimori đâu có lỗi, tất cả chỉ tại tôi mong đợi quá mức thôi.

“Chính là vậy đấy. Đàn ông con trai sao có thể bỏ một cô gái đang lo lắng lại một mình chứ.”

“Nhưng đây là nhà cậu cơ mà.”

“Cậu nghĩ bọn rình trộm để tâm đến chuyện này sao?”

“Làm thế quái nào tớ biết một tên rình trộm nghĩ gì? Mà ngay từ đầu, tớ chẳng thể biết cậu có thật sự bị theo dõi hay không.”

“Đáng tiếc thật,” Tsukimori khẽ thở dài, “cậu chẳng thể chiều ý mình một chút sao, Nonomiya-kun?”

“Chính tớ mới phải nói thế. Lúc nào cậu cũng buộc tớ làm theo ý cậu!” Tôi lập tức phản bác lại. Tất nhiên tôi chẳng thể chấp nhận để đối phương nói ra hết những gì mình nghĩ trong đầu.

Một lúc sau, cô ta lẩm bẩm bằng một giọng quá lớn để gọi là độc thoại: “…Mình có nên trao đổi với Mirai-san về chuyện với Nonomiya-kun không nhỉ…”

Tôi suýt phun hết trà đang uống.

“… đó là lời đe dọa phải không?”

Tôi hầm hầm nhìn Tsukimori.

“Mình đâu còn cách nào khác. Nếu đã không làm được thì tìm vài lời khuyên từ bạn nữ lớn tuổi hơn như Mirai-san chẳng phải là bình thường sao?”

Tsukimori lấy gối che hết nửa khuôn mặt như thể muốn tránh ánh mắt của tôi.

“Tìm Mirai-san để hỏi chuyện tình ái chả khác nào đi hỏi ác quỷ đường đến địa ngục.”

“So sánh hay lắm.”

Tsukimori chúi mũi vào chiếc gối ôm rồi cười khúc khích.

“Không đùa đâu. Vấn đề này liên quan đến chuyện sống chết đấy!”

Tôi gần như đau đầu khi nghĩ đến cảnh Mirai-san đang khoái trá trêu chọc mình. Chắc chắn tôi sẽ phải giã từ những ngày thanh bình nhưng bận rộn khi làm việc trong quán, vì Mirai-san sẽ không ngừng hỏi han về chuyện của tôi với Tsukimori.

“Mình không ngại để mọi người trong quán biết chuyện của chúng ta đâu. Mình không thích giữ bí mật.”

“Mình cậu không ngại thôi.”

Tsukimori có thể đã quen với việc trở thành trung tâm dư luận, nhưng tôi thì không. Chỉ nghĩ đến việc khiến mọi người nhìn chằm chằm vào mình đã khiến tôi rét run.

Vai trò thoải mái của người quan sát vẫn hợp với tôi nhất. Người ta nhất thiết phải “giữ lấy vị trí của mình”.

“Nếu phải nói thật, mình thậm chí còn định bày tỏ cùng cậu trước mặt mọi người.”

“Ờ thì cậu giỏi lôi kéo những người khác về phe mình mà, phải không?” tôi nói bằng giọng chua chát nhất có thể.

“Chắc đó là tính tốt bẩm sinh của mình nhỉ.” Tsukimori phản đòn không mấy khó khăn.

“Chứ không phải cậu là kẻ chuyên mưu toan, đóng kịch và nếu cần nói tóm gọn lại, là cực kỳ xấu tính sao. Mọi người chỉ toàn bị bề ngoài xinh đẹp của cậu đánh lừa mà không thấy cả rừng gai nhọn bên trong.”

“Cậu nghĩ mình xinh sao? Thật như trong mộng ấy!”

“Không thấy còn ‘cả rừng gai nhọn’ phía sau à?”

“Nguyên tắc của mình là chẳng để tâm đến những chuyện giả tưởng.”

Với vẻ mặt nghiêm nghị kia, tôi không nghĩ cô ta nói đùa. Thật chẳng còn gì để nói.

Nhưng lạ thay, tôi cũng nhận ra một cô gái quyến rũ như Tsukimori ắt sẽ cần đến loại thần kinh thép như thế.

“Cậu uống thêm tách nữa nhé?” Cầm ấm trà bằng sứ trên tay, Tsukimori khẽ cúi đầu, mỉm cười hệt như một quý bà.

“Phiền cậu.”

Tôi đưa tách trà cho cô ta, thầm giơ tay đầu hàng trong lòng.

Chờ thêm chút nữa xem thử mưu đồ của tiểu ác ma này là thế nào vậy.

Ba mươi phút sau.

“Hôm nay mẹ cậu về trễ nhỉ,” tôi mở miệng hỏi Tsukimori đang ngồi đối diện.

“Ừ, bà bảo sẽ về muộn.”

“Vậy là khoảng mấy giờ?”

“Hm… Chắc gần mười giờ thì phải?”

“Vậy chỉ còn ba mươi phút nữa đúng không?”

Dù việc hai người chúng tôi cô nam quả nữ ở cùng một chỗ mà chẳng làm gì khiến tôi khó chịu, nhưng chịu thêm ba mươi phút nữa cũng không sao, tôi bèn thả mình vào sofa.

Tsukimori lẩm bẩm, “À, chính xác là khoảng hai mươi bốn tiếng nữa thôi.”

Tôi bật dậy khỏi sofa, chằm chằm nhìn cô ta. Tsukimori vẫn thản nhiên đọc lướt qua một cuốn tạp chí thời trang.

“Thế là sao?”

“Mẹ mình tham gia chuyến du lịch do công ty tổ chức và đến mai mới về.”

“— Cậu lừa tớ?”

Đến tôi còn phải ngạc nhiên trước ngữ điệu trầm trọng của mình.

“Mình có thành thật bảo cậu là bà sẽ về trễ mà.”

“Vậy mà tính là thành thật hở?! Tớ về đây,” tôi mạnh bạo đáp lại, đứng dậy và hướng ra cửa. Hầu hết lí do khiến tôi tức giận là vì đã tự chui vào bẫy của cô ta.

Trong nháy mắt, cánh tay tôi bị một vật mềm mại chiếm lấy. Tsukimori đã ôm chầm lấy tay tôi.

“… Xin cậu, đừng bỏ mình lại. Mình sợ lắm!”

Cái kiểu nài nỉ của cô ta cùng cảm giác mềm mại trên tay làm tôi dao động.

Sự mềm yếu như vậy hoàn toàn không giống với Tsukimori thường ngày. Dù cô ta cố ý làm để cám dỗ tôi đi nữa, với bản năng bảo vệ của phái mạnh, chiêu này lại cực kỳ hiệu quả.

Nhưng lý trí của tôi đã làm nguội lại thứ hiện thực nồng nhiệt này, giúp tôi tránh khỏi quyết định sai lầm.

“Trò dụ dỗ của cậu không có tác dụng với tớ đâu! Hơn nữa, thế này chẳng công bằng chút nào. Tớ chưa từng đồng ý hẹn hò cùng cậu.”

Một trai một gái ở cùng trong căn phòng vắng lặng — còn tình tiết nào cám dỗ hơn thế. Quả thực, là một thằng con trai tuổi này, tôi cũng rất tò mò với những chuyện sẽ diễn ra, nhất là khi đối phương là Tsukimori Youko.

“Nếu là cậu, mình không ngại đâu.”

Đúng như tiên đoán, cô ta liền dùng ánh mắt mời mọc cùng lời lẽ ngọt lịm quyến rũ tôi.

Nếu gặp Tsukimori Youko trong hoàn cảnh khác, chẳng có lí nào tôi chống lại nổi sự quyến rũ kiểu ấy.

“Vinh dự lắm, nhưng tiếc là tớ không có ý đó!”

Tuy nhiên, không như Nonomiya của cái thế giới tưởng tượng ấy, tôi có đủ nghị lực để từ chối. Không phải tôi không bị hấp dẫn bởi mấy cảnh hấp dẫn sắp tới, mà là tôi thấy sợ nhiều hơn là hi vọng.

Chính sự cảnh giác đã đánh thức lý trí trong tôi.

Tsukimori Youko đang mưu tính gì đây?

Đúng vào lúc đó, tôi có cảm giác là đã nhận ra đôi chút về kế hoạch đằng sau lời tỏ tình của cô ta.

Có lẽ, Tsukimori không định loại tôi khỏi cuộc chơi, mà là muốn kiểm soát tôi?

Cô ta hiểu rõ sự hấp dẫn của bản thân và còn biết cách vận dụng nó. Dạo gần đây tôi đã nhiều lần được chứng kiến điều này. Vậy thì, lẽ nào cô ta muốn tôi trở thành con rối trong tay? Nếu là vậy cô ta vẫn chắc chắn được rằng tôi sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài, đúng không?

Tất nhiên, đó là trong trường hợp cô ta đã phát hiện tôi biết và đang giữ công thức sát nhân.

Dù thế nào, chuồn khỏi đây càng sớm thì càng tốt. Ngay cả khi giả thuyết của tôi là thật và Tsukimori chính miệng xác nhận, e rằng sẽ chỉ là vấn đề thời gian đến khi tôi hoàn toàn bị khuất phục.

Vì lời lẽ của cô ta có thể giả dối, nhưng sự hấp dẫn vẫn là thật.

Nếu cứ như vậy, sớm muộn tôi sẽ bị nanh vuốt của Tsukimori cắm sâu vào người mà không cách nào thoát được. Dám chắc lúc đó chất độc sẽ từ từ ăn mòn cơ thể tôi và khiến ý thức chống cự của tôi tê liệt.

Tôi rũ hai tay Tsukimori ra rồi vội vã bước ra cửa, nhưng cô ta lập tức chạy lại gần. Lần này một cú ôm choàng từ đằng sau trói buộc tôi.

Hơi ấm cơ thể, sự mềm mại, hương thơm ngây ngất cả ba thứ ấy hòa trộn lại thành một thứ bùa mê hoặc ý thức không ngừng công kích từ sau lưng tôi.

“… Cậu nghĩ sao về mình cũng được…”

Hơi thở nhè nhẹ của Tsukimori vỗ về lên cổ tôi. Dù biết rằng phải chạy khỏi nơi này, tôi lại không thể cất bước nổi.

“… chạm vào mình đi… nếu đã là Nonomiya-kun, mình không ngại đâu…”

Những lời đê mê ấy xuyên qua hai màng nhĩ mà đánh thẳng vào trí óc, và một cảm giác tê dại như điện giật truyền ra khắp cơ thể. Đôi chân tôi đã bị thứ độc tính này xâm hại, mất hẳn sức lực để chống lại chỉ một cô nữ sinh trung học.

Cô ta nhẹ nhàng tựa cả thân hình lên người tôi và đẩy tôi lên sofa. Gương mặt Tsukimori khi quay lưng với chiếc đèn hiển hiện rõ hai nửa sáng tối. Tựa đầu lên vai tôi, hai bàn tay Tsukimori khẽ đặt ở trước ngực — như thể muốn cảm nhận nhịp đập trái tim tôi. Cái cổ trắng nõn mà mảnh khảnh cứ thế phơi bày dưới cằm tôi.

Trong lúc tôi còn đang không cất nên lời thì cô ta đã thì thầm vào tai, “Xin cậu đấy, mình muốn như thế.”

Với tôi, câu nói này chẳng khác nào lời xá tội đầy huyễn hoặc của một thánh nữ.

Chỉ một lúc sau, tôi đã bị Tsukimori cắn nhẹ lên cổ.

Cảm giác của cặp môi hồng non mềm làm tôi giật bắn người. Đó là thứ xúc cảm tôi chưa từng trải qua, vừa giống lại vừa khác với cảm giác ngứa ngáy.

Cơ thể tôi đã chực mất kiểm soát. Do cố gắng đẩy cô ta ra khỏi người, tôi luồn tay qua kẽ hở giữa hai người, định hướng lên trên trần mà đẩy ra. Không muốn phải tách biệt, Tsukimori vặn mình chống cự. Hai tay tôi chỉ quét qua bộ ngực mềm mại, mơn trớn lên một bên sườn cô nàng rồi lạc vào giữa khoảng không.

Ngay lúc đó, Tsukimori khẽ rên lên một tiếng như thở dốc, thân hình còn đang trên người tôi hơi co lại.

Một đòn đánh vô cùng bất ngờ. Một chút lý trí còn lại của tôi đã bị phản ứng mẫn cảm ấy thổi bay mất.

Và rồi bản năng cũng chiến thắng lý trí, tôi phóng dậy và đè lên người Tsukimori, một tay đỡ lấy cổ cô ta, tay còn lại không ngừng mân mê đôi môi hồng kiều diễm. Tận hưởng hương vị như hoa thơm của một thiếu nữ, tôi hôn lên bờ vai Tsukimori, đồng thời quỳ một gối giữa cặp đùi trắng trẻo.

Trước mọi hành động của tôi, cô nàng nhất nhất đều phản ứng đáp lại. Quả thật tôi có thể thấy sự thỏa mãn ngập tràn trên từng mạch máu trong người.

Vào lúc này ——— Tsukimori Youko đang bị tôi chế ngự.

Cái cảm giác đang dâng trào này thật quá sức lạ thường. Ngay cả một người xem trọng lý trí và sự bình tĩnh như tôi cũng muốn hét lên theo tâm trạng hiện thời của mình.

Trong khi cật lực kềm chế dục vọng, tôi vẫn chậm rãi âu yếm Tsukimori. Lạc thú như vậy không nên để nó chấm dứt quá nhanh.

Thế nhưng, một cú sốc đủ khiến trái tim tôi thôi không đập nữa đã khiến tôi dừng lại. Tôi vừa nhận ra phản ứng khác thường của cô ta.

“— Cậu… đang run à?”

Tsukimori chớp chớp mắt, trông như thể người vừa sốt cao tỉnh dậy.

“… thật sao?” đôi môi hồng chợt khẽ mấp máy, thanh âm vẫn không kém phần nóng bỏng.

Có thể cô ta không nhận ra, nhưng thực sự Tsukimori đang run sợ.

Cảm giác tội lỗi tôi vừa bỏ sang một bên khi ném lý trí ra khỏi khung cửa giờ lại tràn về như thác lũ.

“… chúng ta không nên làm chuyện này. Dừng lại thôi,” nói rồi tôi nhấc mình lên.

“Sự run sợ” của Tsukimori chính là “sự kháng cự” đối với tôi.

Hiển nhiên tôi không dừng lại vì đạo đức, nhưng tôi cũng không hề muốn chiếm hữu một người con gái không tự nguyện.

Nói đơn giản hơn, tôi đã sợ. Sợ phải gánh chịu tội ác với cô ta mà mình chẳng thể bù đắp.

Tsukimori vẫn đang nằm trên sofa, nhìn tôi với nét mặt dò hỏi. Dưới bộ đồng phục giờ đã nhăn lại có thể thấy được những đường cong nõn nà. Tôi vội nhìn sang hướng khác.

“Sao vậy? Mình đã bảo là không ngại mà.”

“Nhưng cậu đang run kìa.”

“Tại vì mình phấn khích thôi!”

“Tớ không nghĩ thế.”

"Đúng là vậy mà.”

Ngay sau đó, Tsukimori nói một câu khó có thể tin được.

“Đây là lần đầu của người ta đấy!”

“Nên mình đâu biết làm gì khác.”

Không biết phải trả lời sao.

Tôi đẩy cô ta ra và đứng dậy như muốn chạy trốn.

“Tại sao!?” tôi hét lớn, lấy hết bối rối trong thâm tâm ép vào trong một câu ngắn ngủi. Tôi chỉ làm được đến thế.

“Ai cũng có lần đầu mà,” Tsukimori trả lời với vẻ mặt ngây thơ nữ tính.

“Nhưng như vậy là không đúng!”

“Việc này mỗi người mỗi khác chứ.”

“… Sao cũng được nếu đó là vấn đề của riêng cậu. Nhưng lần này người cùng cậu là tớ, cậu hiểu chưa?”

“Ừ, cậu nói đúng. Là lần đầu tiên nên mình không biết có thể làm cậu thỏa mãn hay không…,” trông như cô ta đang bối rối.

Đây là đùa phải không?

“À, nhưng chỉ cần vài lần là mình sẽ tiến bộ hơn. Cậu cũng biết mình học rất nhanh mà… Dù là chuyện học hành hay công việc đều vậy.”

Tuy nhiên, Tsukimori lại trông cực kỳ nghiêm túc.

“Vấn đề không phải tại đó!!”

Lần cuối tôi bị kích động thế này là khi nào? Tôi chẳng thể nhớ nổi. Cảm ơn vì trải nghiệm đáng quý này nhé, Tsukimori!

“Tại sao lúc nào cậu cũng… khinh suất như thế!”

“Chính mình cũng tự thấy ngạc nhiên.”

“Đừng làm như cậu không liên quan!”

“Có người từng nói con gái đang yêu chẳng thể nào cản được; xem ra những lời đó không thể xem thường. Hiện giờ quả thật mình cảm thấy chuyện gì cũng đều làm được,” cô ta gật đầu đồng tình.

“Làm ơn, đừng chỉ nghĩ đến mình thôi…” Tôi thở dài một hơi. “Mà ngay từ đầu, chuyện này có liên quan gì đến mấy lời đồn đãi về cậu? Không phải cho đến giờ cậu đã hẹn hò với vô số người sao?”

Tôi không thể hoàn toàn tin hai từ “lần đầu” của Tsukimori.

Một cô gái như vậy hẳn phải có rất nhiều trường hợp để “mất đi cái lần đầu ấy”. Có thể nào cô ta chỉ muốn đùa giỡn với tôi?

“…Mình không muốn nói cho cậu đâu,” Tsukimori có hơi chút giận dỗi quay đầu đi.

“Đã tự tiện kéo tớ vào, cậu đừng nghĩ tỏ ra như thế là xong. Tớ có quyền được biết.”

“Không quan tâm.”

“Đừng trẻ con như vậy.”

“Dù sao cậu cũng cho rằng mình là đứa lăng loàn rồi còn gì!”

Tsukimori bĩu môi.

Giờ thì lại thành một con bé khó chiều sao? Cô gái hấp dẫn vừa mới quyến rũ tôi đi đâu mất rồi?

“Được thôi! Nếu cậu không muốn thì tớ cũng chẳng hỏi nữa.”

Trước đối tượng cứng đầu như vậy, tôi còn làm gì được chứ.

“… Cậu thực sự muốn biết ư?”

“… Rốt cuộc là thế nào!”

Trời đất. Đúng là cô nàng vẫn khó hiểu như mọi khi.

Tsukimori hít thật sâu ra vẻ kiên quyết.

“Mình sẽ nói thật. Trước đây mình đã hẹn hò với rất nhiều người.”

“Tớ biết mà.”

“Này, nói thế quá đáng lắm, cậu biết không? Đầu tiên phải nói trước: tuy mình hẹn hò với nhiều người, mình chưa từng hiến thân cho họ. Thậm chí chẳng có ai được chạm vào mình như cậu. Thật đấy.”

“Cậu nghĩ tớ sẽ tin sao?”

“Họ đều tốt bụng và hòa nhã, hơn nữa còn rất yêu mình.”

“…Tốt quá nhỉ.”

“Nhưng lần nào mình cũng thấy không hợp. Đại khái có thể nhận ra họ không phải là người bạn trọn đời của mình,” Tsukimori nói, mắt vẫn dán xuống đất như đang hồi tưởng.

“Vậy tại sao lại là tớ?”

“Vì dường như cậu khác với những người đó! Ban đầu tất nhiên chỉ là do linh cảm bất chợt, mình đã muốn hẹn hò cùng cậu mà không nghĩ gì nhiều, giống như với những anh chàng khác. Tìm một người để đi chơi cùng với mình đâu có khó.”

“Nghe chẳng giống điều một người bằng tuổi tớ có thể nói ra. Coi nào, rốt cuộc là cậu bao nhiêu tuổi?”

Có vẻ Tsukimori thấy phát biểu tùy tiện của tôi ngộ nghĩnh. Cô ta đang cười khúc khích ra chừng rất vui.

“Nhưng mình đâu thể ngờ cậu lại từ chối.”

“Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng.”

“Không, sao có thể chứ! Nhờ vậy, bỗng dưng mình lại nhiệt tình hơn. Kết quả sau cùng tốt đẹp là được mà!”

“… Cuộc sống chẳng bao giờ thuận theo ý mình thì phải.”

Quyết tâm chiến thắng của Tsukimori có tác dụng nghịch với tâm trạng của tôi. Nó khiến tôi nhớ lại những gì mình định làm với cô ta đều quay lại hại tôi.

“Đúng đấy… Tại sao thế giới này lúc nào cũng có những việc không như ý mình nhỉ?”

Lần này đến lượt tôi phì cười khi trông thấy cô ta cảm khái tự hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Nếu cả Tsukimori Youko còn không khiến thế giới theo ý mình, phàm nhân như bọn tớ chắc phải đầu hàng rồi.”

Một người có được tất cả lại tỏ ra phiền não thì quả thật rất tức cười.

“Mọi người chỉ đề cao mình quá mức thôi.”

“Nhưng cậu xứng đáng được đề cao lắm chứ, từ góc nhìn trung lập mà nói.”

“Thế tại sao mình lại không thể khiến cậu chấp nhận mình?”

Tsukimori liếc nhìn như muốn dò xét tâm can tôi.

“… Ai biết được? Đến cả tớ còn không hiểu,” tôi trả lời mơ hồ, tránh ánh mắt của cô nàng. Tất nhiên đời nào tôi có thể nói đó là vì tôi biết đến công thức sát nhân.

“Tên xấu xa.”

“Cậu gọi tớ thế nào cũng được.”

“Nhưng mình vẫn thích cậu, Nonomiya-kun ạ, dù cậu có tàn nhẫn và xấu tính với mình đi chăng nữa,” Tsukimori tươi cười lấy tay chải qua tóc. Một động tác khiến người ta ngây ngất. “Phải giải thích sao nhỉ…? Chỉ là nói chuyện cùng cậu rất vui.”

Cô ta cẩn thận chọn từng lời. Có thể thấy, Tsukimori đang cố hết sức bày tỏ tâm tình của mình.

“Có nên nói là… chúng ta đang cố “phân cao thấp”? Kiểu đối thoại chẳng thể đoán trước tiến triển như vậy rất kích thích và thú vị. Mình chỉ muốn mãi được trò chuyện cùng cậu.”

Những lời này khiến tôi trầm lại, cứ nhìn vào Tsukimori không thôi. Thật kinh ngạc là cô ta có cùng ý nghĩ như tôi.

Sự đồng cảm mãnh liệt chẳng hề khó khăn để biến thành cảm giác thân thiết.

Quả thực, ngay vào lúc đó, Tsukimori Youko đã trở thành cô gái vô cùng đặc biệt đối với tôi.

“Khi nghĩ đến mỗi ngày đều rất kích thích nếu được hẹn hò cùng cậu, mình nhận ra cậu chính là người bạn trọn đời của mình. Vì vậy đâu cần phải do dự, cậu là người mình vẫn luôn tìm kiếm; mình muốn được trao lần đầu tiên này cho cậu.”

Tệ hơn là, một khi đã hiểu nhau, tôi lại thấy Tsukimori hấp dẫn hơn bội phần. Sự chủ quan, như tôi từng được nghe, có thể tùy theo sở thích mà khiến não bộ con người cảm nhận mọi thứ đều đẹp đẽ.

“Không ngờ mình lại mạnh dạn như thế.”

“Tớ thì ước rằng chưa từng thấy cậu bạo miệng đến vậy.”

Tôi chỉ làm bộ nhún vai. Tất nhiên tôi chẳng hề giữ được bình tĩnh. Ngược lại là đằng khác: tôi đang hoang mang. Có thể nói tôi thấy khó xử trước thứ tình cảm vừa có bước ngoặt lớn của mình.

Trước đây vì muốn đứng ngang hàng với hiện diện áp đảo của Tsukimori, tôi đã cố giữ góc độ khách quan trước mọi tình huống. Nếu không tôi đã phải đầu hàng sức hấp dẫn của cô ta như bao người khác.

Tuy nhiên, giờ thì tính chủ quan đã hòa vào cách nhìn nhận, tôi không giữ được bình tĩnh nữa. Bản năng vừa thức tỉnh cứ bảo tôi “hãy thưởng thức trái cấm trước mắt ngươi đi”.

“Tớ về đây.”

Lần này tôi nhất định phải đi, nếu không về sau sẽ phải căm hận chính mình.

“Cậu không muốn kiểm tra sao?”

Có thể nghe thấy giọng của Tsukimori từ sau lưng khi tôi bước đến cửa phòng khách.

“Kiểm tra gì?”

“— Xem có thật sự đây là lần đầu của mình không.”

Ham muốn thôi thúc tôi quay lại, nhưng tôi chọn giữ vững lập trường.

Hiển nhiên là cô ta đang định tặng tôi một nụ cười quỷ quái đầy cám dỗ đủ để quyết tâm tôi vừa đạt được bay biến sạch.

“Xin cậu quên những gì tớ nói hôm nay đi. Nhất thời tớ không tự chủ được.”

“Mình không muốn.”

“Vì lợi ích của cả hai ta thôi.”

“Đây là kí ức đáng trân trọng mà mình vừa có được với người “bạn đời” hằng mong mỏi.”

“Tớ rất kinh ngạc là cậu có thể dùng cụm từ đó tùy tiện đến thế. Mười năm nữa hẵng nói như vậy đi.”

“Mình không hề dùng tùy tiện. Cậu không biết mọi cô gái đều luôn tìm kiến “bạn đời” của mình ngay từ lúc được sinh ra ư?”

“Vất vả thật đấy.”

Nói lời đối đáp sau cuối, tôi mở cửa. Phía sau liền vang lên tiếng bước chân chạy đến.

“Cậu bỏ mình lại thật sao?”

… Dùng giọng điệu cô đơn đó cũng không ích gì đâu.

“Tất nhiên.”

“Dù mình rất muốn cậu ở lại?”

… Dùng giọng điệu nũng nịu đó cũng không ích gì đâu.

“Giờ tớ chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt.”

“Cậu thật sự rất khó đối phó đấy, Nonomiya-kun,” vừa nói Tsukimori vừa thở dài.

Nhịn không được, tôi dừng bước, trừng trừng nhìn cô ta rồi nói. ‘Trên đời này chỉ cậu là không có tư cách nói lời đó với tớ!”

Trước thái độ lãnh đạm của tôi, Tsukimori vẫn tỏ ra tươi cười vui vẻ.

… Làm ơn, cho tôi về đi.

“Tạm biệt.”

“Gặp lại sau nhé.”

Dù cố tình dậm chân xuống sàn để tỏ thái độ khó chịu, tôi vẫn có thể thấy ánh mắt lưu luyến của Tsukimori khi vẫy tay chào. Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi chẳng có cảm giác gì khi đóng cánh cửa lúc đó lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro