Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời về đêm trên đảo Narukami rất đẹp, thoáng đãng gần như không có mây, ngước mắt lên một chân trời với những vệt sáng lóng lánh do phản xạ từ sao lên mặt biển, một dãy núi Narukami được bao phủ bởi đồi hoa anh đào làm đỏ rực một góc trời. Tùy tiện chụp một bức hình liền có thể dán lên báo tường quảng cáo du lịch cho địa phương.

Trên mỏm đá có đôi chim uyên ương đang rỉa cánh cho nhau, mà cách đó không xa là hai thiếu niên đang ngồi xổm trong bụi cây.

Aether kéo một cành cây xuống, nhìn đám samurai đang múa kiếm tóe ra cả tia lửa.

"Cậu xác định?"

"Um hm." Heizou nhún vai: "Rìu của hilichurl thì to quá, lấy kiếm vẫn tốt hơn nhỉ?"

"... Giống cái búa sấm sét đó à?"

Heizou nhìn nhìn thiếu niên đeo mặt nạ cáo, không biết nghĩ đến gì mà cười rộ lên: "Đúng vậy, chúng đều giống như một loại vũ khí kích hoạt, cho dù không có vision nhưng vẫn có thể sử dụng sức mạnh nguyên tố."

Hắn đánh mắt đến gã samurai cao lớn ngồi cạnh đống lửa: "Kia là Kairagi, là lão đại của bọn chúng, tôi đi khích cho bọn chúng cuồng lên, cậu-"

"Tôi sẽ chớp thời cơ."

Heizou gật đầu, lăn sang bụi cỏ bên cạnh rồi bất thình lình xông ra.

Đám samurai phát hiện có kẻ lạ mặt đi vào địa bàn liền đồng loạt chĩa kiếm lên.

"Thằng kia, khôn hồn giao tiền ra đây!"

Lời thoại có vẻ không hợp hoàn cảnh lắm.

Heizou: "Xin lỗi nhé không có tiền rồi, tôi tới để gây sự thôi!"

Nói xong câu này liền nhanh gọn đập cho ngất xỉu hai tên ở gần nhất.

Lão đại có vẻ nhìn không nổi đám đàn em múa tay múa chân trước một kẻ địch có vision, gạt hết đám dặt dẹo này ra, tự mình tham chiến, cầm đại đao chém tới thiếu niên.

Heizou lẩm bẩm: "Đây là lý do tôi không thích dùng bạo lực."

Thám tử tay không tấc sắt, nhẹ nhàng tạo ra luồng gió đẩy lệch từng đường kiếm một, đại đao chém vào không khí tạo ra tiếng gió xé vun vút. Nếu như đây là một cuộc chiến đọ sức thì không thể không bất ngờ khi người đầu tiên lùi bước lại là Kairagi cao lớn hơn.

"Khá lắm."

Lão đại thay đổi tư thế, vung đại đao xuống, trên lưỡi đao lách tách phát ra những tia sét.

Sau khi toàn thân đao phủ một lớp lôi quang lấp lánh, từ sau lưng gã lóe lên một tàn ảnh. Hai cánh tay Aether hợp thành một cái kìm kẹp chặt cổ gã. Hai mắt lão đại trợn ngược lên, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, gã buộc phải bỏ một tay khỏi chuôi kiếm, muốn gỡ cái kìm đang siết cứng cổ gã kia. Hai cánh tay Aether lại chẳng hề suy chuyển mà ngày càng siết chặt hơn, hắn còn bồi thêm một cú lên gối vào xương cột sống lão đại.

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, Heizou suýt xoa.

Lão đại vừa đau vừa khó thở, bàn tay đang nắm chặt đại đao vô lực buông ra. Trước khi thanh đao rơi xuống Heizou đã kịp thời bắt được, ngay sau đó cả người lão đại đổ rầm, giữa lưng còn nguyên một vết lõm vặn vẹo.

Hắn xoay đại đao một vòng, quay đầu nhìn gương mặt chưa đổ một giọt mồ hôi của Aether: "Làm tốt lắm."

"Cậu cũng vậy."

"Mồi nhử đã có rồi, làm luôn trong đêm nay thôi nhỉ?"

"A, nhưng mà phải có xe hàng..."

Heizou gõ gõ mi tâm, từ đây trở về đảo Rito để thuê xe hàng sẽ mất kha khá thời gian, tuyến đường cần đi cũng ở gần đây, hắn không muốn phải tốn nhiều sức đi đi lại lại, thêm nữa là để trời càng tối thì ma vật xung quanh càng nhiều lên, quá nguy hiểm.

Được rồi, hắn chính là lười đi.

Heizou ngó ngang xung quanh, dưới đất la liệt những thi thể, hắn đi sâu vào doanh trại của đám samurai, từ trong bụi cây bới ra một đống xe hàng lỉnh kỉnh, vừa muốn lấy ra xem, phía sau lưng liền phát ra một tiếng ối.

Thám tử ném thanh đại đao cho Aether rồi lật hết những tấm vải phủ trên xe hàng lên.

"Chậc, làm ăn cũng bội thu quá nhỉ?"

Sau đó hắn dứt khoát kéo xe hàng ra trong những tiếng rên rỉ dưới đất.

Aether dùng vải bọc đại đao thành hình con nhộng, nhét vào xe rồi nắm tay kéo: "Để tôi kéo."

Heizou cười cười: "Không cần đâu."

Cười xong liền đá vào một tên samurai nằm gần nhất: "Mau dậy, không ta cho ngươi nằm luôn."

Samurai lồm cồm bò dậy, khóc không ra nước mắt đi kéo xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro