Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em dù sợ hãi, vẫn bị thu hút bởi sự khác thường của sinh vật này. Có điều gì đó rất khác, rất con người trong cách nó hành xử. Nhưng nỗi sợ hãi bản năng của cậu vẫn quá mạnh mẽ để có thể chấp nhận bất kỳ lý giải nào. Em biết rằng mình cần phải tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng đồng thời, một phần nhỏ trong cậu cũng không thể không tự hỏi: liệu có thật sự là sinh vật này không muốn làm hại em?

Đột nhiên, một tiếng gầm gừ thấp và rùng rợn vang lên từ phía sau em. Trước khi em kịp phản ứng, một con zombie khác, với ánh mắt rực lửa của kẻ săn mồi, lao ra từ bóng tối, hướng thẳng về phía em. Cơn sợ hãi của em chưa kịp nguôi, giờ đây lại bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Em cảm thấy mình hoàn toàn bất lực, biết rằng mình không còn đủ sức để tự vệ.

Nhưng trước khi con zombie kia kịp tiếp cận, sinh vật trước mặt em đột ngột xoay người lại, với tốc độ đáng kinh ngạc, lao thẳng về phía kẻ tấn công. Một trận chiến dữ dội nổ ra, với sinh vật đó tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ và chính xác. Nó chiến đấu không phải với sự hung hãn của một zombie bình thường, mà với một sự quyết tâm và kỹ năng vượt trội, như thể được thôi thúc bởi một ý chí bảo vệ mãnh liệt.

Em mặc dù vẫn còn hoảng sợ, không thể không kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Sinh vật này, vốn là một zombie, lại đang bảo vệ em, chiến đấu một cách không khoan nhượng với đồng loại của mình. Mỗi cú đánh, mỗi cú cắn đều nhắm thẳng vào những điểm yếu của đối phương, cho đến khi con zombie kia hoàn toàn bị hạ gục, nằm bất động trên sàn nhà.

Sinh vật quay lại nhìn em, đôi mắt nó giờ đây tràn đầy sự lo lắng và quan tâm. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đã chọn bảo vệ em, dù trong mắt em vẫn còn hiện rõ nỗi sợ hãi và bối rối. Nhưng hành động này đã gieo vào lòng em một mầm mống của sự tin tưởng, dù nhỏ nhoi và khó chấp nhận.

Trái tim của em vẫn còn đập nhanh, nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi đã dần chuyển thành sự kinh ngạc và thắc mắc. Tại sao một zombie lại làm điều này? Em nhìn sinh vật trước mặt, nhận ra rằng có thể nó không giống bất kỳ thứ gì em từng biết. Tuy nhiên, lý trí em vẫn còn đấu tranh, chưa sẵn sàng để hoàn toàn tin tưởng vào sự khác biệt kỳ lạ này.

Sinh vật đứng dậy sau trận chiến, hơi thở nó nặng nhọc, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự quan tâm đối với em. Trận đấu vừa rồi, mặc dù đầy bạo lực, lại cho thấy một điều rõ ràng: sinh vật này không muốn làm hại em, mà ngược lại, nó đã bảo vệ em khỏi cái chết cận kề.

Em vẫn còn bị sốc bởi sự kiện vừa diễn ra, cố gắng đứng dậy nhưng chân cậu vẫn còn run rẩy. Ánh mắt em lướt qua xác con zombie nằm bất động trên sàn, và rồi trở lại với sinh vật đã cứu mình. Em không biết phải nói gì, nhưng trong lòng trào lên một nỗi tò mò mãnh liệt về sinh vật bí ẩn này.

Bất chợt, một vật nhỏ từ trong túi áo của sinh vật kia rơi ra, lăn nhẹ trên sàn nhà. Em mặc dù còn hoang mang, cũng không thể không chú ý đến nó. Em cúi xuống và nhặt lên vật đó, nhận ra rằng đó là một tấm thẻ cũ kỹ, đã mờ đi theo thời gian nhưng vẫn còn nhìn rõ được những dòng chữ khắc trên bề mặt.

Dưới ánh sáng yếu ớt, em nhận ra dòng chữ in trên tấm thẻ: "Gemini - Mã số thí nghiệm: G-042." Dưới tên là một bức ảnh mờ nhạt của sinh vật trước mặt em, nhưng trong hình ảnh đó, Gemini từng là một con người. Có vẻ như tấm thẻ này là một dạng chứng minh thư hoặc thẻ thí nghiệm, minh chứng cho việc Gemini đã từng là con người trước khi bị biến đổi thành một sinh vật mà em đang thấy.

Em cầm tấm thẻ trong tay, trái tim cậu dần đập chậm lại khi cảm nhận được sự thật nặng nề: sinh vật trước mặt em, vốn em đã sợ hãi và tưởng là kẻ thù, lại là kết quả của một thí nghiệm khủng khiếp nào đó. Một người từng có tên, có danh tính, giờ đây bị biến thành một sinh vật lai giữa con người và zombie.

Khi em ngẩng lên, em thấy đôi mắt của Gemini đang nhìn mình, ánh mắt sâu lắng và chứa đựng một sự buồn bã khôn tả. Gemini không cần nói gì, nhưng qua ánh mắt ấy, Fourth hiểu rằng sinh vật này không muốn cậu sợ hãi, và có lẽ, cũng không muốn trở thành con quái vật mà nó đã trở thành.

Giờ đây, dù vẫn còn đầy sợ hãi và nghi ngờ, em không thể phủ nhận sự thật rằng sinh vật này, Gemini, không chỉ đơn thuần là một zombie. Em bắt đầu tự hỏi, điều gì đã xảy ra với Gemini? Và liệu em có thể tin tưởng sinh vật này khi bản năng vẫn mách bảo em rằng cần phải cảnh giác?

________

Gemini từng là một con người bình thường, một thanh niên đầy hoài bão và mơ ước, sống trong một thế giới ngày càng bị tàn phá bởi những đợt bùng phát zombie không ngừng. Cuộc sống của anh đã từng yên bình, nhưng tất cả thay đổi khi đại dịch xảy ra, và gia đình anh trở thành nạn nhân của nó.

Trong nỗ lực tìm kiếm sự sống sót, Gemini bị bắt giữ bởi một nhóm người tự xưng là "Những Kẻ Cứu Rỗi," thực chất là tay sai của một tổ chức bí mật do Tiến sĩ Prom lãnh đạo. Tiến sĩ Prom là một nhà khoa học tài ba nhưng tàn nhẫn, người tin rằng nhân loại chỉ có thể tồn tại nếu ông ta có thể tạo ra một giống loài mới, mạnh mẽ hơn, có thể kiểm soát cơn đói khát của zombie và sở hữu trí tuệ con người. Đối với Tiến sĩ Prom, Gemini chỉ là một thí nghiệm, một con số trong chuỗi dài những người đã bị biến đổi trước đó, hầu hết đều thất bại thảm hại.

Gemini bị đưa vào phòng thí nghiệm ngầm của Tiến sĩ Prom , nơi anh bị tiêm vào cơ thể những loại thuốc hóa học và virus biến đổi gen. Những thứ này được thiết kế để kết hợp DNA của con người và zombie, nhằm tạo ra một sinh vật có thể duy trì trí thông minh nhưng vẫn sở hữu sức mạnh của một zombie. Ban đầu, Gemini chống cự, tâm trí anh đầy rẫy sự đau đớn và tuyệt vọng khi cơ thể bị biến đổi một cách tàn bạo. Những cơn đau kéo dài và những lần hôn mê liên tục khiến anh không còn phân biệt được thực tại và ảo giác.

Nhưng qua thời gian, sự biến đổi dần hoàn thành. Cơ thể của Gemini trở nên mạnh mẽ hơn, làn da xanh xao và các vết sẹo hằn sâu do những lần tiêm chích liên tục. Trí óc của anh, dù vẫn còn sự nhận thức, nhưng bị xâm chiếm bởi những cơn bão của bản năng zombie mà Tiến sĩ Prom cố gắng khắc sâu vào. Gemini không còn là con người như trước, nhưng cũng không hoàn toàn là một zombie. Anh bị mắc kẹt giữa hai thế giới, giữa nhân tính và sự dã man, mà bản thân anh cũng không thể kiểm soát được.

____CÒN TIẾP_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro