1. Hoạ in đáy mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao nước mắt mình cứ rơi nhiều đến thế ?
Này cậu ơi, hãy ở lại bên cạnh và mỉm cười cùng mình nhé"

__________

Một ngày nắng vẫn còn chút vương vấn chưa nỡ rời đi, cái nóng của mùa hạ cũng vơi dần le lói chỉ còn một vài tia nắng vàng đượm. Hoàng hôn buông xuống. Thành phố đông đúc, nhộn nhịp cũng rực rỡ hẳn lên với những ánh đèn đủ màu sắc được trang trí quanh trung tâm. Thế giới vô vàn những sắc màu và ánh sáng lung linh như thế, nhưng tiếc quá, em lại chẳng thấy được gì.

Nhờ tiếng chuông thông báo hết ca làm, cùng những tiếng thúc giục hối hả, tiếng bước chân nhanh dần của đồng nghiệp mà em nhận ra đã tới giờ tan ca rồi. Lần tìm chiếc xách được cất gọn gàng phía dưới chiếc bàn máy tính làm việc của em. Nhẹ nhàng đeo lên vai rồi cầm chiếc gậy nhỏ để nó dẫn đường em về nhà. Dù sao thì những lúc ra về như thế này cũng không quá khó khăn với em, bởi khi đi làm em cũng chỉ đi một mình thôi.

Thế mà các anh chị đồng nghiệp ở đây, cứ làm quá lên lúc nào cũng dìu em ra tới tận trạm xe bus đón xe cùng em rồi mới ra về. Mặc dù em đã bảo không sao vì em vốn đã quen với cuộc sống không chút sắc màu như thế này rồi, nhưng các anh chị vẫn kiên quyết giúp nên em thấy cảm kích lắm.

Bước từng bước lên xe bus, chầm chậm tìm được một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống, em đưa mắt nhìn thế giới bao la rộng lớn ngoài kia, dù em chẳng thấy được gì.

Em là Fourth Nattawat, em có một đôi mắt to tròn rất đẹp nhưng bây giờ lại chẳng thể làm tròn được trách nhiệm của nó. Lúc còn nhỏ, em vẫn có thể nhìn thấy được, vẫn vô tư vui đùa ngày ngày đón nhận trăm ngàn màu sắc của cuộc sống. Thế nhưng, chẳng may sinh nhật năm mười tuổi, em cùng ba mẹ mình đi chơi thì gặp phải một tai nạn nghiêm trọng, khi xe nhà em đang rẽ cua thì một chiếc xe tải mất lái đâm thẳng vào chiếc xe xấu số ấy.

Em và mẹ bị thương nhưng không đến nỗi mất mạng, chỉ có ba em sau tai nạn ấy đã tạm biệt mẹ con em mà đi mãi. Dù vẫn còn giữ được tính mạng nhưng thị lực của em từ ngày ấy cũng ngày một giảm đi. Đi khám thì bác sĩ bảo rằng đó là do di chứng của cuộc tai nạn. Khi ấy tác động quá mạnh vào thần kinh thị giác nên mới khiến em dần dần không nhìn rõ mọi vật, bác sĩ bảo rằng bệnh vẫn có thể chữa được.

Nhưng trụ cột gia đình nhà em đã ra đi rồi, giờ chỉ còn hai mẹ con nương tựa lẫn nhau lấy đâu ra số tiền lớn như thế mà chữa mắt cho em chứ. Sau lần đi khám ấy, mỗi lần mẹ nhìn vào mắt em đều rơi nước mắt, em biết thì xót xa lắm, chỉ biết an ủi mẹ rồi cố gắng tiếp tục sống thôi.

Thế giới bây giờ dù sao cũng hiện đại hơn rồi, một người khiếm thị như em dù có đôi chút khó khăn hơn người khác nhưng vẫn được đi học như bao bạn bè cùng trang lứa. Mẹ mong muốn em sẽ không bị thua thiệt nên mới dốc lòng cho em đi học đến thế mặc cho chi tiêu gia đình ngày càng đi xuống.

Dù không thấy được nhưng em vẫn hiểu rõ nỗi lo của mẹ mà hết sức học tập. Đến khi lớn lên, thành công nhỏ nhoi trở thành một nhân viên văn phòng Luật của thành phố khiến thu nhập của gia đình cũng từ đó mà khá hơn. Fourth cứ nghĩ rằng đấy là khoảng thời gian yên ổn nhất trong cuộc đời mình cũng tới rồi, thì mẹ em lại bỏ em bơ vơ giữa cuộc đời này. Vì lao đầu vào công việc để em được ăn học đầy đủ mà mẹ em đã gạt đi sức khoẻ của bà, ngày ngày làm việc không màng gian khổ. Đợi tới khi thấy em thành người rồi bà lại bỏ em đi mất.

Nước mắt cứ thế rơi trong vô thức. Có lẽ vì nghĩ đến những chuyện cũ mà em buồn quá. Một mình em chống chọi với thế giới cũng đã hai năm kể từ ngày mẹ em ra đi. May mắn lúc đi học đến khi đi làm Fourth chỉ gặp những người tốt, luôn luôn giúp đỡ khi em cần. Nhưng dù thế thì hơi ấm của gia đình vẫn là một thứ gì đó khiến Fourth luôn rơi nước mắt khi nghĩ về nó.

Bây giờ có trách than ai cũng không giải quyết được gì, con người sống trên đời không ai mà không trải qua khó khăn. Ngay từ khi sinh ra, việc con người ta cất tiếng khóc khi chào đời thay vì một nụ cười xinh yêu đã phần nào cho ta thấy được sự khắc nghiệt của cuộc sống ở Trái Đất này rồi. Chẳng qua so với người khác em chỉ thiếu đi đôi mắt thôi.

Xe bus dần chậm lại rồi dừng hẳn. Tiếng thông báo đến trạm tiếp theo của người tài xế cũng vang lên. Lau đi chút nước mắt sắp khô, Fourth cũng chậm chạp đứng dậy rồi rời khỏi xe. Từ trạm này đi thẳng một chút là tới con hẻm vào chung cư của em rồi.

Cầm chiếc gậy nhỏ của mình, bước đi từ từ trên quãng đường quen thuộc thoang thoảng chút hương thơm của hoa nhài trong cơn gió bay nhẹ qua đầu mũi. Vì không thể nhìn thấy gì nên những giác quan khác của em nhạy cảm hơn hết. Đến gần khu chung cư em sống, theo thói quen trước khi về nhà em sẽ vào đưa chút nước hay vài chiếc bánh quy nhỏ gì đó cho bác bảo vệ tên Kang. Đơn giản vì em quý bác, khi mẹ em vừa mất bác cũng trò chuyện và chăm sóc em rất cẩn thận. Có quà gì ngon cũng cho em, lâu lâu còn nhét vào túi Fourth một vài tờ tiền bảo là để khi nào cần thì dùng, bác giấu vợ mang cho em đấy.

Có lần em hỏi bác rằng, sao bác tốt với em thế thì bác Kang bảo do con trai bác mất cách đây chưa lâu, nỗi đau còn chưa nguôi ngoa, lại gặp Fourth chịu tình cảnh còn khiến người ta đau lòng hơn bác nên bác xem em như người nhà vậy. Hẳn ngoài lòng yêu quý còn vì sự đồng cảm với nỗi đau mất đi người thân mà em với bác Kang mới thân thiết như bây giờ.

Thường khi thấy Fourth về, từ xa em đã nghe thấy tiếng chào mừng rỡ của bác Kang sau đó là loạt tiếng bước chân vội vã đến dìu em vào phòng bảo vệ. Lạ thay hôm nay im ắng hẳn. Không hề có một tiếng động nào xung quanh em, chắc có lẽ bác ấy ngủ quên rồi. Lần đường đi bằng cây gậy nhỏ của mình, Fourth đến được phòng bảo vệ rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế độc quyền của mình. Tay thoăn thoắt mở chiếc xách của mình lấy ra một chai trà xanh cùng một chiếc bánh quy, em đưa qua người bên cạnh rồi vui vẻ nói:

"Hôm nay cháu nhờ chị Nat mua được vài thứ ngon lắm, bác ăn lấy sức nhé."

Người bên cạnh vẫn im lặng như tờ, không hề có bất kì chuyển dịch nào. Điều này khiến Fourth càng thêm lấy lạ. Nếu là bác Kang thì không phải bác ấy sẽ rốt rít cảm ơn rồi thưởng thức ngon lành những thứ mà em đem đến sao. Chẳng lẽ nào người bên cạnh em không phải bác Kang ? Đúng rồi, mùi hương nữa rất khác so với ngày thường. Trên người bác Kang luôn đậm cái mùi nắng sương khi phải đi làm sớm ấy, là mùi hương độc nhất của những con người vất vả trong khí trời sáng nắng chiều mưa. Còn mùi này thoáng qua như mùi sữa tắm có hương nhài, tựa như hương thơm thoáng qua đầu mũi Fourth khi nãy trên đường về.

Suy nghĩ một hồi cùng với việc không thể xác định mọi vật xung quanh, nét mặt Fourth bắt đầu lộ vẻ hoảng sợ. Em ngồi bồn chồn không thôi, vội vã quờ quạng tìm gậy dẫn đường của mình rồi đứng lên tắp lự. Do hoảng quá mà em bị ngã, đầu gối lại vô tình sượt qua mảnh kim loại bị thừa của chiếc ghế mà chảy máu một đường dài. Đến lúc này người kia mới thở hắt một hơi:

"E hèm"

Rồi đứng lên tiến về phía em, đỡ em dậy. Fourth theo phản xạ vì không thấy gì mà rụt người lại không cho người kia chạm vào em nữa. Thấy vẻ sợ sệt của người trước mặt, cậu đành nhỏ giọng lên tiếng để trấn an:

"Tôi không làm hại cậu đâu, yên tâm."

Nghe người kia nói như thế, người Fourth cũng không thả lỏng bao nhiêu, ý thức vẫn tạo nên khoảng cách rất rõ ràng với người kia. Đang lấy lại bình tĩnh, Fourth lại nghe thấy cậu hỏi:

"Cậu quen biết với chú Kang à ?"

Em nghe đó nhưng vẫn phải tiếp tục làm lòng mình bình ổn lại một chút, lúc nãy em sợ quá, dù biết làm như thế này sẽ bất lịch sự lắm. Nhưng đến khi em cất tiếng, lại không trả lời câu hỏi trên còn hỏi ngược lại cậu:

"Anh là ai ?"

"Tôi là Gemini, cháu của chú Kang. Còn cậu, cậu có quen biết với chú Kang sao ?"

Dù sao người ta cũng đang sợ mình nên cậu mới giải đáp thắc mắc của em trước rồi mới nhẹ nhàng hỏi lại. Bên này Fourth nghe thấy cậu là người quen của chú Kang thì cũng cởi mở một ít:

"Tôi tên Fourth là người ở đây, do sống có một mình thôi nên chú Kang cũng hay hỏi han, nói chung cũng thân thiết."

Nghe em từ tốn trả lời cậu cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thế nhưng cậu có biết em là người khiếm thị đâu nên làm sao em thấy được cái gật đầu ấy chứ. Fourth quay mặt qua phía cậu như muốn đón nhận sự phản hồi. Cậu thì nãy giờ mới quay qua nhìn con người ta, chợt thấy ánh mắt ấy chẳng hề có tâm điểm, dù hướng về phía mình lại chẳng có một tia cảm xúc nào trong đó. Ngờ ngợ ra được điều gì đó, Gemini liền ngập ngừng trả lời:

"À...ừm, tôi cũng có nghe chú Kang nhắc đến cậu."

Nghe được sự phản hồi từ người kia, Fourth vui vẻ nở nụ cười gật đầu nhỏ của mình. Gemini trông thấy thì ngơ ra một lúc, để xác nhận suy nghĩ của mình mà đưa tay quơ quơ vài cái trước mặt em. Thấy đôi mắt đẹp đẽ ấy lại chẳng có chút phản ứng nào lập tức hiểu ra lý do vì sao lúc nãy em lại sợ hãi đến thế liền lên tiếng:

"Xin lỗi vì lúc nãy đã làm cậu sợ rồi."

Nói rồi cậu dời tầm mắt xuống vô tình thấy được vết thương đang rỉ máu của em vì lúc nãy hoảng sợ mà bất cẩn. Trong lòng ánh lên vài tia tội lỗi, không thừa một giây lục tìm xung quanh thì thấy được một chiếc hộp sơ cứu nhỏ trong ngăn bàn. Không chút ngại ngùng nào, nhẹ nhàng cuối xuống nơi đầu gối thoa thuốc và dán băng cá nhân vào vết thương cho em. Còn thổi thổi nhẹ vào vết thương như đang dỗ dành một đứa nhỏ, sợ nó khóc vì bất cẩn của mình vậy.

Fourth hơi giật mình nhẹ vì động tác của đối phương, nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu liên hồi mà trả lời:

"À không đâu, tôi mới phải xin lỗi chứ"

Gemini bên này nghe thế thì nhướng mày khó hiểu, nhưng chợt nhớ em không nhìn thấy được nên mới thắc mắc hỏi:

"Sao cậu phải xin lỗi chứ ?"

Fourth nghe thấy vậy thì liền giải thích:

"Thì do tôi không nhìn thấy gì mà tự nhiên bước vào làm anh khó xử không phải sao ?"

Đấy là em thật lòng thôi. Chẳng phải nếu em có đôi mắt sáng rõ như bao người, thấy được người trong phòng bảo vệ kia không phải người quen thì có dại ai bước vào rồi bắt chuyện như em không. Cũng không chờ đợi người kia trả lời, Fourth vui vẻ vừa cười thật tươi vừa tiếp lời, nhằm để không khí gượng gạo này bị đá đi, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra trước mặt:

"Dù sao cũng rất vui được gặp anh."

Ngước mắt nhìn người nhỏ bé trước mặt, cậu tự hỏi sao trên đời lại có một người như thế này chứ. Em chẳng thể nhìn thấy ánh sáng của bầu trời, nhưng cũng chẳng hề nhận ra chính bản thân đã mang trên mình ngàn năng lượng của dương trời, của sự tích cực. Từ lúc gặp em đến bây giờ chưa đầy một giờ đồng hồ, nhưng trừ cái lúc Fourth hoảng sợ kia, nụ cười của em chưa bao giờ vụt tắt. Nếu cậu trong tình cảnh giống như em, xung quanh đều là bóng tối bao trùm, liệu cậu có thể toả sáng giống như cách em vẫn đang tồn tại không ?

Rạng rỡ như một đoá hướng dương.

Giật mình vì tiếng còi xe vừa ngang qua, Gemini thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang chìa ra trước mặt, cậu trả lời em:

"Hân hạnh làm quen, Fourth."

Thủ tục dạo đầu cũng đã thành công mĩ mãn mà không để lại ấn tượng xấu nào về nhau, nên em với cậu nói chuyện cũng cởi mở hẳn.

Tầm một giờ đồng hồ ngồi trò chuyện cùng nhau trôi qua, em biết được người trước mặt lớn hơn em hai tuổi, là nhân viên nhỏ trong một phòng khám y tế gần đây. Em còn nghe được từ cậu rằng bác Kang đã xin nghỉ việc để về quê cùng gia đình rồi nên cậu sẽ tạm thời thay thế bác Kang làm bảo vệ khu chung cư cho đến khi tìm được người. Fourth có chút buồn vì chưa kịp tạm biệt thì bác Kang đã đi mất rồi. Tuy vậy nói chuyện với Gemini làm em thoải mái lắm, không khí này còn có chút thân thuộc hơn mấy lúc nói chuyện với bác Kang nữa kia. Chắc là do em và cậu cũng trạc tuổi nhau. Nhưng mà tiếc quá, em chỉ có thể nghe được chất giọng trầm ấm của người đối diện, cùng mùi sữa tắm thơm hương nhài thoang thoảng trong gian phòng nhỏ bé này mà thôi.

Dù gì cũng làm quen rồi, nên em mới đánh liều hỏi cậu một câu với tâm khảm thực sự muốn hình dung ra khuôn mặt của Gemini:

"Tôi có thể chạm vào mặt của anh một chút được không ?"

Không một thanh âm nào vang lên trong vài giây thôi, em đã vội luống cuống lên tiếng:

"Nếu anh không muốn cũng không sao đâu. Tôi chỉ muốn hình dung ra một chút khuôn mặt của anh, do tôi không thấy được gì nên tò mò thôi."

Thấy người nhỏ cứ hoảng hết cả lên, khiến cậu không ngừng nâng cao hai gò má của mình, vừa trả lời em:

"Tôi đã nói gì đâu nào."

"Cậu chỉ chạm thôi cũng có thể tưởng tượng được mặt của tôi hả ?"

Em ngớ người ra một lúc vì chẳng biết mình có được đồng ý hay không, lại bị vặn hỏi ngược lại nên cũng đành nhỏ giọng trả lời:

"Thật ra tôi cũng chỉ hình dung được một ít thôi, dù sao cũng cảm nhận được vài đường nét sao có thể vẽ nên cả khuôn mặt anh được."

Chưa nghe được câu trả lời, em đã tiếp lời:

"Nhỡ đâu anh đẹp trai nữa thì tôi thấy có lỗi lắm."

Nghe thấy tiếng cười của ai đó vang nhỏ từng hồi, em cũng đành chịu. Rõ ràng nếu anh ta đẹp thật mà em lại cho trí tưởng tượng bay đi xa thì chẳng phải có lỗi với Gemini lắm sao. Thế nên em chỉ đành ngồi lắng tai chờ người kia trả lời:

"Được rồi, làm gì tùy cậu."

"Nhưng tôi không đẹp trai đâu nên cứ yên tâm."

______________

Hì hi, xin chào mọi người.
Có thể trong truyện sẽ có những chi tiết liên quan đến kiến thức bị sai lệch ít nhiều so với thực tế, bạn nào rõ thì cmt để cổ chỉnh lại cho đúng nha.
Cổ biết là so với mặt bằng, cổ viết chưa ổn lắm đâu, nên cấn cấn chỗ nào mọi người cmt cho cổ biết để cổ sửa nha.
Thật ra thì ngay từ đầu tạo hình nhân vật cho Fotfot cổ đã thấy xót rồi, nhưng mà ráng đợi thôi. Xinh đẹp của cổ chắc chắn sẽ hạnh phúc mà.
Thanks for reading.
Have a good day ✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro