Part 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tà dưới anh nắng đã trùng xuống từ lâu, từ cửa bệnh viện một chàng trai cùng một cô gái đang bước ra, chàng trai kế bên nhìn có vẻ rất mệt mỏi còn vô gái thì nhìn có vẻ vô cùng vui vẻ.

BS Noy : Anh Norawit này, cảm ơn anh đã cho tôi có gian đến bữa tiệc nhá.

Nghe cô gái ấy nói mà dường như Gemini không hề quan tâm. Chỉ đi thẳng định ra hướng nhà xe thì từ đâu một bé con môi chúm chím mà chạy tới.

Fourth : Chú..chú ơi..cô ơi..mua hoa đi ạ..
...
Hai người nghe bé con nói điều im lặng nhìn em, em nhỏ không biết làm gì bèn nghĩ hai người là một đôi liền nói tiếp.

Fourth : Chú..chú ơi mua hoa tặng cho bạn gái chú đi ạ..hoa đẹp lắm chú mua tặng cô đi ạ.

Anh nghe nhóc con nói liền nhìn em rồi chao mài, lúc này cô gái trẻ nghe nhóc con nói thế liền mừng rỡ trong lòng.

Gemini : Này nhóc, nghe cho rõ đây, từ nay về sau tao mà còn thấy mày lãng vãn trước bệnh viện này thì đừng trách tao đem người đến bắt mày đi, giờ thì BIẾN !

Cô gái bên cạnh nghe anh nói vậy có phần hơi giật mình ngạc nhiên bác sĩ Norawit ngày nào không ngừng dữ kẻ vậy mà hôm nay lại phát giận mà còn xã lên người của một cậu bé. Cô liền nhìn anh rồi vội an ủi.

BS Noy : Anh Norawit, nó chỉ là một thằng nhóc anh đừng mắn nó như vậy kẻo đâu nhóc con khóc thì làm sao.

Anh nghe nhưng không thèm chả lời nhìn sang nhóc con mà chừng mắt, nhóc con từ nãy giờ đã ứa nước mắt từ lâu vội cúi đầu hai tay chùi chùi rồi nói.

Fourth : Hứ..c..hức..Từ sáng đến giờ FotFot chưa bán được gì hết, chiến này về sẽ bị bà đánh, hức..Fot sợ lắm..

Bác sĩ Noy nghe nhóc con nói như vậy cứ tưởng anh mềm lòng nào ngờ anh làm một việc mà khiến cho cô có lẽ không bao giờ quên.

Gemini : BIẾN, chiêu trò gì nữa đây, đừng đứng đây khóc lóc với tao, thứ dơ bẩn. Đang bực mà còn gặp mày, không biến đi thì đừng trách tao.

Em nghe anh nói liền sợ hãi mà chạy đi, bé con sợ lắm, sợ chú vừa nãy lắm.
---
Trong quán ăn to lớn có một đám người không ngừng nói chuyện rơm rả dường như ai cũng đã rất say.

- Nào nào vô hết ly này rồi tan thôi mai còn phải đi làm nữa.

- Đúng đúng, nào vô thôi.

Tiếng cụng ly vang lên họ cùng nhau uống hết ly cuối cùng rồi chào nhau bữa tiệc cũng dần tàn.

BS Noy : Anh Norawit này, anh có thể đưa em về được không giờ này đã khuya lắm rồi đi về một mình em sợ lắm.

Nghe cô nói anh khẽ xoa xoa đầu mình rồi đáp.

Gemini : Ùm.

Chiếc xe bắt đầu lăng bánh một nam một nữ ngồi trên chiếc xe 4 bánh to lớn chàng trai dường như cũng rất say, mà cố gắng lái chiếc xe của mình. Sau khoảng thời gian im lặng thì cũng đến nhà bác sĩ Noy cô không xuống xe mà bắt đầu chờm qua người anh định hôn anh thì anh giật mình mà né ra. Cô ta thừa cơ hội anh say mà tính làm bậy thì ý thức của Gemini vội đẩy cô ra.

Gemini : Cô Noy cô làm gì vậy, nếu cô làm bậy thì đừng trách tôi, giờ thì mời cô xuống xe.

Cô gái vội nhục nhã mà liền mở cửa xuống xe, dường như lúc này cô ta không dám đối mặt với anh. Anh ngồi trên xe vội nới lỏng cà vạt của mình ra rồi chạy thẳng về nhà.
---
Trên con đường dài đen tối dường như có vài ánh đèn lấp loé mà sáng lên, anh vừa chạy vừa suy nghĩ về những chuyện trong cuộc đời mình, anh nhớ Nattawat, anh khẽ cười rồi dơ tay bật lên bản nhạc mà mình thích nhất. Con đường về nhà đổ dài nhìn hai ven đường vắng tanh không một bóng người, anh liền chạy chầm chậm mà thưởng thức không khí đêm một mình. Đang trầm ngâm trong phong cảnh thì từ ngay phía đường trên chiếc ghế đá có một nhóc con nhỏ bé đang ngồi đó hai tay ôm lấy hai đầu gối kế bên là những cành hoa hướng dương héo đang ngồi đó mà không ngừng khóc. Anh nhìn người nhỏ rất quen liền thắng xe lại xuống xe đi thẳng đến người đang ngồi đó mà lên tiếng. Bé con lúc này nghe được lời nói trầm vang lên vội giật mình.

Gemini : Sao giờ này còn ngồi đây ?

Bé con ngước mặt lên nhìn anh đôi mắt long lanh ứa đầy nước mặt mài lắm lem vô cùng đáng thương. Anh bỗng có tí giật mình vì dường như nhớ ra bé con này giống với một người nào đó mà anh đã từng gặp trong cuộc đời này.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.
#GeminiFourth #fic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro