Chap 12: Đồ chơi mới của Ko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này"

"Cái gì?"

"Để tao hỏi mày vài điều."

"..."

"Mẹ mày thực sự mua máy tính cho mày?"

"Ừm"

"Thật tuyệt vời!"

Ko Neung biết rằng nhà Ko Song khá giả. Gia đình cậu ta có mọi thứ, như là Talking-Dict và nhạc cụ như piano. Cậu ta có chiếc điện thoại đời mới nhất, mọi người nói rằng nó thật sự rất mắc tiền và bây giờ cậu ta có máy tính mới.

Nghe vậy Ko Neung lại gần và dựa đầu vào cánh tay Ko Song xoa qua xoa lại. Ko Song nhìn đôi mắt to tròn của Ko Neung thì biết.

"Nó không phải để chơi game. Nó dùng để học."

"Chỉ một chút thôi."

"Hỏi mẹ tôi."

"Thật đáng tiếc nếu mày chỉ sử dụng nó cho việc học."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bầu trời trở nên u ám, mùi mưa bắt đầu nồng hơn. Ko Neung người đang nằm ngủ trên bàn vì giáo viên của cậu có cuộc họp, bắt đầu cảm thấy lạnh.

"Trời lạnh quá..."

"Cậu lạnh hả?"

"Ừm"

"Cô ấy chắc không thể trở lại dạy, cậu có thể ngủ"

"Ko Song"

"Sao?"

"Tao có thể ngủ trên đùi mày không?"

Nghe như là một yêu cầu nhưng thật ra cậu chỉ muốn thông báo cho Ko Song trước khi điều chỉnh tư thế ngủ trên đùi Ko Song. Ko Neung kéo tay Ko Song vỗ về cho cậu ngủ.

Cậu có thể nghe Ko Song thở dài nhưng Ko Song không nói gì cả. Cậu nhìn vào Ko Song và cười thật tươi, trong khi Ko Song  vẫn ngồi làm bài tập với một tay và tay còn lại đang xoa nhẹ đầu của Ko Neung.

Bên cạnh việc đang xoa đầu cậu, nô lệ của cậu còn biết rõ về cậu, như là Ko Song chạm vào đôi tai nhỏ bé vốn là điểm yếu của cậu khiến cậu cảm thấy thư thái. Cái chạm ấm áp của Ko Song chuyển đổi giữa đầu và tai, và với cái chạm nhẹ nhàng và dễ chịu Ko Neung chầm chậm đi vào giấc ngủ trên đùi Ko Song.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------"Hehehe"

"..."

"Thật tuyệt vời"

"..."

"Hehehe, đây là điện thoại của Ko, muah!"

Ko nghịch ngợm cuối cùng cũng có điện thoại mới mà mẹ cậu mua cho cậu như một món là học sinh lớp . Ko khám phá các chức năng trên điện thoại và tải xuống chuông điện cho đến khi hết tiền. Cậu liên tục lật người và hôn vào điện thoại một cách hạnh phúc.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Ko Song chủ nhân của ngôi nhà, trở về phòng sau khi chuẩn bị cam theo yêu cầu của Ko Neung. Ko Neung dán gì đó vào điện thoại cậu trước khi khoe nó với Ko Song. Đó là hình dán Ko Neung đang cười từ quầy chụp hình.

"Nó là của tao"

Ko Song ngồi xuống cạnh Ko Neung và nhìn vào người bạn ngịch ngợm của cậu ta người mà đang ôm chiếc gối của cậu ta. Đột nhiên Ko Neung bấm gì đó trên điện thoại của cậu trước khi để điện thoại lên tai à mỉm cười với Ko Song. Sau đó vài giây điện thoại của Ko Song đổ chuông khiến cậu ta lắc nhẹ đầu. Cậu ta không muốn bắt máy nhưng bạn của cậu ta buộc cậu phải nhấc máy.

"Xin chào, Do you hear me~~~? "

"..."

Làm sao mà tôi không nghe khi mà chúng ta ngồi cạnh nhau như này chứ?

"Đây là cuộc gọi từ Ko, người đẹp trai nhất trái đất. Kể từ bây giờ nếu Ko gọi mày, mày phải nghe máy mọi lúc, mỳ hiểu chứ? Nhớ rằng mày phải bắt máy khi Ko gọi ná"

"..."

"Hehehe"

Sau khi lãng phí hóa đơn điện thoại cho dến khi cậu hài lòng Ko cười trong tâm trạng vui vẻ và lấy điện thoại của Ko Song từ chủ nhận của nó để lưu số điện thoại cậu vào điện thoại Ko Song. Số điện thoại của Ko Song là số đầu tiên mà Ko Neung có trong điện thoại của cậu, thậm chí trước cả số của ba mẹ cậu.

"Tao đã nghe thử các bài hát, gọi điện...Hãy thử máy ảnh nào"

Ko đột nhiên đứng lên và kéo cổ Ko Song gần cậu trước khi lật máy ảnh và chụp hình. Đây là bức ảnh đầu tiên trong điện thoại của cậu.

"Nhìn nè"

Ko Neung nhanh chóng đi xem ảnh và mỉm cười hạnh phúc. Cậu thúc giục Ko Song cùng xem bức ảnh. Trong ảnh Ko Neung cười thật tươi với đôi mắt trăng liềm trong khi Ko Song đang nhìn vào Ko Neung. Kỉ niệm đầu tiên, chiếc điện thoại đầu tiên, bức ảnh đầu tiên với bạn của cậu, Ko Neung không thể ngừng mỉm cười.

"Trời đã tạnh mưa chưa? đã tạnh chưa?"

Ko Neung đến nhà Ko Song để khoe điện thoại mới từ sáng và vẫn ở đây đến bây giờ."Ừm"

"Được rồi, tao sẽ về đây"

"Ừm, cẩn thận. Đừng có tập trung vào điện thoại quá."

"Biết rồi. Cho tao mượn dù của mày đi"

"Ừm"

"Bái baiiii đừng quên nếu tao gọi mày, mày phải bắt máy mọi lúc, mày hiểu chưa?"

"Ừm"

"Tao đi đây"

Ko Neung chạy về nhà của cậu. Ko Song thở dài trươc khi dọn dẹo nơi mà họ vừa ngồi. Khi dọn đĩa và ly Ko Song nhìn thấy hình dán của Ko Neung.

Ko Song cầm nó lên và nhìn vào nụ cười rạng rỡ của bạn cậu ta, cậu ta bất giác mỉm cười. cHỉ nhìn vào nó cậu ta có thể nghe được tiếng cười của bạn mình qua hình dán.

Cậu ta để mọi thứ vào vị trí của nó trước khi đi lên phòng. Cậu ta cầm chiếc máy nghe nhạc yêu thích của mình với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trước khi dán hình dán của Ko Neung lên đó và dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên đó. Cậu ta nhìn vào nó một lúc trước khi đeo tai nghe và nghe bài hát yêu thích với cơn mưa bên ngoài.

"Nó là của tao"

Liệu Ko Neung có biết hình dán của cậu bị đánh mất không chỉ một mà là hai?

Một là ở mấy nghe nhạc của Ko Song...

Cái khác là ở chủ nhân của máy nghe nhạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro