Con tàu không trở lại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fourth đưa tay ra bắt lấy vài giọt mưa. Mưa rơi nhanh qua kẽ tay, không thể nắm lấy được một giọt nào. Gemini lên kế hoạch chi tiết cho cuộc sống của mình, nhưng lại gạt cậu sang một bên. Bốn năm yêu anh, đã có hai năm Gemini bỏ đi biệt tích rồi sau đó tìm về. Lại thêm ba năm nữa ở khung trời khác, lại quay về và bắt đầu thêm một lần nữa, điều đó với Fourth ba mươi tuổi thật không dễ dàng. Vậy mà anh từng có lần đã nói chắc nịch khi Fourth đang còn hoang mang, rằng hiện tại và tương lai của cậu đều sẽ có Gemini bên cạnh.

Có tiếng bước chân ngay phía sau lưng mình, Fourth không cần quay lại cũng biết là ai. Hiểu nhau đến từng bước chân, thậm chí hiểu luôn Gemini định làm gì tiếp theo, vậy mà cuối cùng cậu vẫn thấy anh như mưa vuột qua kẽ tay rồi thì không thể nắm. Gemini sải mấy bước dài đã đứng ngay trước mặt Fourth, rồi cứ thế dưới cơn mưa nặng hạt, anh hôn cậu thật sâu, hôn lên cả mấy giọt nước mưa đang ào ào đổ xuống thấm ướt khoảng cách giữa hai người. Bao nhiêu năm rồi, Fourth biết rõ mình không thể từ chối cái hôn của người kia được. Khi mà bàn tay Gemini đặt ở sau đầu Fourth buông lỏng, cuối cùng cậu cũng tìm lại được tỉnh táo mà dứt ra.

"Gemini, mỗi lần anh hôn tôi thì chuyện sai đều trở thành đúng, nhưng lần này thì không được đâu."

Chỉ còn vài bước nữa là tới cửa văn phòng, Fourth vừa định quay đi thì Gemini đã cất giọng khàn khàn:

"Vì sao không nói anh đừng đi mà lại nói chia tay?"

Fourth thở hắt ra bất lực. Cậu lôi chiếc hộp nhẫn ra rồi như trút hết những gì đã dồn nén suốt từ khi Gemini nói rằng muốn đi, Fourth ném mạnh chiếc hộp xuống đất. Hộp nhẫn vỡ toang, hai chiếc nhẫn rất nhanh đã trôi đi cùng nước mưa cùng mấy lá rẻ quạt dập dềnh trên đường, Fourth không buồn nhìn đến. May mắn vì bọn họ đang đứng dưới mưa, bởi lẽ Fourth đã nếm được vị mặn ở trên môi mình.

"Anh còn không biết vì sao ư? Anh làm như tôi nói anh đừng đi thì sẽ giữ anh lại được? Anh là ai? Là Gemini mà! Gemini mà tôi yêu tôi còn không rõ sao?"

Thậm chí lôi chuyện chia tay ra rồi mà Gemini vẫn còn không nói ra được một câu phải trái, thì lời nói anh đừng đi chẳng có tác dụng gì hơn là một trò cười.

"Bây giờ anh nói thử xem, nếu như tôi nói một câu anh đừng đi, anh có ở lại không?"

Chẳng có gì để giấu diếm nữa, Gemini lắc đầu.

Fourth cười lớn, cậu cúi nhặt một nửa mảnh hộp đựng nhẫn văng ra dưới chân mình.

"Vậy anh còn hỏi tôi câu đó làm gì? Để tăng thêm kịch tính cho câu chuyện? Để tôi lại ôm hi vọng rồi hỏi anh lần nữa, sau đó anh sẽ cười mà nói Fourth Nattawat thật sự dễ lừa?"

Mấy âm thanh cuối trong giọng nói của Fourth đã run rẩy. Cậu biết mình sẽ không chịu được lâu hơn nữa, bỏ đi về phía căn nhà vẫn sáng đèn. Sợ rằng Gemini sẽ ngay lập tức quay vào, Fourth không thay áo quần mà để nguyên một thân mình ướt đẫm như vậy, cậu chui sâu vào trong tấm chăn thơm mùi cỏ mới cắt. Nằm nghe mưa rơi rồi chờ đợi xem liệu có một tiếng bước chân nào đi tới, Fourth thiếp đi khi thân thể đã mệt mỏi rã rời.

--

Fourth đã cảm nhận được nứt vỡ từ lâu lắm rồi, câu chia tay buột miệng nói ra chỉ là khi giọt nước đã tràn ly. Không biết từ bao giờ mà bọn họ đã như đứng dưới hai bầu trời riêng rẽ. Nứt vỡ không xuất hiện ở trong những cái ôm vẫn chặt, trong những đêm mưa nằm ngủ mà sáng ra hai bàn tay vẫn đang đan vào nhau không hề lơi lỏng. Nứt vỡ nằm ở nụ cười của Gemini càng ngày càng bớt tươi, trong những lúc Gemini ngồi một mình suy tư mà bình thường không thấy xuất hiện. Gemini không nói, Fourth không có hơi sức để tìm hiểu, dù cậu đã cố dịu dàng cách mấy cũng không biết được làm thể nào để hiểu hay là để nắm được một cơn gió trên bầu trời.

Cuộc đời của Fourth đã qua hai mươi tám năm, coi như đã hết một nửa. Trong một nửa thời gian tươi đẹp nhất đó, cậu có những ám ảnh nhất định với việc mình bị bỏ rơi.

Năm năm tuổi, là đứa trẻ cuối cùng được đón ở trường mầm non, mà phía sau lưng trường là ngôi nhà tang lễ cô giáo vẫn thường dọa rằng sẽ nhốt những đứa trẻ không nghe lời vào đó. Năm mười tuổi, háo hức ôm đồ đạc đi thi một cuộc thi sáng tạo kĩ thuật, cuối cùng vì nhầm lẫn của ban tổ chức mà Fourth chờ mãi không thấy gọi tên mình mới biết mình không có trong danh sách thí sinh ngay từ đầu. Năm mười bảy tuổi, rồi đến hai mươi lăm tuổi, cậu bị một người đêm trước còn ôm mình rất chặt nói rằng chúc mừng giáng sinh, sáng hôm sau đã bốc hơi khỏi cuộc đời cậu sau khi chui vào đó làm loạn hết mọi thứ lên. Trong suốt hai năm không có Gemini, điều duy nhất Fourth nhớ được là mình không ngừng tìm kiếm bóng hình của anh trên đường. Dù là ngang qua một cánh rèm đang lay động, hay một khe hở của cửa sổ khép hờ vang lên một tiếng cười giòn, Fourth cũng quay lại ngoái nhìn xem người ở sau đó là ai. Không biết gặp lại để làm gì, nhưng ý muốn lại nhìn thấy người đó lớn hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Người đó biết được, Gemini biết rằng cậu trân quý anh nhiều bao nhiêu, cũng sợ phải rời xa anh như thế nào, vậy mà vẫn dứt khoát nói rằng sẽ rời đi thêm lần nữa. Lại là rời đi ngay lúc sự nghiệp của Fourth tuột dốc, khi những ngày tiếp theo của cậu sẽ chỉ có đen tối không hơn. Không một câu mào đầu, mọi chuyện đột ngột bung ra như pháo hoa trong đêm tối. Mà trong kế hoạch sống tiếp một cuộc đời rực rỡ, những bài học mới, những con phố đẹp đẽ, những triển lãm đông người, Fourth không thấy và thấy không cần hình bóng của anh.

--

Sáu tháng sau ngày Gemini đi, mọi việc trôi qua nhanh không ngờ tới. Fourth sau cơn mưa đó bị một trận ốm kéo dài, cậu chỉ biết mê sảng rồi gọi tên người nào đó đang ở một nơi rất xa. Công trình khu thương mại đã đổi người phụ trách từ lâu, không biết điều đó là xui xẻo hay là may mắn bởi vì trong tháng thứ tư thi công, phần móng bị cắt xén nguyên liệu gặp một mạch nước ngầm đùn lên ở một bên chân khiến cả công trình đổ sụp sau một đêm theo đúng nghĩa đen. Nhiều công nhân bị tai nạn, có người còn bị vùi lấp trong đống đổ nát suốt mấy ngày trời, đối tượng bị truy cứu trách nhiệm sau tai nạn dài không đếm hết. Fourth cũng bị triệu tập điều tra về chuyện thiết kế không cân nhắc đến địa chất gây hậu quả, nhưng báo cáo địa chất trước khi thiết kế lại chỉ ra các thông số hoàn toàn bình thường. Mọi việc dừng lại ở đó, Fourth dọn ra khỏi Gensler mà nhóm người ngày trước cũng dọn ra theo. Văn phòng kiến trúc lại quay về như xưa, chỉ có điều mấy tháng liền bọn họ không hề nhận được một công trình nào cả. Không rõ là mọi chuyện thành ra như thế vì scandal ăn cắp thiết kế hay vì Gensler nhúng tay vào, Fourth chỉ biết rằng đó là những ngày cậu ngồi trong căn phòng ngăn bằng cửa kính nhìn mãi vào một bản vẽ duy nhất - bản vẽ một ngôi nhà cậu đã vẽ từ rất lâu, ngôi nhà cậu tỉ mẩn vẽ khi mà bản thân mình chỉ còn xây những công trình lớn. Ngôi nhà nhỏ không có nhiều phòng, có một xưởng thiết kế rất rộng và trên sân thượng là cả một khu rừng. Ngôi nhà cho hai người bọn họ, chỉ tiếc rằng nếu cứ mãi như thế này thì một chiếc móng cũng không thể xây nên.

--

Một năm sau ngày Gemini đi khỏi, rẻ quạt đã rụng hết trơ ra những cành khẳng khiu. Con đường vắng tanh không người qua lại, Bank tạt ngang qua rồi hoảng hốt phát hiện trước văn phòng đặt một đống lớn những thùng carton. Mở thử thùng trên cùng ra, anh nhìn thấy một chiếc áo len trắng tinh cùng với khăn và mũ của Gemini. Bật tung ra những thùng khác, Bank bắt gặp trong đó có cả giấy và bút vẽ, đôi giày của anh, vài gói đồ ăn cho mèo.

Mấy quyển sách chứa đầy tranh của Gemini cũng bị Fourth cho vào đó, mấy bức tranh hoa hướng dương nhỏ bằng bàn tay mà Maki thường trân trọng thu thập lại, Fourth cũng lộn xộn nhét vào thùng.

Cầm theo mấy bức tranh nhỏ rực rỡ đi vội vàng vào văn phòng rồi ào vào căn phòng kính nơi Fourth đang ôm đầu nhìn bản vẽ, Bank hét lên bất chấp đám người bên ngoài đang lo lắng nhìn vào:

"Fourth! Cậu làm trò gì vậy?"

Fourth lơ đãng nhìn lên. Bắt gặp mấy bức tranh trong tay Bank, cậu thờ ơ nói:

"Đồ không dùng nữa thì vứt đi thôi."

Người đi rồi, giữ mấy thứ đồ đó lại càng làm cho Fourth thấy mệt mỏi.

"Cậu ấy sẽ còn trở lại, rồi đến lúc đó cậu nói sao khi một chút dấu vết của Gemini cũng không còn?"

Fourth cười nhạt, Gemini có quay lại thì cũng không phải là Gemini của cậu nữa. Đôi nhẫn ngày đó đã trôi đi cùng mưa không còn dấu vết. Trong cơn mê sảng Fourth cũng đã khản cổ gọi Gemini, kết quả là người khác thay anh chăm sóc cho cậu.

"Bank, nói câu này ra anh đừng giận, Gemini với em đã chết rồi. Mà em không thể như anh giữ lại đồ dùng của người chết làm kỉ niệm được."

Bank ném tung mấy bức tranh, chưa mất đến năm giây đã tặng cho má phải của Fourth một cú đấm rồi bước ra. Gạt phăng đám người Denis và Somchai đang cố giữ mình lại, Bank chửi um rằng mình không quen biết một người như Fourth rồi bước ra về.

Fourth khóa chặt cửa phòng rồi kéo rèm lại, Somchai chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào lo lắng. Một bên má sưng vù cậu cũng không để ý, chỉ tiếp tục nhìn xuống bản vẽ trên bàn. Một bức tranh Gemini vẽ bay ngay cạnh bàn viết, Fourth dùng cánh tay hất nhẹ hai lần rồi sau đó dứt khoát vò nát bức tranh.

Chỉ năm phút sau Fourth đã lại quỳ bên thùng rác, cậu đổ tung giấy tờ trong đó ra để tìm cho được tờ giấy được vo tròn vẫn còn tươi màu vàng của cánh hoa. Bức tranh lẫn trong mớ bản vẽ khô khốc, Fourth vuốt phẳng rồi nhìn trân trân vào đó.

Gemini, bông hướng dương rực rỡ nhất trong cuộc đời của Fourth, cứ thế ra đi mà không cho cậu bất cứ cơ hội nào để níu kéo.

Trong vài buổi tiệc của kiến trúc sư những năm về trước, Fourth quen một người bạn cũng là họa sĩ khá nổi tiếng. Cậu và Tine Guntithanon trao đổi email với nhau vài tuần một lần, rồi trong một lần gọi điện, Tine vô tình nói ra tên của Gemini.

"Này, ở chỗ chúng tôi có một họa sĩ mới tới, anh ta nhìn buồn cười lắm."

Fourth ậm ừ trả lời, Tine vẫn hào hứng kể chuyện:

"Gemini, khi ở trong nước cậu có bao giờ nghe đến cái tên đó chưa?"

"Chưa từng."

"Cũng phải. Cậu ta hoàn toàn không biết vẽ tay, cậu có tin được không? Đi học hội họa nhưng không biết vẽ tay, nên bây giơ phải học lại từ đầu. Nhưng tranh của cậu ta màu sắc lại rất đẹp, rất tươi, giáo sư ở đây đều thích."

"Cậu có thích không?"

"Ha, tôi cũng thích. Thích cả người lẫn tranh, nhưng cậu ta có bạn trai rồi."

"Có bạn trai rồi?"

"Ừ, sang đây vài ngày đã thấy đi với anh chàng giỏi nhất khóa. Hai người dính chặt lấy nhau, chúng tôi còn muốn hỏi chừng nào bọn họ kết hôn. "

Fourth gạt bỏ đám giấy tờ đấu thầu vừa thất bại lần thứ bao nhiêu không rõ sang bên.

Đã một năm rồi, số công trình Fourth nhận được chỉ là một con số không tròn trĩnh. Tiền vốn cạn dần, không thể nợ lương anh em của mình được, Fourth từ nhẹ nhàng đến thẳng thừng đuổi từng người đi khỏi mặc kệ việc bọn họ khăng khăng muốn ở lại cùng cậu. Văn phòng đóng cửa chỉ là chuyện sớm muộn, Fourth trở thành người vô sản và đi làm họa viên (**) đã là chuyện có thể đoán trước được rồi.

Ở bên cậu mưa to như vậy, mà nơi Gemini đang tới hình như là những ngày nắng đẹp trời. Gemini là ai chứ, đến người nhạt nhẽo như Fourth còn bị hấp dẫn bởi thế giới đằng sau đôi mắt và nụ cười của anh, thì một người nào đó có tâm hồn đồng điệu với Gemini chắc chắn cũng sẽ xiêu lòng. Gemini và người đó mất vài ngày đã yêu nhau, vậy mà cậu với anh đã tốn hơn hai năm mới ở bên nhau trọn vẹn. Fourth không biết nên vui hay nên buồn vì điều đó. Liệu cậu và anh yêu nhau ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, có phải bây giờ Gemini sẽ không bỏ ra đi, hay là anh đã bỏ đi từ trước rất lâu rồi?

Dù là kịch bản nào trong hai kịch bản đó xảy ra, Fourth cũng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn lúc này. Ám ảnh về sự nghiệp thất bại ngập tràn trong cậu, người thương yêu nhất bỏ cậu đi, học trò cùng đồng nghiệp cũng quay lưng lại. Fourth từng nghĩ chắc chắn rằng dù bị cả thế giới quay lưng lại cậu cũng sẽ còn Gemini để cùng nhau chống đỡ, nhưng rồi cuối cùng, sự thật tát vào mặt cậu một cái tát đau điếng. Gemini đã đi rồi. Anh chưa đi được bao lâu thì đã có người yêu mới, sự nghiệp thuận lợi, giáo sư lẫn đồng nghiệp đều yêu thích. Tất cả những thứ Gemini cần anh đều có, còn tất cả những thứ Fourth cần chỉ là một Gemini thôi, vậy mà cuộc đời cũng không thể thành toàn.

Từ giây phút đó, Fourth biết rõ rằng cho đến cuối đời, cậu không cách nào tha thứ được cho người kia. Người mà Fourth yêu nhất, và cậu cũng tưởng rằng là người yêu cậu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro