"tỏ tình"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì trời lúc đó đã khuya, Hải Đăng chở Hùng Huỳnh về nhà anh ngủ. Anh nấu bữa khuya và chuẩn bị nước nóng cho cậu tắm một cách rất chu đáo. Đêm đó, cậu và anh ngủ cùng giường.

 Anh tâm sự với cậu, hay nói đúng hơn là tự độc thoại với chính anh. Chắc anh không nghĩ đến việc Hùng Huỳnh không tài nào ngủ được sau khi nghe tin anh đi xa nên mới nói những điều bấy lâu nay luôn giấu kín. Anh xin lỗi cậu, bảo cậu hãy quên anh đi và tìm một người mới có thể làm cậu hạnh phúc hơn cả khi ở bên anh, vì anh vĩnh viễn không thể làm được điều đó cho cậu.

  “Anh yêu em Hùng Huỳnh à.”

Đồng thời, hơi thở mạnh mẽ của Hải Đăng tràn ngập, vờn quanh trước mặt Hùng Huỳnh. Anh  đã hôn lên môi cậu, một nụ hôn có vị mằn mặn của nước mắt.

  Tại sao anh lại hôn cậu? Tại sao phải xin lỗi cậu? Và, anh có yêu cậu không? Anh bảo Hùng Huỳnh làm sao quên được anh đây khi tất cả những gì trải qua đều luôn có anh? Hải Đăng có biết chăng anh là niềm vui, là chỗ dựa tinh thần của cậu không? Cậu vốn nghĩ rằng thứ cảm xúc này chỉ là đơn phương từ cậu mà thôi, nếu anh có thể đáp lại thì hay biết mấy. Thế mà tại sao, đến lời yêu anh cũng đã nói rồi nhưng cậu lại muốn khóc lên thật lớn?

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro