kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hùng Huỳnh tỉnh dậy vào buổi sáng với một cái đầu nặng trĩu, cậu nghĩ có lẽ mình đã ngủ quá nhiều. Như một thói quen, tay cậu bắt đầu quờ quạng tìm lấy điện thoại để lướt mạng xã hội như thường lệ. 10h sáng, cơn mưa đêm qua đã tạnh, để lại bầu không khí mát mẻ len lỏi vào từng thớ thịt. Bất giác Hùng Huỳnh run rẩy, không phải vì cái lạnh, mà vì điện thoại đang nhấp nháy tin báo những cuộc gọi nhỡ của mẹ Hải Đăng.

“Không biết có chuyện gì mà lại gọi mình nhỉ?” Cậu tự hỏi và nhấn gọi lại.

Một, hai rồi ba hồi chuông dài rung lên, cảm giác chờ đợi một cách bất an khiến Hùng Huỳnh  thở mạnh hơn. Tiếng nấc nghẹn ngào đầu dây bên kia là điềm báo khẳng định cho sự lo lắng của cậu, giọng mẹ anh vang lên không dứt khoát, bà vẫn còn khóc khi nói rằng anh đã ra đi.

Cậu chỉ nhớ mình đã đánh rơi điện thoại ngay sau đó, hay là tim cậu, cậu cũng không rõ. Hình ảnh anh hiện lên trong đầu như những thước phim quay chậm của một bộ phim hài nhưng bi đát.

Anh qua đời vì bệnh hiểm nghèo, ngày Hùng Huỳnh hốt hoảng chạy thục mạng đến bệnh viện, ngày cậu biết được từ mẹ anh một sự thật rằng việc anh đi du học chỉ là cái cớ.  

  “Anh hãy quay trở lại thế giới của cậu đi. Cậu sẽ để anh nắm tay và hôn cậu bất cứ khi nào anh muốn. Chứ không cần phải đợi lúc cậu ngủ mới làm những điều đó đâu. Chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau, cùng nhau chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống. Và cậu cũng yêu anh, rất nhiều.”

Những câu nói này có lẽ bây giờ nói ra đã quá muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro