Chap 28: Ngủ qua đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm cuối cấp ba đã đến. Họ từng nghĩ rằng trở thành đàn anh lớp 12 là điều tuyệt vời, nhưng họ nhận ra rằng thực tế lại hoàn toàn khác.

"Hehe."

"Ai'Ko, tao sắp ngã!"

Chắc hẳn có một đứa trong nhóm thích cư xử như trẻ con và lần nào cũng bị mắng. Ko Neung nhảy lên lưng August như một con khỉ, August không thể làm gì ngoài việc lấy tay che mặt vì xấu hổ vì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào họ.

Ko Neung luôn như vậy kể từ khi học tiểu học. Có lẽ sự nghịch ngợm và bướng bỉnh của cậu ấy được nâng cấp trong suốt những năm đó. Ko Neung thích ôm và rúc vào người. Cậu ấy luôn muốn được chú ý, nhưng khi họ không dành cho cậu ấy sự chú ý mà câu ấy muốn, cậu ấy sẽ tiếp tục làm phiền họ.

"Ko Songgg."

"Đừng làm phiền tôi."

"Nga (bĩu môi)"

"Nằm yên đó, tôi đang đọc sách."

"Mày đã đọc cả ngày! Đã đến giờ ăn trưa và mày vẫn đang đọc!"

Một thanh niên đeo kính dường như là một vị thần có lòng bao dung cao cả để duy trì trạng thái tinh thần của cậu ta mà không để con quỷ bên cạnh lấy đi sự tậptrung của cậu ta vào cuốn sách. Ngoài ra, có một vũ khí đặc biệt để đánh bại ác quỷ khó chịu đó là một quả cam. Khi chàng trai lấy một quả cam từ trong túi ra, con quỷ biến thành một con mèo cọ vào chân cậu ta trước khi nằm ngủ trong lòng chàng trai trẻ. Con mèo sau đó nhắm mắt và ăn quả cam của mình trong khi tận hưởng làn gió buổi chiều.

August vô cùng ngạc nhiên trước sự kiên nhẫn của Ko Song vì chưa một lần nào Ko Song nổi cáu hay quát mắng người bạn nghịch ngợm của mình. Cùng lắm, Ko Song chỉ bảo Ko Neung đứng yên và đưa cho Ko Neung một quả cam. Sau đó Ko Song đưa tay vuốt tóc Ko Neung và vuốt ve đôi tai nhỏ xíu đó. Đôi khi, dường như Ko Song không thể cưỡng lại việc bóp đôi má mềm mại đó. Thấy vậy khiến August đảo mắt và thở dài thườn thượt.

Tôi thực sự không thể tin họ. Chỉ cần học xong và thi vào cùng một trường đại học!

"Ko Songgg."

"..."

"Tao buồn ngủ."

"Vậy ngủ đi."

"Sắp đến giờ học rồi."

"Ngủ thôi."

"Đánh thức tao nữa."

"Ừm."

"Đừng quên."

"Ừm."

"Vậy tao đi ngủ trước."

Tiếng ồn ào ban nãy giờ trở nên im lặng. Ko Song từ từ quay khỏi cuốn sách của mình để nhìn người đang ngồi trong lòng mình với vỏ cam trên tay. 

Đôi mắt của Ko Neung trông tối hơn một chút do thói quen của cậu ấy đã thay đổi khi cậu ấy bắt đầu đọc sách. Thấybạn bè chuẩn bị cho kỳ thi, anh ấy cũng phải sẵn sàng. Lúc đầu, Ko Neung không thể đọc sách một mình vì cuối cùng cậu ấy sẽ ngủ, vì vậy cậu ấy đã đến nhà Ko Song đọc sách. Tuy nhiên, cậu ấy cảm thấy rằng mình đã làm phiền bạn mình quá nhiều, cậu ấy quyết định đọc sách một mình ở nhà.

'Nếu mày định học tại trường đại học này, tao sẽ đi cùng mày.'


'...'

'mày không thể thoát khỏi tao, Ko Song!'

Ko Song vô tình vuốt ve đôi má mềm mại của người đang ngủ trên đùi mình. Cậu ta có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp trên đầu ngón tay, khiến tim cậu ta đập nhanh hơn. Sau đó cậu ta lấy tay ôm đầu.

Tôi đã cố gắng không nghĩ bất cứ điều gì.

Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh.

Tôi đã cố gắng không vượt quá giới hạn này.

Tuy nhiên, mọi nỗ lực đều thất bại trong nháy mắt chỉ với những điều nhỏ nhặt này.

Không, tôi không thể nghĩ theo cách này.

Tôi không nên.

Cậu ấy là một người bạn. Một người bạn thân nữa.

Ko Song, mày không nên suy nghĩ bất cứ điều gì.

Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra khiến Ko Neung lại gần cậu như thế này. Tính cách của Ko Neung vẫn vậy, cậu ấy nghịch ngợm và hỗn loạn. Ko Neung muốn được chú ý, nhưng khi cậu cho Ko Neung thứ cậu ấy muốn, Ko Neung nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi và đến với người khác. Khi Ko Neung nhận thấy rằng cậu không quan tâm, Ko Neung sẽ quay lại với cậu và tìmkiếm sự chú ý một lần nữa.

Khi nào thì Ko Neung mới biết rằng việc đến gần cậu thường xuyên hơn mức cần thiết khiến cậu  khó có thể dừng lại sau vạch kẻ mà cậu đã vạch ra? Cậu gần như không thể giữ mình được nữa.

Không chỉ áp sát mà còn là những động chạm cơ thể khiến cậu đôi lúc giật mình vì không bao giờ nghĩ rằng cậu nhóc nghịch ngợm này lại dám làm chuyện đó.

'Má tao lạnh quá.'

Đôi khi cậu ấy nhìn cậu thật kỹ bằng đôi mắt đó.

'Mày đang làm gì thế?'

Cậu ấy đôi khi ôm tôi thật chặt.

'Mày cõng tao được không?'

Đôi khi nó đạt đến điểm mà...

'Mày có muốn xem phim khiêu dâm ở nhà tao không?'

Tôi biết cậu ấy đang trêu chọc tôi, nhưng nó quá nhiều cho đến khi đầutôi đau.

Khi nào thì Ko Neung mới trưởng thành?

Ko Gang quyết định cùng nhau đến hiệu sách sau giờ học với ý định mua sách để ôn thi vàođại học. Mọi người dường như đều có mục tiêu củamình, ngoại trừ Ko nghịch ngợm vẫn đang dodự về việc mình nên chọn gì.

"Cuốn sách nào hay? Mày có thể chọn cho tao được không?"

Ko Song chọn một cuốn sách và đặt nó vào tay Ko Neung.

"Cái này."

"Thật sao? Có tốt không? Đừng lừa tao lãng phí tiền của."

Nếu không có sự giúp đỡ của bạn bè, Ko Neung đã không thể sống sót qua cuộc đời học sinh trung học cho đến bây giờ. Kỳ thi cũng đang đến gần hơn mỗi ngày. Nếu cậu vẫn giữ thói quen lười biếng thì việc thi tuyển vào khoa mong muốn cũng sẽ khó khăn với cậu.

Đây là lý do tại sao Ko Song luôn quan tâm đến cậu đến mức Ko Song đã kéo cậu đến đây để cùngmua sách.

"Arghhh! Tao không thể làm được nữa! Tôi muốn nôn quá! Giúp tao với!"

"Cậu ồn ào quá."

"Tao không thể làm được nữa. Thế là đủ rồi. Hôm nay đọc thế là đủ rồi."

Ko Neung rên rỉ lớn tiếng và ném mình xuống sàn, khiến những người bạn khác của cậu phải ôm đầu. Họ hẹn nhau đến nhà Ko Neung đọc sách nhưng nhìn chủ nhà lúc này, sự tập trung của cậu ta đã mất hết. Ko Neung, người đang nằm trên sàn, tiến lại gần Ko Song và vòng tay qua eo Ko Song. Ko Neung hành động như thể ôm nhau là chuyện bình thường nhưng lại khiến Ko Song phải mở to mắt. Ko Song nhanh chóng quay lại nhìn cặp song sinh, nhưng Augar vàAugust giả vờ không nhìn họ, Ko Song sau đó đưa người chủ ngôi nhà bám víu ra khỏi cậu ta.

"Bây giờ là 9 giờ tối và chúng ta đã đọc sách từ đầu giờ tối, không kể cả ở trường. Chúng ta đã đọc cả ngày, tao không thể đọc được nữa. Tao sắp chết rồi. Ơ- (giả vờ chết) ."

"Đừng rên rỉ nữa, đứng dậy và ngồi cho đàng hoàng đi."

"Huhu (tiếng khóc)."

"Som."

Ko Song dừng lại một chút, cậu ta gần như quên mất bạn bè của họ vẫn đang ngồi đây mặc dù cặp song sinh không để ý đến họ trong khi Achi không có trong phòng.

Achi đi xuống cầu thang tìm mẹ Ko và để bà nói chuyện với mẹ cậu ấy vì đây là lần đầu tiên cậu ấy đến nhà một người bạn và mẹ cậu ấy rất lo lắng.

Sau khi người lớn nói chuyện xong, Achi quay trở lại phòng thì thấy chủ phòng đang dựa vào Ko Song và ôm lấy eo Ko Song. Ko Neung giấu mặt khi ôm Ko Song và rên rỉ tạo ra những âm thanh đáng yêu. Mặt khác, Ko Song đang ngồi yên và đọc sách. Thấy Ko Song như vậy, Ko Neung không ngừng quấy rầy Ko Song và kéo chặt áo Ko Song đến mức Ko Song quyết định đặt bút xuống và nhìn xuống người đang ôm mình khi nằm. Đôi mắt nghịch ngợm đó ngước nhìn Ko Song và chớp mắt một cách đáng yêu trước khi cười khúc khích và nói những gì mình muốn.

"Ngưng đọc sách và cùng nhau xem phim nhé."

Chưa đầy 20 phút, cả căn phòng trở nên tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc TV đang chiếu bộ phim kinh dị trong phòng Ko Neung. Thời tiết bây giờ khá lạnh vì ngoài trời thỉnh thoảng có mưa kèm theo sấm sét. Cả nhóm đang ngồi trên giường của Ko Neung, một người ôm gối, một người ôm thú bông, người khác đắp chăn, trong khi Ko Neung đang ôm chặt lấy Ko Song.

Ko Song thở dài. Cậu ta đã xem phim này rồi và cậu ta cũng không phải là người sợ ma. Cậu ta có thể xem nhưng khi nhìn người đang ôm cánh tay mình, cậu ta không khỏi cố giấu nụ cười. Biểu cảm phấn khích của Ko Neung là sao vậy? Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên cậu xem bộ phim này.

"Này, này!"

"Ai'Gust, đừng ôm tao! Cút đi!"

"Bạnnnnnn, vừa rồi là chuyện gì thế?"

"Mày không thể ngồi đàng hoàng được à?!"

"Mẻee, và mày đang ôm Ko Song!"

"Đừng ồn ào."

Ko Song luôn bảo họ im lặng vì họ cứ cãi nhau. Dù Ko Neung đã xem phim này rồi nhưng cậu vẫn bị sốc và siết chặt cánh tay Ko Song mỗi khi cảnh kinh dị xuất hiện.

Khi thời tiết đến..

Pằng!

"Ahhh!"

Đột nhiên, ánh sáng lờ mờ từ TV chợt tắt cùng với âm thanh lớn từ bên ngoài khiến họ hét lên inh ỏi. Mẹ của Ko lên phòng con trai và bảo họ đừng làm ồn vì trời đã khuya rồi.

"Có lẽ chúng ta đã có một máy biến áp trong nhà bị nổ."

"Tại sao phải là bây giờ?"

"Ko Song, hãy đến với tao."

Ko Song không đến với Ko Neung ngay. Cậu ta nhặt đồ của họ và đặt chúng trên bàn trước đề phòng trường hợp bạn bè của cậu ta giẫm phải chúng vì căn phòng lúc này tối tăm và không có ánh sáng. Sau đó Ko Song đi ngủ.

"Ko Song, lại gần tao một chút."

"..."

"đi mà."

"Này.. chết tiệt, tụi tao vẫn còn ở đây."

Sau đó Ko Neung và August không ngừng cãi vã và nói về chuyện này chuyện nọ. Đối với bầu không khí bên ngoài, trời mưa to hơn và sấm sét ngày càng lớn.

"Tao sợ."

Ko Song chỉ có thể thở dài khi Ko Neung tiến lại gần cậu ta và vòng tay Ko Song ôm lấy cậu ta. Ko Neung sau đó giấu mình trong vòng tay của Ko Song. Ko Song không biết chủ nhân chiếc giường lúc này đang tỏ ra biểu cảm gì, nhưng với tư cách là chủ nhân của cánh tay thì mặt cậu ta đỏ bừng.

"Ko Song."

"..."

"Ko Songgg."

"Ngủ đi. Họ ngủ hết rồi."

"Tao lạnh."

"Ngủ đàng hoàng."

"Tay của mày thật ấm áp."

Con quỷ này dù nhắm mắt buồn ngủ nhưng vẫn tìm cách chiếm hữu cơ thể người khác. Conquỷ nắm lấy một tay của cậu ta trước khi chìm vào giấc ngủ, khiến chủ nhân của bàn tay đó mímmôi và đảo mắt đi chỗ khác trong khi cố gắng kiềm chế bản thân không run rẩy hơn thế nữa.

"Cậu... có khó chịu không? Có bị ép quá không?"

"KHÔNG."

"Cậu có muốn tôi di chuyển không?"

"Cậu có thể?"

Achi di chuyển một chút cho Augar vì chân của họ đang rúc vào nhau.

"Cậu có lạnh không?"

"Không, hôm nay tôi mặc quần dài."

"Au.. Augar."

"Che nó lại."

"Không sao đâu."

"Đừng bướng bỉnh."

"Chúng ta có thể chia sẻ."

"Chỉ cần che mình lại là được. Tôi không lạnh, tôi đã bảo rồi mà."

Tuy nhiên, trước sự bướng bỉnh của Achi, đôi chân của Augar đã phải trùm chăn chung với Achi. Augar sau đó quay sang Achi và nhận ra nó quá gần. Sẽ không tốt cho cậu ấy nếu gần hơn thế này một chút.

"Augar.."

"Chỉ cần ngủ thôi. Tôi sẽ đưa cậu về nhà vào sáng mai."
"Cảm ơn."

"Không sao đâu."

"Tôi làm phiền cậu rồi, bạn."

"Không có gì."

"Augar.. Cậu thật tốt với tôi."

"Tôi rất vui khi có một người bạn như Augar."

"Ừm."

Một lúc sau không ai nói gì nữa. Ko Song, người đang nhắm mắt, nghe thấy một tiếng thởdài từ ai đó phía sau. Có vẻ như cả hai đều hiểu được cảm xúc của nhau lúc này.

"Ko Song."

"Ừm."

"Làm sao mày  có thể chịu đựng được cảm giác này trong nhiều năm?"

"Chết tiệt.."

"Ai nói tôi có thể chịu đựng được?"

"Ý tao là... tao không thể chịu đựng được mãi."

"Có thời gian không?"

"Ừm."

"..."

"Có thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro