Con tàu không trở lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fourth còn nhớ, và chắc chẳng bao giờ có thể quên được mùa mưa năm đó. Mùa mưa năm đó, cậu lần đầu tiên làm tổng chỉ đạo thi công một công trình rất lớn, là một trung tâm thương mại nằm ở rìa phía Nam thành phố. Ngay từ khi công trình mới ở trên bản vẽ, mọi thứ đã không thuận lợi. Tổ đấu thầu bước vào buổi thầu chính thức mới bắt đầu nghe được phong phanh rằng bản vẽ của Gensler và một công ty tranh thầu hoàn toàn giống nhau. Fourth đã không tin, nhưng đến khi thấy được bản vẽ mà công ty đối thủ trình bày, cậu đã không nói được một lời nào cả. Gensler, lần đầu tiên trong lịch sử, chấp nhận hạ giá thầu để lấy được công trình.

Dean vì quả đắng đó mà đã phải triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, trong cuộc họp đó hai bản vẽ lại được đưa ra so sánh lần nữa. Trừ cách render (*) khác biệt, mọi thứ giống nhau đến bất ngờ.

"Cái này là sao?"

Dean chỉ vào hai điểm trên hai bản vẽ ghi ngày thiết kế. Bản vẽ của Fourth bị chậm so với bên kia năm ngày. Fourth cúi đầu. Nhóm thiết kế của cậu vừa mới nhận một cô gái đi du học về. Cô trực tiếp vào nhóm thiết kế mũi nhọn của công ty vì bố cô là cổ đông lớn của Gensler. Khác với những vị con ông cháu cha ngậm thìa vàng khác, ngay từ lúc mới vào, cô gái đó đã tỏ ra mình là người rất có năng lực. Công trình đó do cô đề xuất ý tưởng, chính tay cô vẽ phác thảo rồi đích thân cô kiểm tra từng chi tiết. Fourth đã nghĩ rằng vì bố cô là cổ đông của công ty thì cô sẽ không đời nào làm chuyện có hại đến lợi ích của công ty và cũng là lợi ích của chính cô, nhưng không hề. Đem thiết kế của mình đẩy cho công ty đối thủ, lại ghi tên thiết kế chính là Fourth. Mà nếu như cô gái đó không ghi vào, Fourth cũng phải đứng ra chịu trách nhiệm cho sơ suất không phải của mình. Cô gái kia đương nhiên sẽ ung dung sống tiếp, muốn trách phạt gì cũng phải nhìn xem bóng cổ thụ trên đầu cô là ai mới được. Fourth hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khi cậu hoàn thành công trình lần này. Gensler không thể giữ được cả hai, kiến trúc sư trưởng và cổ đông của họ. Như một lẽ đương nhiên, họ sẽ chọn cổ đông.

Sau cùng, Fourth thở hắt ra cười bất lực khi biết được sự thật rằng bạn trai của cô gái kia lại là kiến trúc sư trưởng của công ty đối thủ vẫn luôn kèm cựa Fourth từ khi cậu bắt đầu tới Gensler làm việc. Lẩn thẩn nghĩ rằng không biết con mèo lớn nhà mình nếu ở trong vị trí của cô gái đó thì sẽ làm gì, Fourth tự giải trí cho mình bằng cách nghĩ đến Gemini khi cuộc họp chĩa mũi dùi vào cậu liên tiếp.

Tan cuộc họp, Dean tới bên cạnh Fourth. Vẻ mặt hắn vừa nghiêm túc vừa có vẻ gì đó như là đang chứng kiến trò vui, Dean nói với cậu rằng cuộc đời chính là như thế. Fourth sắp xếp lại mấy tài liệu trên bàn một cách vô nghĩa, cậu cười nhẹ một tiếng.

"Đương nhiên, kiến trúc sư không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, chỉ chuyển từ người này sang người khác. Tiền bạc cũng như vậy, nhưng nếu mất đi rồi thì sẽ không dễ kiếm được thêm mà đổ vào cho đầy."

Dean không cười. Hắn ngồi xuống bên mép bàn họp, một tay chạm vào môi rồi rất lâu sau mới nói:

"Nhắc đến tiền, Gemini nếu biết sau công trình này cậu sẽ bắt đầu lại từ đầu thì có còn ở bên cạnh cậu không?"

Danh tiếng kiến trúc sư ăn cắp thiết kế chỉ cần một lần thôi là vỡ tan như bong bóng ngày mưa.

Fourth nhớ được lúc đó mình vẫn bình thản ôm đống tài liệu trong tay nói với Dean đang nhìn ra thành phố bên dưới chứ không nhìn mình:

"Anh ấy sẽ là người cuối cùng rời khỏi."

Dean phá lên cười. Không biết hắn cười vì điều gì, Fourth cũng không buồn quan tâm nữa. Rõ ràng sự nghiệp đi đến bờ vực chỉ vì mưu mô của những người nào đó, Fourth vẫn thấy chỉ cần đi xuống khỏi tòa nhà này, lái xe về phía Tây thành phố, nơi có con đường trồng hai hàng rẻ quạt cổ thụ xòa bóng xuống một căn gác đêm nào cũng sáng đèn và đầy tiếng cười thì mọi chuyện đều sẽ bình yên.

Con mèo lớn của em ơi, lần này mèo phải tự đi bắt cá đem về nuôi em rồi.

Tự tin là vậy, nhưng cậu vừa kịp nói với Gemini rằng mình sắp mất đi sự nghiệp thì Gemini tuyên bố với Fourth rằng cậu không chỉ mất đi sự nghiệp, mà còn mất đi một nửa cuộc đời.

--

Gemini nghe được chuyện cậu có thể sẽ bị đá ra sau khi hoàn thành công trình lần này, anh không có phản ứng gì cụ thể. Không vui không buồn, không đòi lên công ty làm loạn như cách Gemini thường hay thể hiện. Anh nhẹ mỉm cười rồi càng ngày càng suy tư nhiều hơn. Thỉnh thoảng Gemini ngồi thừ bên bàn vẽ nửa ngày cho đến khi màu vẽ khô đặc, thỉnh thoảng anh ôm cậu rất chặt rồi thỉnh thoảng lại rời tay ra. Fourth không có thời gian quan tâm quá đến tâm tình của Gemini, cũng không kịp buồn vì suy nghĩ manh nha trong đầu rằng Gemini không vui khi cậu thất bại. Bởi vì là công trình cuối cùng, cậu cần phải dốc hơn hai trăm phần trăm sức lực.

Fourth còn nhớ, hôm đó là một ngày mưa. Mưa lớn ở công trình làm mọi vật nhão ra, dự định đổ móng cũng thất bại. Thêm một người công nhân không cẩn thận mà bị sắt trụ đâm vào bắp chân rồi người nhà kéo đến gào khóc làm loạn, cậu phải chạy đi chạy lại giữa công trường và bệnh viện, cả người mệt mỏi rã rời. Về đến nhà nhìn thấy Gemini, thật sự lúc đó Fourth chỉ muốn được ôm lấy ngủ một giấc dài cho tan hết cơn mưa rồi thức dậy. Nhưng còn một việc nữa cần làm, một việc tối quan trọng mà Gemini đã bỏ lỡ rất nhiều lần, hôm nay cậu nhất định phải nói. Vừa khoác vào người bộ áo quần khô ráo, hai người đã lại lấm tấm ướt vì cùng nhau chạy trên con đường hướng đến Downpour rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Fourth còn nhớ, cậu đã rũ áo vest, nắm tay Gemini kéo anh vào chiếc bàn ở cạnh cửa sổ của một nhà hàng hai người thường hay lui tới. Không kịp cảm nhận xem Gemini có một tích tắc nào níu mình lại hay không, cậu vừa cười vừa ấn anh xuống chiếc ghế quen thuộc ở trong góc phòng.

Fourth còn nhớ, mình đã rót ra hai ly rượu đầy mà không hề run một chút. Hai người chạm cốc, nói mấy câu chuyện quen thuộc như bao nhiêu ngày khác. Gemini lại theo thói quen đưa tay ra chạm khẽ vào mu bàn tay cậu đang đặt trên bàn, ngón trỏ của anh vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay cậu trong khi tay kia hờ hững cầm lấy chân đế của ly rượu hết đầy rồi cạn. Đầu ngón tay mềm mại chạm vào vết chai nhột nhạt, Fourth khẽ cười rồi bắt đầu câu chuyện của mình bằng một câu đùa nhạt nhẽo:

"Gemini, em sắp bị đuổi việc rồi, nuôi em đi."

Fourth còn nhớ, khi Gemini bắt đầu mơ màng chống tay lên đầu nhìn cậu rồi mỉm cười dịu dàng hơn mọi lúc, cậu cho tay vào túi rồi chạm phải cạnh sắc của chiếc hộp nhẫn đã ở trong túi mấy ngày liền. Không mất đến một giây chần chừ, cậu cầm chiếc hộp ra đặt trên bàn, nhẹ nhàng tuyên bố như là chuyện đương nhiên phải xảy ra như vậy:

"Gemini, ở đây không có bạn bè cũng không có hoa tươi hay gì hết, chỉ có em thôi. Trong mấy năm gặp anh, đây là thời gian em thấy mệt mỏi nhất, nhưng cũng vì thế mà em biết được rằng chỉ cần có anh thì em sẽ không mệt nữa. Nhiều năm tới chắc chắn em sẽ còn gặp nhiều việc kinh khủng hơn thế này, vậy nên đi theo em cả đời đi."

Fourth còn nhớ, khi đó cậu đã tưởng rằng Gemini sẽ nhăn nhó một chút rồi nói ra mấy câu kiểu như là "anh còn trẻ, anh muốn đi chơi" của dạo trước. Hoặc anh sẽ mở hộp ra rồi chê bai gu chọn nhẫn của cậu hoặc là sẽ ngay lập tức đeo vào rồi gật gù nói với cậu rằng nhẫn rất hợp với ý anh. Cậu đã tưởng đêm đó bọn họ lại cùng nhau chạy ào về dưới cơn mưa như trút mà tay vẫn cầm tay, trên tay lấp lánh dấu hiệu ràng buộc nhau trong hạnh phúc đến suốt cuộc đời. Cậu cũng tưởng rằng, ngày hôm sau Gemini sẽ ngồi vừa uống bia vừa say sưa vẽ thiệp đính hôn, cậu sẽ lên danh sách khách mời rồi nghĩ đến cả mấy loài hoa trang trí. Rồi bọn họ sẽ không cần phải đi chụp hình gì cả, chỉ cần kéo nhau ra chỗ hàng cây rẻ quạt đang mùa rụng lá, Gemini dựng chân máy lên rồi rối rít vẫy, hai người ôm hai con mèo lười biếng nhìn nhau cười một cái, vẫn có thể biến thành một bức hình cưới đẹp nhất trên đời.

Cậu đã tưởng tượng đến tận những điều như thế, thì nụ cười của Gemini trong phút chốc lại càng rộng ra, nhưng không phải vì đôi nhẫn trên bàn.

"Fourth, anh muốn đi du học."

"Du học?"

Gemini gật đầu.

"Anh đã dừng chân ở một chỗ từ rất lâu rồi."

Fourth còn nhớ, Gemini từ lúc đó mới bắt đầu nói rất nhiều. Anh nói ra những điều, dù còn nhớ, cậu vẫn không thể nào hiểu hết. Gemini nói về một đất nước xa xôi, về chương trình học mà anh sẽ theo đuổi, về vị giáo sư từ lâu anh đã hâm mộ, về những bảo tàng, những buổi triển lãm, những con người xa lạ nào đó trên một diễn đàn nghệ thuật mà từ đó anh đã tìm được học bổng, những người hứa sẽ giúp anh khi bọn họ gặp nhau. Gương mặt Gemini lúc đó lại ánh lên niềm vui trẻ con mà lâu lắm Fourth không còn bắt gặp. Gemini nói đến mê mải.

"Gemini."

Fourth gọi khẽ, Gemini vẫn tiếp tục nói về một loài cây nào đó lá cũng sẽ đổ vàng trong tháng mười hai.

"Gemini à."

Câu chuyện về loài cây đã nhanh chóng được chuyển thành có một hội họa sĩ rất quen mà anh sẽ gia nhập.

"Gemini, anh tính toán đâu vào đấy hết rồi nhỉ."

Gemini cười, rồi giống như muốn đâm cho cậu một nhát dao chí mạng, anh nói rằng mình đã đậu visa và sẽ bay chỉ trong hai tuần nữa. Điều cuối cùng Fourth nhớ được, là bàn tay cậu định đưa ra nắm lấy hộp nhẫn rồi lại bất lực buông xuống gầm bàn. Cậu nói to, giọng nói lạnh lùng đã lâu lắm rồi cậu không dùng để nói với anh.

"Gemini, anh tính toán nhiều như vậy, anh để tôi ở đâu?"

"Anh..."

"Anh chuẩn bị xong hết mọi chuyện rồi đơn giản quăng ra cho tôi một câu thông báo, anh đặt tôi ở chỗ nào?"

"Em..."

"Hay là tôi chờ anh nhé? Tôi đã từng chờ anh hai năm rồi, bây giờ chờ thêm ba năm nữa cũng không sao?"

Giọng nói Fourth có sự cay đắng không nhầm lẫn được. Gemini trân trân nhìn vào mắt Fourth, đôi mắt không còn chút ánh sáng nào nhảy nhót trong đó như bình thường.

"Anh không một giây xúc động vì đôi nhẫn tôi đã tự tay đúc lấy, không ướm thử xem nó có vừa tay anh không, anh thậm chí...", Fourth vươn tay ra cầm lấy hộp nhẫn rồi đóng nắp, "..anh chưa nhìn đến một lần nào nữa."

Fourth biết Gemini đã định chạm vào chiếc hộp. Cậu nhanh cất vào túi áo, nhìn ra phía bên ngoài. Trời vẫn đang mưa như trút.

"Gemini, cuộc sống hiện tại với anh là chưa đủ hay sao?"

Cuộc sống tự do và với Fourth thì là hạnh phúc. Buổi sáng thức dậy đã thấy nhau, tối đến đi ngủ còn nắm tay nhau. Những công trình của Fourth sẽ nối dài thêm dù khó khăn chờ ở phía trước, còn tranh vẽ của Gemini vẫn luôn rực rỡ ấm áp như thế. Cậu biết có những nứt vỡ, thế nhưng rõ ràng những nứt vỡ đó không nằm ở tình yêu.

Điều gì thôi thúc Gemini muốn bỏ đi tìm một cuộc sống khác, Fourth thật sự không thể hiểu nổi dù chỉ một phần.

"Taehyung, hay chu kì của anh là cứ xuất hiện hai năm rồi bỏ đi hai năm, luôn luôn là như thế? Hay bởi vì tôi vừa nói không nuôi nổi anh nữa, anh cũng liền bỏ đi ngay?"

Fourth còn nhớ, Gemini rõ ràng muốn nói thêm gì đó nhưng đã không còn thốt nên lời. Bởi vì đến lúc đó anh mới nhận ra sự hiện diện của cặp nhẫn đính hôn ở trên bàn mà bây giờ Fourth đã không cho anh đụng vào nữa.

"Anh có thể cho là em ích kỉ hoặc không hiểu anh, nhưng nếu anh đi, em và anh chấm dứt."

Fourth, bằng một cách nào đó, đã biết trước được rằng Gemini sẽ chọn điều gì. Chờ thật lâu mà Gemini vẫn lặng im không nói, cậu khẽ nâng môi thành một nụ cười chua chát, rót đầy hai ly rượu rồi uống cạn cả hai. Bước chân ra ngoài trời mặc kệ cơn mưa đang rơi ào ạt, Fourth cứ thế chầm chậm đi về, bàn tay nắm chặt chiếc hộp gỗ đã dần ướt đẫm trong túi áo mình. Vì sao cậu lại có thể thẳng thừng nói ra một câu chấm dứt khi đã từng yêu điên cuồng và đang yêu sâu sắc như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro