Chap 10: Trái Cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay coi như là ngày đầu tiên chúng tôi trở thành học sinh cấp 3. Không còn khoe về cặp mới hoặc bút chì mới nữa. Mọi người đều quá khác biệt so với cấp 2. Giờ đây cặp song sinh cũng có thể dễ dàng phân biệt.

Còn về phần một người khác, Ko không bao giờ nghĩ rằng con mọt sách ngày đó giờ lên lên thành một thiếu niên tỏa ánh hào quang như hôm nay. Khi cậu ta đi tới tôi như có ánh sáng đi theo cậu ta vậy. Cậu ta giống như đang lơ lửng tại đây. Ko Song dừng lại trước Ko Neung, mũi của Ko Neung lại bắt đầu đánh hơi ngay lập tức.

"Lại đây. Lại đây"

"Có gì sao?"

"Để tao đánh hơi xíu"

"..."

"Cơ thể mày có mùi thơm thật"

Ko Neung dùng cổ áo sơ mi kéo Ko Song lại gần cậu và di chuyển mặt cậu gần hơn để ngửi mùi hương thoang thoảng, làm cho Ko Song như đóng băng tại đây. Đôi mắt to tròn của Ko Neung mở to và cậu há miệng như muốn nói gì đó nhưng Ko Song chặn nó lại bằng cách đưa cho cậu một trái cam. Ko Neung lấy nó và cười thật tươi với cậu ta.

Trong lúc xếp hàng Ko tiếp tục nói chuyện với bạn này và bạn kia cho đến khi Ko Song thấy giáo viên đang bước đến chỗ họ nên cậu cảnh báo Ko Neung.

"Đừng nói nữa"

"Khôngggg"

"..."

"Tao chán kinh khủng. Nói nhiều thế này giáo viên cũng không nói gì. Họ chắc cũng chán. Nhìn đi họ đang nói chuyện. Tại sao mày không kêu họ im lặng luôn đi? Tại sao mày chỉ nói tao?"

"..."

"Tại sao mày lại trợn mắt nhìn tao?"

"Không có"

"Bây giờ mày lớn rồi, mày trở nên bướng bỉnh. Ai là người luôn bám theo tao? Không có tao sao mày sống sót tới tận hôm nay được?"

"..."

"Ko Songggg"

"..."

"Ko Songgg, nói chuyện với tao"

"..."

"Mày không nhớ tao hả?"

"..."

"Nhưng tao thì nhớ mày rất nhiều ná Ko Song. Tao muốn chơi với mày nữa. Tao cũng muốn ăn cam nữa"

"..."

"Mày lớn rồi, nên mày không muốn chơi với tao nữa đúng không?"

Ko Song cuối cùng cũng quay sang cậu nhưng vẫn không nói gì. Ko Neung đang bĩu môi thì bị giáo viên chủ nhiệm đánh nhẹ.

"Đừng ồn ào nữa"

Sau khi xếp hàng, học sinh được tự do quay lại lớp học mới. Ko Neung vẫn chọn ngồi cạnh Ko Song mặc dù biết Augar muốn Ko Neung ngồi cạnh cậu ấy. Nhưng  ngồi cạnh Ko Song khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất.

May mắn đứng về phía cậu, Ko Neung luôn luôn ở cùng Ko Song trong các bài tập trên lớp. Mặc dù giáo viên nói họ tự tìm bạn cặp, Ko vẫn sẽ chọn Ko Song là bạn cặp. Ko Song không bao giờ mắng cậu và luôn làm những gì cậu muốn. Cậu ta là một nô lê dễ thương.

Ko buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ, cậu tìm thấy thứ gì đó. Đột nhiên Ko Neung nắm lấy mặt Ko Song làm Ko Song đóng băng. Những ngón tay của Ko Neung chạm và chọc xung quanh một cách tinh nghịch. Đôi mắt to tròn của Ko Neung quan sát Ko Song, như thể là cậu rất thích thú với sự thay đổi của bạn mình. Về phần Ko Song cậu ta có thể ngửi được mùi cam thoang thoảng từ tay Ko Neung.

"Đừng nghịch nữa"

"Giọng của mày trầm hơn và tao không quen với nó chút nào"

"..."

"Oh, tay của mày to hơn tay của tao, nhìn này"

Ko Neung nắm tay của bạn cậu lên so sánh. Mắt cậu mở to khi thấy ngón tay của Ko Song dài hơn mình. Cậu tiếp tục chạm vào và so sánh này kia. Cậu thậm chí còn chạm vào trái cổ và tai của Ko Song. Sau khi thấy rằng Ko Song không thể tập trung vào lớp học nữa Ko Neung cười và đi ngủ.

Trong giờ thể dục, học sinh lớp 10 sẽ học cách chơi bóng chuyền. Mọi người trong nhóm làm rất tốt bài kiểm ttra ngoại trừ nhóc mọt sách Ko Song.

"A hèm! Có muốn tao dạy mày không?"

Đáng buồn thay, thậm chí sau khi Ko Neung dạy cho Ko Song thì Ko Song vẫn không chơi tốt được. Ko Neung sợ rằng Ko Song sẽ buồn từ việc cậu ta không lấy được điểm tốt cho bài kiểm tra hôm nay nên cậu đã an ủi Ko Song.

"Không sao đâu, nó chỉ là vài điểm thôi"

"Ừm"

"Chúng ta có thể lấy điểm từ vị trí khác như là đặt hoặc giao bóng"

"..."

"Tao sẽ dạy mày. Tin tao. Theo tao và chó sẽ không cắn mày."

Hôm nay, hai Ko đi xe đạp riêng. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tại sao Ko Neung lại phải tự lái xe khi đã có nô lệ của cậu?

"Cùng làm bài tập về nhà vào tối nay nha"

"Ừm"

"Mang theo cam nữa"

"Ừm"

"..."

"Cam"

"Hm?"

"Giữ cam của cậu"

"Hả?"

"Nếu không tôi sẽ không cho cậu cam nữa?"

"Cái gì?"

"..."

"Ý của mày là sao? Tao bối rối."

"Tại trường. Tôi chỉ đứa chúng cho cậu."

".."

"Dừng việc cho người khác"

"Oh tao hiểu rồi. Mày không muốn tao chia sẻ nó với người khác?"

"..."

"Tại sao mày chiếm hữu quá vậy? Cam có vị ngon mà. Chúng ta nên chia sẻ cho họ"

"..."

"Tao sẽ không chia sẻ nữa. Tao hứa"

"..."

"Tao sẽ giữ cam cho riêng mình"

"..."

"Làm hòa náaaa"

"Tôi không giận"

Cậu không quan tâm liệu Ko Song có đồng ý với cậu hay không. Ko Neung nắm lấy ngón út của Ko Song  để đan vào ngón tay của mình.

"Tôi không chiếm hữu những quả cam, nhưng tôi đưa chúng cho cậu ăn một mình"

"..." Ko Song sau đó đưa Ko Neung một túi trái cây yêu thích của cậu, cam.

"Cầm lấy. Cậu chỉ được ăn một ít hôm nay."

"Oh, mày sợ rằng mọi người sẽ lấy cam của tao phải không?"

"..."

"Bạn của tao dễ thương quá. Để tao ôm mày cái nào."

Ko Song vẫn đang đứng để đợi bạn cậu ta đến và ôm cậu.

"Được thôi! Tao sẽ xem như hôm nay mày phớt lờ tao bởi vì mày sowh rằng cam của tao sẽ bị lấy đi. Mày thực sự trung thành với tao. Cảm ơn. Đem cho tao cam vào ngày mai nữa nha. Tao hứa với mày rằng tao sẽ ăn nó một cách im lặng để không bị bất cứ ai thấy và sẽ không chia sẻ chúng."

"Ừm"

"Cảm ơn mày nhiều!"

"Đừng quên làm bài tập về nhà"

"Tao không thể chép bài của mày vào ngày mai sao?"

"Không"

"Náaaaa (đi màaaa)"

"..."

"Náaaaa, Cho tao chép với"

Ko Song chỉ có thể thời dài nhìn vào bạn của cậu ta đang ôm túi cam với tâm trạng vui vẻ. Ko Song lắc đầu và bước vào nhà.

Ko Song đi thẳng ào phòng ngủ của cậu, nằm xuống giường và thở ra một hơi dài. Cậu ta chạm vào mặt mình và có kìm lại nụ cười của mình hết mức có thể mặc dù má cậu đã bắt đầu đỏ bừng không kiểm soát được.

Điều này thật tệ....Quỷ cam thật sự muốn thống trị thế giới bằng cách sử dụng nụ cười đó làm vũ khí phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro