Vấn đề số 21: Sự thật phơi bày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối diện với một người đã từng thân thuộc với mình, Satang dù rất mừng rỡ khi gặp lại Mark nhưng nỗi ân oán giữa hai gia đình lại kiềm hãm cảm xúc ấy. Cậu nắm chặt chiếc cốc trong tay để ngăn những dòng suy nghĩ hỗn độn đang chiếm trọn tâm trí mình. Trái ngược với Satang, Mark lại bình tĩnh đến lạ thường. Hắn mở chiếc băng che mắt bên mắt trái ra, không riêng gì cậu mà cả anh đều tròn mắt ngạc nhiên.

"Mắt anh...?"

Một bên mắt của Satang đã bị hủy hoại nói cách khác là đã bị mù, đeo lại chiếc băng lên mắt hắn mỉm cười nhưng vẫn nghiêm giọng để nói chuyện với cả hai. Bầu không khí trong căn phòng từ khi nào đã trở nên căng thẳng hơn hẳn, Gemini làm ở bệnh viện hơn mấy năm ròng, tiếp xúc với hơn hàng ngàn ca phẩu thuật đẫm máu ghê rợn nhưng vẫn chưa từng cảm thấy khó thở như thế này. 

"Chắc hẳn mọi người thắc mắc vì sao tôi lại ra nông nỗi này, mọi chuyện đều bắt đầu từ một năm trước. Cậu Satang, cậu chủ Fourth không có tội tình gì lẫn cả gia đình Nattawat. Tôi xin dùng cả tính mạng mình lấy ra bảo đảm!!"

"Đủ rồi, các người hại chết anh trai tôi để độc chiếm tài sản còn dám cả gan nói dối!?"

"Cậu bình tĩnh nghe tôi nói."

Một chiếc máy ghi âm nhỏ tuy đã bị tàn phá đến mức gần hỏng nhưng vẫn còn hoạt động bình thường, âm thanh phát ra bị rè một chút nhưng vẫn đủ để mọi người có thể nghe được. Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng chỉ còn những âm thanh phát ra được một ít lại bị ngắt quãng.

_Daniel..., nói lại với Satang giúp ta. Chức vị phó giám đốc lẫn cả tòa nhà Asoka từ nay đều giao lại cho nó. Còn một chuyện nữa, nói với nó hận ta cũng được nhưng tất cả chỉ vì lời hứa cuối cùng ta phải giữ với anh trai nó.

Đoạn ghi âm kết thúc, Satang ngờ nghệch chỉ nhìn vô định vào chiếc máy. Mọi thông tin từ nãy đến giờ cậu nghe được dường như từ trước đến nay Daniel chưa từng nói cho cậu. Nếu bảo rằng cậu tin tưởng Daniel hay Mark hơn, cho dù Daniel là người giúp cậu biết được sự thật nhưng Mark là người cùng cậu từ nhỏ đến lớn trưởng thành. Chưa từng lần nào hắn nói dối cậu, cũng như Fourth cậu luôn đặt Mark ở một vị trí rất quan trọng trong cuộc đời mình.

"Chuyện này là sao? Rốt cuộc là như thế nào?"

Satang kích động dùng lực mạnh ném chiếc cốc khiến nó rơi xuống đất mà vỡ ra, Gemini buộc phải ngăn cậu lại trong một thời gian. Mark chỉ im lặng nhắm mắt lại, cho đến khi Satang đã bình tĩnh được mới dám mở mắt ra nhìn cậu. 

"Khoảng ba năm về trước, ông Nattawat và anh cậu cùng nhau hợp tác tạo nên cơi ngơi to lớn như Asoka. Nhưng không may sau một vụ ám sát bên Mỹ, anh trai cậu đã không qua khỏi. Trước khi từ trần, anh cậu đã để lại chức phó giám đốc lẫn cả cổ phiếu ở Asoka cho cậu nhưng buộc ông Nattawat đến khi ông nhắm mắt xui tay mới được giao lại cho cậu."

"Không may là năm sau ông Nattawat lại mắc căn bệnh hiểm ác, biết bản thân không thể qua khỏi nên vốn định gửi gắm lời hứa giữa ông và anh trai cậu đến tai Fourth để báo cho cậu. Tiếc là Fourth lúc đó đang công tác ở nước ngoài, còn cậu tôi đã cố gọi điện rất nhiều lần nhưng chẳng bắt máy. Căn phòng lúc đó chỉ còn mỗi Daniel và tôi, những lời cuối cùng đều nhắn cho anh ta. Nào ngờ lại là kẻ vô ơn bội nghĩa, ngay lúc ông Nattawat nói dứt câu Daniel ôm chầm lấy ông. Cho đến khi tôi ý thức được rằng hắn làm như vậy là để rút ống thở của ông Nattawat đã quá muộn, vì cả tôi cũng biết được câu chuyện trong căn phòng đó nên hắn đã sai người truy đuổi tôi."

"Kết quả là sau khi đẩy tôi xuống vực thẳm, may mắn chỉ mù một bên mắt còn lại tôi vẫn bình an sống sót. Có thể cậu hận tôi vì đã không xuất hiện sớm hơn để làm rõ mọi việc, nhưng xin cậu làm ơn hãy cứu phu nhân Nattawat và tiểu thư. Họ đã bị tên khốn đó đày vào phố đèn đỏ ở Nhật Bản, tôi không có đủ tiền để chuộc họ ra. Làm ơn, xin hãy giúp họ!!"

Satang dường như không còn tin vào những gì mình nghe được, bà Nattawat từ nhỏ đã nuôi nấng cậu nên người khi mẹ cậu chẳng may qua đời vào lúc cậu còn quá nhỏ. Satang ngày nhỏ là một đứa trẻ khó nuôi, cậu không thể uống được sữa bột. Chính vì thế mà bà Nattawat đã không gần ngại chia sẻ những dòng sữa nóng hổi ấm áp tình mẫu tử đáng lẽ chỉ dành riêng cho đứa con trai nhỏ của mình lại cho cậu một phần, Satang dù có hận gia đình Nattawat tới đâu vẫn luôn xem bà là người mẹ thứ hai của mình.

Nếu một người như Satang còn bị sốc khi nghe tin dữ của phu nhân Nattawat và tiểu thư, liệu rằng Fourth sẽ xảy ra chuyện gì kinh khủng hơn thế. Chỉ nghĩ thôi Gemini đã tưởng tượng ra một Fourth Nattawat khác mà anh cũng không thể tin được nếu nhìn thấy viễn cảnh đó xảy ra, mặc kệ Satang vẫn đang run rẩy để lại cho Mark lo liệu. Chạy về phía căn phòng của mình, mở tung cánh cửa ra, anh đã thấy Fourth đang đứng cạnh khung cửa sổ vân vê những vạt lụa. 

Fourth nhận ra tiếng động phát ra từ phía cửa, em khẽ xoay người lại dùng nửa khuôn mặt đối diện với anh. Gemini nhớ rằng vào một buổi chiều ngày hạ, anh chợt nhận ra Fourth Nattawat thì ra lại xinh đẹp đến thế nào. Nhớ rằng mình vì vẻ đẹp của em mà vô tình làm đổ hết rượu lên người mình trong buổi yến tiệc tại trường em lúc vẫn còn là thực tập sinh, đến khi Fourth quay lại rồi cười lên vì vẻ hậu đậu của mình. Gemini nhận ra mình đã rung động với chàng trai mang mùi hương chanh bạc hà làm anh lưu luyến mùa hạ năm ấy.

Chẳng biết là vì đau lòng cho em khi biết được sự thật hay tại nỗi nhớ đã chất chứa được chôn giấu quá lâu nơi đáy tim khiến nó bị chất đống quá nhiều nên bùng vỡ, Gemini quên rằng cánh cửa vẫn chưa được khép lại bước nhanh về phía em. Môi mềm khẽ đặt lên đôi môi nhỏ còn mấp máy vài từ vì bất ngờ một nụ hôn, Fourth nhận ra rằng từ trước cho đến bây giờ. Những tình cảm ngọt ngào mà nụ hôn ta trao chưa lần nào phai dấu, chỉ có em mãi tự lừa dối bản thân rằng Gemini đã không còn yêu mình. Tại em vẫn luôn sợ hãi khi phải đối diện với anh bằng một thân phận thấp hèn hơn, không dám cùng anh sánh bước một lần nữa đến cuối cánh cổng tình yêu.

Mọi yêu thương, tình cảm của anh đều trao hết cho em qua nụ hôn ấy để lấy lại những uất ức, đau thương, tủi nhục Fourth phải chịu đựng suốt một năm vừa qua mà thầm thấu hiểu thay em. Giọt nước mắt hạnh phúc nơi khóe mắt Fourth tuôn ra lăn dài trên gò má em được Gemini nhẹ nhàng hôn lên đó như lời an ủi, dịu dàng ôm lấy thân nhỏ đang thút thít vài tiếng như mèo nhỏ kêu vào lòng mình mà vỗ về.

"Ngoan, để em chịu uất ức rồi."

...

Tiếng ồn của khách khứa phát ra dưới đại sảnh vì nhân vật chính - chú rể tương lai đột nhiên lại biến mất khiến ai nấy đều tò mò, bà Ning biết rõ Gemini hiện tại đang ở đâu. Nhìn gương mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của chồng mình, bà cũng không hiểu nổi con mình nghĩ gì lại đi bỏ một cô gái trẻ sắp tới sẽ là vợ mình một mình bơ vơ giữa ngày quan trọng như này. 

Bà Ning không chần chừ gì bước vội lên tầng ba, đi nhanh về phía căn phòng ở cuối hành lang nắm chặt tay cửa định xoay một vòng mở ra liền bị một bàn tay khác ngăn lại. Satang nắm chặt tay bà, lắc nhẹ đầu nhằm tỏ ý từ chối cho hành động của bà tiếp tục tiếp diễn.

"Đừng làm như vậy nếu bác không muốn thấy cảnh cậu ta vào năm trước lặp lại một lần nữa."

"Hết Gemini lại đến con, rốt cuộc tại sao lại bảo về thằng bé kia đến vậy?"

"Vì cậu ấy là gia đình của con."

Năm bảy tuổi, Satang chính thức trở thành đứa con ghẻ trong gia đình tuy vẫn mang họ KIttiphop nhưng dường như sự hiện diện của cậu đã không còn quan trọng trong chính căn biệt thự sang trọng ấy nữa. Có một lần Satang tự ý đi đến bia mộ của mẹ mình rồi lạc mất đường về nhà mà chẳng ai hay tin đến tận khi cậu trở về với bộ dạng lấm lem, đôi chân nhỏ lang thang khắp dọc đường. Satang biết rõ cả chặng đường mình đi luôn có một bóng người nhỏ hơn theo sau mình, đó là Fourth Nattawat.

- Cậu theo tôi làm cái gì?

- Tang Tang về thôi, trời tối rồi.

Fourth bảy tuổi nhưng lại nhỏ hơn Satang tận một cái đầu, đi ba bước dài mới bằng một bước đi của Satang. Lùn hơn đã đành tay chân trên người cũng nhỏ hơn, những ngón tay tưởng chừng như que bánh nắm lấy cổ tay của cậu. Satang mặc kệ người kia cố chấp cứ kéo mình đi mà đứng yên tại chỗ với vẻ mặt khó chịu.

- Về đâu?

- Về nhà.

- Tôi không có nhà.

Những đứa trẻ chạc tuổi cậu vốn nghĩ nhà là nơi có đầy đủ tiện nghi để chúng được thoải mái bộc lộ niềm vui trẻ thơ, nghĩ rằng nhà là nơi có tình thương ấm áp từ những người cha người mẹ của chúng. Còn đối với Satang, ý nghĩ ấy đã mất đi kể từ khi chứng kiến cảnh cha mình cưới một người khác mẹ mặc dù đám tang của bà chỉ mới được tổ chức cách đây vài ngày. Ngay lúc đó, nhà đối với cậu phải tồn tại hình dáng của người anh trai luôn dịu dàng với mình chứ không phải là hình ảnh người thay thế mẹ mình kia đang cố gắng bù đắp tình yêu thương cho cậu.

- Tang Tang có mà, nhà Nattawat là nhà cậu.

- Tại sao? Tôi đâu phải con của gia đình cậu.

- Nhưng cậu là gia đình của tôi.

...

Nắm chặt bàn tay đã gầy đi một chút vì những muộn phiền mấy ngày gần đây, Gemini nhẹ nhàng đặt lên đó vài nụ hôn để xua tan đi một phần nỗi đau trong em. Fourth không nhìn anh mà nhìn về phía ánh nắng ngoài trời đang dần tắt đi, đã lâu rồi Gemini và em không được tận hưởng một chút bình yên như này kể từ lúc gặp lại nhau.

"Fourth, nói anh nghe đi. Tại sao ngày đó lại bỏ anh đi?"

"..."

"Xin em, làm ơn nói cho anh biết."

"..."

"Đã từng lúc nào em yêu anh chưa? Dù là quá khứ hay hiện tại?"

"Em có, em có yêu anh. Nhưng bây giờ thì không."

"Thật sự là không còn yêu hay tại anh mà em thành ra thế này?"

"Em... không còn yêu anh."

Gemini mỉm cười xoa lên mái tóc em, vệt sáng vụt qua mắt Fourth đã được anh kịp nhịn thấy ngay lúc em cố tình cúi mặt xuống. Dịu dàng ôm lấy thân nhỏ đang run lên vì những tiếc nấc phát ra từ khuôn miệng, cánh cửa phòng được mở ra sau đó kèm theo một bóng người khác đi vào.

"Cậu chủ..."

Giọng nói quen thuộc vang lên làm Fourth giật mình ngẩng đầu, em bất ngờ tròn mắt khi Mark Pakin bằng xương bằng thịt đứng trước mặt em. Quay đầu nhìn Gemini, anh chỉ nhẹ nhàng giải thích.

"Fourth, ngày em rời đi anh đã bối rối lắm đấy. Dù cho mọi người có nói em là kẻ tệ bạc như nào, anh vẫn muốn được nghe chính miệng em nói ra lý do tại sao. Rốt cuộc là những năm tháng đó anh chỉ là một pho tượng được đúc ra để trưng bày cho sự kiện nổi bật của cuộc đời em hay tại trong tiềm thức của em suy nghĩ rằng anh vốn là thằng hèn nhát đến mức không thể tự lo cho người mình yêu? Nhưng cảm ơn em, sự hi sinh của em là tất cả tình yêu mà anh luôn mong muốn trong cuộc tình của đôi mình. Còn bây giờ, cho phép anh được đền bù lại phần tình yêu còn thiếu mà mình chưa thể mang lại cho em." 

--

Đáp ứng nhu cầu của mọi người, tôi có hai tin vui và buồn đây.

- Tin vui: Đợi Our Problems end thì sẽ có một chiếc fic mới được ra đời.

- Tin buồn: Mai cổ kiểm tra toán!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro