Part 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa nghĩa trang rộng lớn cứ thế mà người người tấp nập đặt trước phần mộ của Nattawat những bó hoa tươi vô cùng xinh đẹp, họ đứng đó nhìn ngắm rồi nói những lời thương nhớ đến em. Khi mọi người rời đi thì cũng như hằng năm lại là chàng trai cao to ấy đứng trước phần mộ của em mà không ngừng than vãn.

Gemini : Nattawat, em xem tôi có giỏi không, bây giờ tôi đã thay ba đảm nhiệm cả bệnh viện rồi.
...
Gemini : Nattawat, tại sao mấy năm nay rồi tôi không mơ về em nữa, có phải em bỏ đi thật rồi không.
...
Gemini : Nattawat, Tôi nhớ em.
---
Cứ thế hàng ngày lại trôi qua nỗi nhớ thương của bác sĩ Norawit dành cho Nattawat cũng không hề thay đổi, những sự kiện quan trọng gì anh điều ghi nhớ và điều làm nó cho cậu, hai năm gần đây anh đã dọn ra sống riêng vì anh đã quyết định thực hiện ước mơ của người anh thương, bây giờ anh có ngôi nhà với cái sân to cùng với vườn hoa hướng dương vô cùng xinh đẹp.

Gemini : Bác Pit, tối nay tôi đi tiệc nên về muộn nhờ bác chăm sóc vườn hoa hộ tôi.

Bác Pit là quản gia của anh từ lúc anh sống ở nhà cũ cho đến qua bên nhà mới thì ông vẫn theo anh.

Bác Pit : Dạ thưa cậu.
---
Sáng sớm trước cửa bệnh viện to lớn tấp nập người qua lại ra vô, lại có một cậu bé đứng ở đó mà miệng không ngừng rao bán những cành hoa tươi. Miệng nhỏ cứ mím rồi lại mở đáng yêu vô cùng hai má lúc nào cũng đỏ ửng vô cùng dễ thương.

Fourth : Chị..chị ơi mua hoa đi ạ...
...
Fourth : Anh ơi..anh mua hoa đi ạ.

Lời mời gọi của nhóc con dường như cũng được đền đáp khi có một cặp đôi dừng chân lại trước em mà mua một cành hướng dương.

Fourth : Dạ em cảm ơn ạ.
---
Nhóc con đó dường như ngày nào cũng lãng vãn ở trước cửa bệnh viện ấy, vì từ hôm mà Joong cho bé con một số tiền lớn thì người đàn bà nuôi nấng em nổi lên cơn tham lam mà ép buộc em phải đứng đó chờ cũng như van xin người qua lại mua hoa. Nhưng dường như không được như ý bà muốn nên bé con thường rất hay bị ăn đòn.

Bà Jep : Vô dụng như mẹ mày vậy, bán có bao nhiêu hoa cũng không hết, biết vậy lúc mày còn nhỏ tao đem đi nén bỏ cho rồi. Thứ vô dụng, nhìn mặt mài mày đi, suốt ngày cứ trù ụ thì ai mà thương nổi mày.

Bé con không nói gì chỉ đứng đó mặt cho bà mắn nhiết thậm chí là bị đánh. Bà già ấy đánh rất mạnh tay nhiều khi trên người em còn gớm máu. Bé con đau lắm nhưng hầu như không giám tham vãn vì càng làm như thế bà ta càng đánh em nhiều hơn.
---
Em sống ở khu nhà sập xệ, cách biệt với thành phố dường như giống với khu ổ chuột, xung quanh em cũng có những ngôi nhà kề nhau, nhưng cũng tồi tàn không kém gì nhà em. Hằng ngày bán những cánh hoa được vài chục ngàn mà em phải thức sớm lặng lội từ xa để đến trước cửa trung tâm bệnh viện mà bán chúng. Bà ta thì cứ dẫn em đi rồi đi mất hút, thậm chí có những ngày em tự mò đi mà không có bà ấy. Bà già Jep từ ngày em lớn lên được một tí em có thể bán những cánh hoa thì bà ta dường như sinh tật, bà bây giờ hết bài bạc rồi tới số đề dường như tiền em kiếm được điều không đủ cho bà ta tiêu xài.
---
Lại buổi sáng trước bệnh viện to lớn, một bé con đứng đó miệng không ngừng níu kéo người qua lại mua những cánh hoa xinh đẹp. Hoa này là chính nhà em trồng hằng ngày em phải tự mình chăm sóc chúng.

Fourth : Anh ơi..mua hoa đi ạ..
...
Fourth : Dì ơi mua hoa đi, hoa đẹp lắm ạ..
...
Fourth : Chú ơi..mua..

Nhóc con chưa kịp rao hết câu thì từ đâu có một bóng dáng quen thuộc đi phớt qua em nhìn có vẻ đang rất bận rộn trên tay đang cầm chiếc điện thoại mà không ngừng nói. Trên người thì mặt chiếc áo trắng đặc trưng của bệnh viện. Em nhìn thấy người đó đi ngang mà ngoái nhìn theo cho đến khi người cao lớn ấy đi mất hút. Bé con khẽ chớp mắt rồi quay lại công việc của mình.
---
Hôm nay dường như em không được mai mắn vì từ sáng sớm đến bây giờ hình như bán chưa được phân nửa số cành hoa. Em buồn lắm cứ ngồi bệch ra đó hai mắt rưng rưng thầm nghĩ chiến này về sẽ tiếp tục bị ăn đòn. Cứ buồn trong suy nghĩ của mình thì từ cửa bệnh viện người cao to ấy lại xuất hiện một lần nữa.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.
#GeminiFourth #fic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro