Vấn đề số 18: Điều ước. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí náo nhiệt và những âm thanh ồn ào đáng lẽ phải có trong buổi tiệc giáng sinh lại vô tình bị một người làm nó biến mất, Winny đứng trong một góc chuẩn bị thức ăn với vẻ mặt bình thản vì vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của Satang tại nơi này. Phuwin cũng không còn hứng thú gì mà xin phép rút khỏi đó, Pond khó xử đưa ra hai lựa chọn cuối cùng lại rời đi theo Phuwin.

Chỉ còn mỗi Gemini và Fourth ngồi cạnh nhau bên chiếc ghế đá của khuôn viên bệnh viện, Fourth có chút buồn khi Satang và Winny - một cặp đôi từng nhận được sự hăm mộ của nhiều người vì có một tình yêu đẹp bền vững nay lại đường ai nấy đi sau bốn năm bên nhau. Gemini lại không quan tâm mấy đến mối quan hệ bên ngoài, cũng chẳng biết rằng buổi tiệc giờ đây không còn vui vẻ như ban đầu, anh chỉ biết rằng người ngồi cạnh mình đã bị cái lạnh của mùa đông làm cho đầu chóp mũi ửng lên một màu đỏ nhạt.

Gemini rời khỏi ghế đá khoảng năm phút sau liền quay lại với một chiếc áo khoác khác trên tay, Foutrh biết anh lấy cho mình nên cũng nhanh chóng dang hai tay ra để anh mang cho mình. Fourth Nattawat ngày trước được Gemini cưng chiều đến độ phụ thuộc hết mọi việc vào anh, dù là đánh răng, rửa mặt hay ăn uống cũng đều một tay Gemini chăm sóc cho em.

Có một ngày hoa anh đào nở đầy cả sân vườn, Fourth thức dậy trên chiếc giường đầy mùi rượu vang nhưng lại chẳng thấy chủ nhân của mùi hương đó đâu. Cả một ngày đi quanh nhà để tìm nhưng không hề thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, ngày đó có thể người khác nhìn vào sẽ bảo rằng em trẻ con khi người yêu đi vài tiếng đã bật khóc. Nhưng đối với Fourth, Gemini là tất cả những gì em còn lại sau khi phải trải qua một cú sốc tinh thần lớn.

Fourth Nattawat từ lúc biết tin gia đình mình rơi vào vòng tay của kẻ xấu đã bao lần đối diện với suy nghĩ về cái chết vì những bất lực trong lòng, nhưng may mắn vì bên cạnh em vẫn còn chàng bác sĩ cùng mình đấu tranh qua những tháng ngày gian khổ. Tiếc thay, một kẻ có lòng tự tôn cao như em cuối cùng cũng chẳng thể nào nói ra được cái khó khăn của mình cho Gemini. Để rồi tự mình thầm lặng hi sinh tất cả cho chàng trai ấy nhưng kết quả lại khởi nguồn cho cả một sự hiểu lầm lớn lao.

"Trời lạnh rồi, không được chủ quan vấn đề sức khỏe."

Gemini khoác vào người em chiếc áo phao lớn hơn người mình làm Fourth như cục bánh bao tròn trịa làm anh có chút buồn cười. Thật ra như vậy cũng tốt, ít nhất những kẻ ngoài kia cũng không dòm ngó, cũng chẳng tò mò rằng đằng sau thân hình "đáng yêu" ấy lại là một vẻ đẹp hoàn hảo mà không ai có được.

Nhưng có đẹp đến đâu đối với anh vấn đề sức khỏe của Fourth vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu của mình, Gemini lại rời đi thêm vài phút rồi trở lại ngồi cạnh em. Trên tay cầm chiếc cốc đầy sữa dùng miệng mình thổi đều để giảm đi cái nóng, Fourth tròn mắt nhìn anh trong lòng không khỏi vui vẻ.

Fourth là người biết nói cách cảm ơn với những người giúp đỡ cho mình, thậm chí nó đã trở thành luật lệ nghiêm khắc của em mỗi khi nhận được sụ giúp đỡ từ một ai đó, vô tình vào một ngày mưa to làm cậu luật sư bực mình đứng trong một góc tòa nhà hét lớn lên những câu từ không hay lại có một chàng bác sĩ mang theo chiếc dù nhỏ đến xoa dịu bớt đi tính khí của mình. Hôm đó Fourth lần đầu tiên không nói cảm ơn với người đã giúp mình, thay vào đó là một nụ hôn lướt nhẹ trên má khiến chàng bác sĩ ngại ngùng chẳng dám nhìn vào mắt mình.

Không biết liệu rằng thế giới ngoài kia có nhận ra Fourth Nattawat hiện tại là đang muốn được làm như vậy với Gemini Norawit hay không? Nhưng đến người cứng đầu cứng cổ như em cuối cùng cũng hạ mình chịu thừa nhận rằng muốn được đặt lên gò má đã hơi hóp vào vì làm việc cả ngày lẫn đêm vì trọng nghề nghiệp, cũng là vì muốn mang lại cho Fourth một cuộc sống tốt hơn chứ không để em đi đến nơi luôn có sự dè bĩu dành cho em.

"Gemini.."

"Ừ, anh nghe."

"Hứa với em, sau này nhất định phải hạnh phúc."

"Nếu điều đó làm em hạnh phúc."

Có lẽ Fourth không biết rằng, từ ngày Basto in dấu chân em lên từng con đường quen thuộc cũng là lúc ông trời trao lại hạnh phúc vốn có nhưng vô tình để lạc mất của Gemini. Chẳng biết rồi hạnh phúc ấy sẽ diễn ra bao lâu, chỉ biết rằng hiện tại Gemini Norawit - kẻ hạnh phúc nhất của trần gian vì em. Nhưng đôi khi mọi thứ lại chẳng dễ dàng như ta mong đợi, Gemini có được em nhưng chẳng thể biết được sâu thẳm bên trong trái tim kia liệu còn tồn tại chút kỷ niệm gì giữa anh và em hay không.

"Đừng lấy em nhé!"

"Nếu điều đó làm em hạnh phúc."

"Sau này nếu người mới có hỏi. Cứ bảo với họ rằng anh chưa từng yêu em."

"Uống sữa đi, đừng để nguội."

Gemini lảng tránh sang một chuyện khác, nhìn về phía Satang vẫn âm thầm dõi theo từng cử chỉ hành động của Winny mà thở dài. Thà rằng anh cũng như cậu, có thể chấp nhận được sự thật rằng vốn dĩ cả hai đã là những thanh nam châm cùng dấu càng đến gần nhau lại càng đẩy nhau ra xa thì đã không đưa cả Fourth và mình đi vào ngõ cụt như này. Basto về đông chìm vào một không gian đen tối dù kim đồng hồ mới chỉ đúng năm giờ ba mươi, đi về phía Satang đang đứng rồi dừng lại nhìn theo hướng ánh mắt kia dõi theo.

"Cậu nói dối tệ thật đấy."

"Anh ấy vẫn còn khỏe chứ?"

"Ngoài mặt thể xác thì lành lặng như cậu thấy đấy, còn mặt tinh thần... cần phải đi khâu tim lại."

"Đồ điên!"

"Trước đến giờ có bao giờ tôi bình thường à?"

"Có, chỉ là quen Nattawat vào nên khùng hẳn ra."

"Thấy chiếc nhẫn cậu ta đeo trên ngón áp út không?"

Gemini chỉ vào chiếc nhẫn ánh bạc lấp lánh trên tay Winny, nhưng Satang đã dõi theo nó từ lâu. Tuy tò mò rằng chiếc còn lại nằm ở đâu nhưng lại bị nỗi sợ kiềm hãm, cậu lắc đầu vỗ lên vai anh.

"Người may mắn đó, đâu rồi?"

Gemini hiểu ý Satang, người may mắn đó chính là người có một chiếc nhẫn tương tự cũng được đeo trên ngón áp út. Gemini nhếch nhẹ khóe môi mỉm cười, nhún vai một cái rồi nhìn cậu.

"Bảo là chưa tìm được ai tên bắt đầu bằng chữ S."

Ngày thu năm ấy, Winny đem toàn bộ số tiền mình dành dụm được sau những gì cống hiến cho sự nghiệp để nhờ một nhà thiết kế nhẫn nổi tiếng làm riêng cho mình một cặp. Một chiếc được khắc chữ W, một chiếc được khắc chữ S. Vốn định sau khi thắng vụ kiện sẽ lại cầu hôn cậu thêm một lần nữa, kết quả chỉ nhận được thông báo chia tay đến từ Satang. Từ đó cho đến nay, chiếc nhẫn khắc chữ W luôn được gã đeo trên tay mình, chiếc còn lại hiện tại vẫn chưa xác định được ở đâu. Nhưng chắc chắn rằng nó không thuộc về ai, vì đã hơn vài năm chờ đợi tim gã vẫn chỉ hướng về một người.

"Cược với tôi không?"

"Cược cái gì?"

"Nếu tôi và Winny trở về được bên nhau, cậu thua. Còn nếu không thì tôi thua."

"Nếu cậu thua, phải hủy bỏ hôn lễ."

"Còn nếu tôi thắng, dù có chết cậu cũng phải tìm cách cưới cho bằng được Fourth Nattawat!"

"Còn tưởng cậu không thích em ấy."

"Bạn cũ đâu có nghĩa là không thích?"

"Tùy, tôi về kiểm tra Fourth đã... còn một chuyện nữa."

"Chuyện gì?"

"Tôi biết cậu sợ phải đối mặt với cậu ấy, nhưng ít nhất hãy nói ra những lời thật lòng cuối cùng. Đó là cách tốt nhất cho cả hai cậu nếu thật sự không còn thể tiếp tục đi bên nhau."

--

Hoa củ cải trắng được mùa bắt đầu nở rộ ra những cánh hoa xinh đẹp của mình đua nhau khoe sắc, một vườn hoa được bao trùm bởi màu trắng tinh khôi đã thu hút sự chú ý của Fourth Nattawat. Em thích thú ngắm nhìn từng bông hoa theo gió vươn mình lên trên, nhớ về những ngày đông lúc mới biết đến Gemini. Khi đấy anh như một cổ máy di động, chỉ biết làm việc ngày đêm cắm mặt vào những hồ sơ bệnh án. Những ngày đấy luôn có một cậu luật sư ngày ngày trên tay cầm những túi đồ hiệu xa xỉ nhưng không quên mua ly cà phê có vị anh thích kèm theo một viên kẹo chanh bạc hà luôn được đút vào túi anh.

Màn hình điện thoại tối đi sau khi ánh đèn flash sáng lên rồi vụt tắt, lén lút ngắm nhìn "cảnh đẹp" mình vừa vô tình bắt gặp được rồi lại như bị phát hiện mà vội cất vào túi quần. Gemini tiến về phía nơi em đang ngồi, chóp mũi từ khi nào đã trở thành màu đỏ hồng không còn nhạt nhòa như lúc ngày chiều của em. Gemini áp hai tay lại ma sát tạo ra một luồng hơi ấm, nhẹ nhàng đặt nó lên hai cánh má đã chịu cái lạnh cực độ của mùa đông suốt vài tiếng.

"Em đói chưa?"

Fourth gật nhẹ đầu, đôi mắt cũng mang vẻ mệt nhọc. Gemini đoán rằng Fourth đến giờ buồn ngủ, như em bé nhỏ dang hai tay ra trước mặt anh đòi bế. Thầm cười một cái sau đó nuông chiều bế em lên, Fourth một tay choàng qua cổ anh để bám chặt một tay bị lớp áo dài che hết cả bàn tay dụi mắt mình cho tỉnh táo.

"Em buồn ngủ thì cứ ngủ chút đi, khi nào dậy ăn sau cũng được."

Đến thời kì mang thai, những món ăn thường ngày không còn đáp ứng được nhu cầu của Fourth. Gemini từng cố tìm ra các công thức nấu cho người bầu nhưng cũng đành bó tay chịu thua, từ ngày mang thai tâm trạng Fourth cũng trở nên thất thường hơn hẳn. Có những ngày bướng bỉnh không chịu ăn, có những ngày lại muốn ăn nhiều hơn nhưng lúc nào cũng dấu đi suy nghĩ đó cho đến khi Gemini vô tình bắt gặp được em phải lén đợi cả nhà ngủ mới dám xuống nhà tìm thức ăn. Đến khi anh tra hỏi em chỉ e dè trả lời: Em sợ mọi người ghét em.

Những ngày đông ở Paris, Fourth đói đến mức từng bước chân em đi đều không vững vàng. Vô tình đi ngang qua một cửa hàng bán bánh mì gần đó, Fourth nhớ đến những người ăn mày mà em thường gặp lần nào đi ngang qua đây cũng nhanh tay chụp lấy một ổ bánh rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Fourth ôm chiếc bụng đói nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì, cuối cùng bỏ lòng tự tôn của một vị luật sư mà trộm lấy một ổ.

Không may, vì lần đầu chưa có kinh nghiệm nên Fourth nhanh chóng bị bắt lại và đánh một trận nhừ tử. Mặc kệ trên người đầy rẩy vết thương, mặc kệ phải chịu đựng từng cú đạp mạnh đến mức cứ ngỡ thân thể của một con người cũng chẳng còn lành lạnh. Fourth vẫn ôm chặt ổ bánh mì trong người mình, đến khi những người kia rời đi em mới nở ra một nụ cười mãn nguyện.

Một ổ bánh mì nhỏ dài khoảng năm phân, Fourth chia ra bảy phần cho bảy ngày. Một ngày chỉ ăn đúng một bữa sau đó lại dùng tài năng hát tiếng vịt ngỗng của mình kiếm tiền mưu sinh qua những ngày đông rét buốt. Fourth nhận ra giáng sinh đã tới khi tòa khánh thành rung lên tiếng chuông báo hiệu, kim đồng hồ điểm mười hai giờ đêm khẳng định một mùa giáng sinh nữa lại tới. Em đứng dưới tòa khánh thành, chấp hai tay lại cầu nguyện.

"Mong rằng anh hạnh phúc, dù không phải cùng em."

Ở bên phía xa một nơi chân trời, Gemini nhìn ánh trăng tròn cùng vài bông tuyết trắng rơi phủ kín ngập đường. Nhìn vào mô hình chú chuột nhỏ mà ngày trước Fourth đòi anh lắp cho bằng được để kịp tặng giáng sinh cho em, ngón tay vân vê trên từng nếp gồ lên của các mảnh ghép. Thầm nói ra một câu chúc mừng giáng sinh đến người ở nơi phương xa.

"Nattawat, giáng sinh vui vẻ!"

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro