Đơn phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói tình yêu là thứ đẹp nhất, nó có hương vị tựa như liều thuốc an thần vào lúc ta suy sụp nhất, thoáng giống những chiếc bánh kem ngọt ngào luôn khiến ta yêu đời vào mỗi buổi sớm mai, đặc biệt hơn tất thảy là thứ kích thích, giúp ta tiến lên mỗi ngày....

...nhưng liệu có phải mối tình của ai cũng chứa đầy màu hồng, trái tim như thế? Định nghĩa tình yêu của ai cũng đơn giản như vậy? Đương nhiên là không rồi, và có lẽ anh là ví dụ điển hình của chuyện này. Chỉ đơn là một chàng trai bình thường, học lực tầm trung, gia đình khá giả đủ để nuôi anh ăn học, sống một cuộc sống có đôi chút nhàm chán nhưng lại yên ả. Ngỡ cuộc sống giản dị và bình thường này cứ thế tiếp diễn...

Nhưng vào một ngày trời không nắng cũng không mưa, thời tiết hoàn hảo để đi dạo hóng gió. Đang chạy trên vỉa hè vắng vẻ, anh tình cờ gặp y-Gemini, một chàng trai với đôi mắt đen lánh trầm yên, thơ mộng và tĩnh lặng. Trong đôi đồng tử ấy, có cảm giác ấm áp hòa cùng sự mới mẻ. Với ngoại hình sáng sủa và giọng nói trầm đầy thu hút của người nọ. Fourth đã trúng tiếng sét ái tình lần đầu đời. Nhưng trớ trêu thay, ông trời lại rất nhân đạo khi cho anh là kẻ đơn phương...

Đúng! Anh chỉ đơn giản là một người ngắm y từ xa, không dám tiếp cận cũng chẳng dám lại gần. Anh có đôi lần tâm sự với những người bạn của mình, họ biết được nỗi lòng của anh, nói anh hãy tỏ tình đi trước khi y có người khác. Nhưng Fourth không thấm tai, bởi vì anh biết rằng sự chú ý của y chưa bao giờ hướng về anh thì anh có nói thì chắc Gemini làm gì có việc đồng ý với một người 'xa lạ' chứ. Chi bằng không nói gì, một mình bản thân có thể cảm nhận cái đẹp của y qua ánh mắt từ xa và những món quà vụng trộm chuẩn bị cẩn thận.

Mọi chuyện và mọi thứ cứ theo thời gian trôi tựa như gió thoảng, thoáng đã sắp đến lễ tốt nghiệp-khoảng thời gian mà anh vừa mong cũng vừa sợ, mong vì anh sẽ không còn là một thanh thiếu niên nữa, lúc đấy sẽ có trách nhiệm và việc làm, phụ giúp cho bố mẹ; sợ vì anh không còn được gặp y, không còn được ngắm nhìn chàng trai với nụ cười tựa hoa hướng dương...Nên thân tâm anh có chút níu kéo, nhưng lí trí Fourth lại nhắc nhở.

-Thôi nào, cậu sẽ dứt khỏi thứ tình cảm chết tiệt đó, nên đừng từ bỏ cơ hội này!

...

Thế nhưng anh vẫn quyết định tỏ tình, chuẩn bị một tấm thiệp hình cây lá, anh viết lên tâm tình của mình. Với một con người giàu nghị lực, rất nhanh, tấm thiệp đã hoàn chỉnh và chỉ cần đưa cho y vào ngày đó là hoàn hảo. Nằm trên chiếc giường đệm êm ái, anh không thể nào ngủ, cứ thao thức suốt đêm, trong lòng bồn chồn không thôi...

----

-Nhìn thằng đó kìa, nó tính tỏ tình Gemini đấy!

-Chồi ôi, đã vậy lại còn cứ thích leo cao.

...

Những con người với lời từng châm chọc chồng chéo lên nhau, liên tục phán xét anh.

Ôi! Cái thứ quái gì đã xảy ra vậy?

Fourth đang thực hiện 'nhiệm vụ bí mật' của mình là đút thư vào tủ đồ Crush nhưng có lẽ anh đã chọn sai thời điểm rồi, lũ bạn của y và Gemini đang đứng ở ngay sau anh.Chúng túm lấy tờ thiệp mà anh đang cố đẩy qua khe vào trong rồi giơ lên cao, ve vẩy nó, chuyện tiếp theo thì có lẽ không ít người đã hình dung được. Nhưng trước những lời bình luận như thế thì anh có thể làm gì chứ, im lặng và chịu đựng chăng? Hay cầu xin đối phương sẽ thương hại mà bỏ qua cho mình?Ngược lại, những con người ngỗ ngược này còn cầm bức thư đọc to lên, trong khi có y có đó. Trong lòng có nhói lên chút tia hy vọng rằng y sẽ động lòng mà đồng ý hẹn hò với anh hoặc chí ít là giúp đỡ lần này nhưng những "ước vọng" viển vông của anh đã tan thành mây khói sương khi y không nhưng còn giúp đỡ mà còn chẳng quan tâm, chỉ tặng anh một ánh nhìn sắc lạnh như cảnh cáo là đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh,chục à không trăm ngàn con dao xiên qua trái tim nhỏ bé rỉ máu của anh...

...

Rầm...bộp...bộp...cạch...

Từng tiếng động đồ vật nối đuôi nhau phát ra khi cảm nhận được câu trả lời của y. Anh không muốn sống nữa. Từ khi bố mẹ anh nhập viện do bị ung thư và tiểu đường, anh đã phải chạy tới chạy lui lo tiền chữa bệnh, học hành cho bản thân nên chính vì thế mà xung quanh anh, bạn bè cũng thưa dần, ai rồi cũng bỏ đi và nói anh thật 'mọt sách' nhưng lúc đấy thì ai nào quan tâm chứ, ít nhất là còn có y-động lực nhỏ bé thôi thúc anh cố gắng và giờ đây, nó đã lụi tàn. Không suy nghĩ gì nhiều, tâm trí hiện cũng chưa thông suốt, anh phi một mạch ra tầng thượng trường và thả mình xuống dưới trước sự bình luận và ồn ào của mọi người, trong lòng vẫn còn có chút ước nguyện và phân vân.

Tất cả mọi thứ đã chấm dứt rồi, tôi sẽ được thanh thản, phải không?

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro