Vấn đề số 20: Một lần còn thiếu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Basto những ngày không nắng sao trông thật buồn, buồn cho cả cuộc tình của hai chàng trai năm ấy. Fourth Nattawat ngày hôm đó mang một chiếc áo màu xanh dương nhạt, vẫn vui vẻ đan tay mình trong tay vị bác sĩ sau khi hay tin về vụ việc của anh.

Ngày không nắng, trời đầy mây. Gemini và Fourth bên nhau tận hưởng hết những cung bậc cảm xúc khi trải qua những trò chơi ở công viên, từ những trò chơi ở mức độ nhẹ nhàng cho đến những trò cảm giác mạnh. Cả hai đều cùng nhau trải qua những niềm vui chưa từng cùng nhau ngày nào, nụ cười hôm ấy lại khiến Gemini lầm tưởng trời đang có nắng.

Chơi đã thì thấm mệt, bầu trời cũng đã không còn cái sáng ánh vàng ngày chiều mà chuyển sang màu xanh hoà nhạt với màu đen. Hai bàn tay khẽ nắm chặt dạo quanh khắp khu phố, vui vẻ ngắm nhìn cảnh đẹp lúc chuyển trời dưới một góc nhỏ trong cửa hàng bán kem.

Gemini ra dáng ga lăng đút Fourth từng muỗng kem nhỏ mát lạnh, em vui vẻ đáp lại một nụ hôn trên má anh mặc kệ ánh mắt dòm ngó của những người xung quanh. Dường như chỉ cần có nhau mọi thứ đều sẽ ổn cả, nhưng đó là suy nghĩ của Fourth ngày trước.

Rời khỏi cửa hàng chưa được bao lâu trời đã đổ mưa, nắm tay nhau chạy vào đứng nép trong một góc nhỏ dưới lớp mái tôn. Như những đứa con nít mà cười đùa vui vẻ, trời mưa mang theo những cơn gió tuy không lạnh như mùa đông nhưng vẫn làm đôi vai nhỏ của cả hai run nhẹ lên.

Fourth đột nhiên lại nổi hứng muốn tận hưởng cơn mưa thật sự, em đi ra khỏi lớp mái tôn đứng giữa đường dưới cơn mưa tầm tã đang xối lên người mình. Gemini nuông chiều cùng em từ từ thấm đẫm những giọt mưa mát lạnh vào người mình, hai bàn tay khẽ đan từng ngón tay vào nhau. Tuy không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nhau đã đủ cảm thấy hạnh phúc.

"Anh yêu em."

Câu nói yêu được thốt ra trước sự chứng kiến của trời mưa, chẳng hiểu vì cảm động với tình yêu ấy hay tại ông trời đang ghen tị mà cơn mưa lại càng lớn dần lên. Fourth đột nhiên buông tay mình trước, em nhìn thẳng vào mắt Gemini rồi mỉm cười.

"Mình chia tay đi!"

--

Fourth Nattawat rời đi cùng cơn mưa cuối thu, mưa ngưng nhưng vẫn còn đọng lại những giọt tích tắc tràn ly sâu trong trái tim người đàn ông, người đi để lại bóng dáng thuần khiết của chàng trai với nụ cười toả nắng tựa như mắt trời in sâu trong nỗi nhớ của anh.

Gemini đã nghĩ là một trò đùa cho đến khi nhận ra mình chỉ là thằng hề đang diễn theo một vở kịch đã sắp đặt, ngày phiên toà giải oan cho mình diễn ra và mang thành công thắng lợi trở về. Đã có một kẻ ngây ngốc chờ mãi một người sẽ xuất hiện.

Mười tám lần, nhưng lời yêu chỉ nói đến lần thứ mười bảy người kia đã đột ngột rời đi. Không một lời giải thích, không một chút nuối tiếc như cơn mưa tới rồi đi trong thoáng chốc. Một lần còn thiếu cuối cùng Gemini lại xin cất giữ nó chôn sâu vào tim, không dám chắc sau này liệu có người sẽ đào được nó lên hay không. Nhưng chắc rằng đây là lời yêu chỉ dành riêng cho chàng trai ngày hạ năm ấy.

...

Cơn gió mang chút mùi hoa oải hương khẽ ghé ngang khung cửa sổ nhỏ, chợt nhận ra mùa hạ lại đến. Gemini mang chút tâm tư hoài niệm ngẫm về quá khứ, một chút nỗi nhớ về chàng trai với nụ cười thuần khiết ngày ấy vẫn luôn thường trực trong tâm trí anh. Tiếng mở cửa đột ngột ngắt ngang mạch cảm xúc, hơi mỉm cười nhẹ khi một lần nữa được nhìn lại vẻ đẹp thuần khiết ngày xưa. Nhanh chân đi đến đỡ người nhỏ đang khó khăn nhấc từng bước chân, chiếc bụng nhỏ đã to ra trông thấy. Cũng phải thôi, mới đó mà đã sáu tháng kể từ lúc Fourth mang thai.

"Nhanh thật nhỉ, tháng thứ sáu rồi."

Gemini đỡ em ngồi xuống nệm giường, bàn tay không nhịn được mà xoa lên phần đỉnh đầu tròn xoe của bụng lấp ló sau lớp áo phông rộng. Fourth thoải mái đung đưa hai chân, ngắm kĩ một chút đã thấy em có da thịt hơn hẳn. Hai bên má đã tròn ra rõ thấy, tất cả đều là do công sức anh bồi bổ cả đấy.

"Em tò mò không? Chẳng biết em bé trong bụng là trai hay gái nhỉ?"

"Đoán rằng là trai, vì bé đạp mạnh lắm!"

"Thế có đau không?"

Gemini nghe vậy liền xoa nhẹ lại, Fourth hơi gật nhẹ đầu nhưng vẫn mỉm cười nhìn anh.

"Lần sau có gì đều phải nói với anh, không được âm thầm giấu anh nữa. Rõ chưa?"

"Em biết rồi, nhưng chẳng đau xíu nào đâu."

"Em không đau nhưng anh đau, cứ vậy đi."

Tiếng gõ cửa vang lên cốc cốc ba lần, Gemini vội bước đến nắm tay cửa xoay một vòng để mở ra. Bà Ning từ bên ngoài hơi hé mắt nhìn vào nhưng cũng nhanh chóng thu lại nhìn con trai mình, ra hiệu cho anh dẫn Fourth xuống nhà. Đã lâu không thấy mẹ quan tâm đến em, tất nhiên trong lòng Gemini rất vui. Có điều anh không biết chuyện mình phải đối mặt sắp tới lại chẳng phải như anh mong đợi.

Dịu dàng dẫn em từng bước xuống lầu, một cô gái với đôi mắt trong veo mỉm cười nhìn hai người. Bà Ning đi về phía ghế sofa ngồi xuống thưởng thức vị trà lúc còn ấm, Fourth ngồi cạnh Gemini chưa hiểu chuyện gì. Cô gái kia cũng nhanh chân ngồi xuống bên cạnh anh, tuy không bài xích nhưng với một người sắp trở thành người đàn ông của gia đình, Gemini có chút không thoải mái.

"Được rồi, giới thiệu với con. Đây là Bell, mới từ Mỹ trở về. Từ nay cô ấy sẽ là người thế thân như mẹ đã nói."

"Mẹ...!?"

Gemini to mắt nhìn mẹ mình, bất ngờ đến độ đứng phắt dậy. Fourth vẫn ngờ nghệch không hiểu chuyện gì im lặng trơ mắt nhìn anh, vô thức nắm lấy bàn tay đang nắm chặt thành hình nắm đấm của người bên cạnh.

"Chẳng phải con đã bảo không đồng ý rồi sao?"

"Anh có quyền được ý kiến? Làm sai thì phải chịu phạt. Dù sao một phần cũng là vì bộ mặt của gia đình Norawit, một phần là vì yêu cầu của nó. Chẳng phải bảo rằng không muốn cưới còn gì, mẹ thực hiện theo đúng yêu cầu thôi."

Fourth ngờ ngợ từ từ dần hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, ôm lấy bụng mình mà nhìn cô gái đang cau lại đôi lông mày của mình. Ánh mắt cô từ nãy đến giờ chỉ dán chặt vào chiếc bụng tròn của em, chút ý nghĩ xấu không hay vô tình thoáng qua trong đầu em về cô gái ấy.

"Đừng nói nhiều nữa, để che mắt mọi người mẹ đã cho người chuẩn bị lễ chào mừng Bell vào ngày mai rồi. Cả hai đứa phải diễn cho ra nét vợ chồng, không thì có tống cổ thằng bé ra khỏi nhà mẹ cũng làm. Rõ chưa!?"

"Mẹ!!"

"Im! Mẹ nói phải nghe, không được cãi!"

...

Buổi sáng tinh mơ khi trời còn chưa kịp nổi lên một màu nắng, tiếng náo nhiệt của khách khứa tại đại sảnh gia đình Norawit đã rộn ràng. Bà Ning khoát lên mình một chiếc váy sang trọng, đã hơn vài năm bà mới cùng chồng mình cạnh nhau tiếp đãi mọi người. Cũng là vì các sự kiện liên quan đa số đều là bà Sin đi cùng ông, còn bà Ning lại chẳng hứng thú gì đến mấy bữa tiệc ồn ào.

Fourth đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống đại sảnh, ngắm nhìn chàng trai đã từng là của mình trong tay với một người khác chẳng phải bản thân mà đau lòng. Gemini hôm nay rất đẹp, bộ vest anh mặc trùng hợp lại là bộ cuối cùng anh mặc khi cả hai còn sánh bước bên nhau. Bell với chiếc váy trắng tinh khôi, không cần trang điểm sặc sỡ cũng đã đủ trở thành "tâm điểm" của sự chú ý. Fourth nhìn thật lâu, có chút không cam tâm khi phải thừa nhận cả hai rất đẹp đôi.

Thoáng nhớ lại những lần Gemini nói yêu mình, âm thầm đếm đi đếm lại vẫn cảm thấy thiếu sót. Để rồi nhận ra mình đã tính toán sai mất, đáng lẽ phải nghe đủ mười tám lần mới chính thức rời đi cuối cùng lại chững ở số mười bảy. Chút tiếc nuối ẩn hiện trong lòng, một lần thiếu sót này đành phải nhường lại cho người may mắn khác không phải mình.

"Sao đột nhiên lại biến thành nhân vật phụ thế này?"

Satang từ khi nào đã đứng đằng sau lưng Fourth, ly rượu vang trên tay lắc đều theo chiều kim đồng hồ. Fourth thở dài nhìn cậu, cũng không biết từ lúc nào cả hai đã trở nên dễ dàng nói chuyện hơn với nhau. Tuy những thâm thù vẫn còn, nhưng dường như nó không tồn tại khi một cuộc trò chuyện nào đó bắt đầu giữa hai người.

"Đột nhiên cảm thấy giống Thanawin."

"Đồ điên, sao lại nhắc anh ta làm gì?"

"Cảm thấy giống mà, cậu còn ác hơn khi mời anh ấy đến dự hôn lễ của mình."

Đêm giáng sinh ngày ấy, Winny sau khi phát hiện ra Satang đứng ở một góc nhìn mình rất lâu đã vô cùng bất ngờ. Cứ ngỡ sẽ giải quyết được những khuất mắt trong lòng nhau, vậy mà Satang vì có chút hoảng loạn vô tình lại mời người yêu cũ đến tham dự hôn lễ của mình. Nghe Winny kể lại sự việc với nụ cười tươi trên môi, không riêng gì Fourth mà những người khác đều cảm thấy đau lòng thay anh.

"Này, tại sao tôi lại có chút cảm giác nhói nơi tim nhỉ?"

Fourth bất lực đưa tay di chuyển đến phần ngực trái, nơi tim em đang đập từng nhịp tuy không nhanh nhưng mỗi lần đều mang theo một cơn nhói lên. Satang bật cười lớn, đến lúc này đây cậu thật sự không hiểu liệu Fourth Nattawat trước mặt mình là đang thật sự không biết hay là cố giả vờ không biết.

"Tại cậu bị ngốc."

"Satang."

Một giọng nói khác vô tình chen lấn vào cuộc nói chuyện của cả hai, Gemini trong bộ vest đen nghiêm mặt nhìn Satang ở phía đối diện. Không quên đẩy Fourth ra đằng sau lưng mình, cậu lại bật cười giơ hai tay lên cao để thanh minh cho mình.

"Bình tĩnh, tôi chưa làm gì cậu ta nữa."

"Ta cần nói chuyện, tôi không có thời gian đùa giỡn!"

Gemini dặn dò Fourth vài câu rồi cùng Satang rời đi, cả hai đi đến cuối hành lang căn biệt phủ thì dừng lại. Một bóng người từ trong góc tối đi ra, Satang ngạc nhiên tròn mắt khi thấy một vị khách đặc biệt không mời mà đến.

Một người đàn ông khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, một bên mắt được che lại bằng miếng băng. Tuy đã che đi một bên nhưng ngay khi nhìn vào đôi mắt người kia, Satang nhận ra ngay đây là một trong những trợ lý trung thành nhất của ông Nattawat - Mark Pakin.

--

Thiết nghĩ là sắp tới học khá là nhiều, sợ là phải drop fic có khi luôn à...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro