vương vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều mát mẻ, Hải Đăng Doo rủ Hùng Huỳnh để anh đèo vòng quanh thành phố lần cuối bằng chiếc xe cũ kĩ.
 -Anh bao giờ mới về? Qua đó sẽ có người chơi cùng chứ? Anh đi rồi thì ai tâm sự với cậu nữa? Anh đừng đi có được không?

 Ngồi trên yên sau của người con trai 17 tuổi ấy, Hùng Huỳnh có rất nhiều điều muốn nói với anh, vô vàn sự bức bối, khó chịu mà chỉ có Hải Đăng mới có thể gỡ nút thắt đó. Cậu muốn anh đừng đi, cậu biết mọi thứ sẽ không bao giờ diễn ra theo sự mong muốn đầy ích kỉ của cậu, nhưng Hùng Huỳnh vẫn cứ đòi hỏi một cách vô vọng như vậy. Dường như Hải Đăng hiểu được những suy nghĩ đang sắp nổ tung trong đầu Hùng Huỳnh ngay lúc ấy, giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy như muốn an ủi cậu.

- Bị làm sao thế? Có điều gì muốn nói với anh không?

 Trước câu hỏi thẳng thắn của anh, ấy thế mà tất cả những ý nghĩ đó chỉ gói gọn vỏn vẹn trong 3 chữ: “Đi vui vẻ!”

  Tại sao khi ấy Hùng Huỳnh không nhận ra tiếng thở dài của anh?
  Vậy là đến cuối cùng, Hải Đăng đã bỏ cậu nơi thành phố náo nhiệt này.
 
Hải Đăng đã nói sẽ đi vào ngày chủ nhật, vậy mà ngày thứ năm anh đã đi, không một lời tạm biệt. Anh chặn hết mọi phương thức dùng để liên lạc với cậu, từ số điện thoại, facebook đến instagram. Điều cuối cùng Hải Đăng để lại là cuốn sách được đặt ngay ngắn ở trước cửa nhà Hùng Huỳnh. Cậu có biết không, làm như vậy  khiến cho lòng cậu càng thêm chua chát. Thành phố trong cậu là hình bóng của anh, là mái tóc đen nhánh bồng bềnh và ánh mắt như chứa đầy những vì tinh tú của anh, là những màn đêm buông dài vô tận chỉ có đôi ta, là những câu hỏi không ai trả lời, những thắc mắc vướng bận không lời hồi đáp, những dằn dặt không thể giải thoát và cả những yêu thương còn đang dang dở...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro