chap 5(Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt tinh nghịch ngày nào đã khép lại từ bao giờ,nhịp thở đã không còn nữa.Anh đưa tay cầm lấy bàn tay của cậu,sao...sao nó lại lạnh như vậy.

Anh vội bế cậu trở về phòng sau đó gọi cho bác sĩ của khách sạn.Chưa đầy mười phút họ đã có mặt tại phòng của anh,một bác sĩ có vẻ khá trẻ tiến lết bắt mạch cho cậu.Bác sĩ trẻ đó khẽ thở dài,hít sâu một hơi nói:

"Mạch đập đã ngừng"

Chút hy vọng cuối cùng của anh đã dập tắt,cứng ngắc nói

"Mấy người ra ngoài đi"

Anh cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cậu.

"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu....mau tỉnh rồi trở về nước làm trị liệu đi chứ....chỉ cần cậu tỉnh là được....chỉ cần....chỉ cần cậu tỉnh cậu thôi"

Ngày hôm sau anh đặt máy bay trở về nước.

Làm an táng cho cậu thật chu đáo.Cả mấy ngày liền anh cũng không ăn,cũng chẳng ngủ.

Cô ấy cũng đến thăm viếng cậu,nhìn anh như vậy cô cũng xót.Cô để tay lên vai anh.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi,ngày mai em và anh ấy bay sang Mỹ rồi anh ở lại giữ gìn sức khoẻ"-Nói xong cô quay người rời đi.

Mọi người chắc hẳn sẽ rất thắc mắc vì sao lại như vậy đúng không?Hôm cô ấy nói bị bệnh chỉ là giả mà thôi,cô ấy chỉ muốn anh về nước để giải quyết rõ mọi chuyện rằng,cô từ trước tới giờ không hề yêu anh,cô ấy nhận lời yêu anh là vì cô ấy muốn có tiền để chữa bệnh cho mẹ mà thôi,người cô ấy yêu là người đàn ông khác.Khi biết rõ mọi chuyện anh chỉ cảm thấy mình ngu mà thôi,một chút đau đớn cũng không có,trong đầu toàn hình bóng của cô có thể sang đấy nhanh nhất.Ai ngờ lúc chuẩn bị lên máy bay lại nghe trợ lí báo cáo công ty xảy ra vấn đề,anh đàn phải đời chuyến lại.

3 năm sau

Một người trên tay là bó hoa oải hương,đứng trên một ngọn đồi nhỏ đối diện anh là một ngôi mộ,trên khắc tên cậu.Anh đặt bó hoa lên trước mộ cậu,nhỏ giọng thì thầm

"Anh đến thăm em rồi này,dạo này bận quá nên không thể đến thăm em được,em đừng giận anh nha....anh nhớ em lắm.....nhớ muốn phát điên lên....Vợ ơi,em nhớ không?"

Đột nhiên có một cánh tay đang khều vào vai anh.

"Em nhớ anh lắm"

Anh vội quay lại nhìn

Đúng rồi

Chẳng còn ai khác ngoài Kuni

Anh ôm chầm lấy cậu

"Anh cũng nhớ em,Kuni"

Bây giờ anh mới để ý

Kuni vẫn trẻ đẹp như xưa

Kuni vẫn 24 tuổi

Anh xịu mặt buồn bã

"Sao thế?Sao lại buồn?"-Cậu hỏi

"Tôi đã như vậy rồi...em còn yêu tôi nữa không?"

"Bao nhiêu năm em vẫn yêu anh đấy thôi,em vẫn luôn bên cạnh anh,bảo vệ anh,chỉ là anh không biết"

"Thật sao?"

"Ừm"

"Cảm ơn em.Tôi yêu em!"-Tôi ôm chầm lấy em

Cậu nhẹ nhàng ôm lấy anh rồi...biến mất vào hư không.

"Đêm nay tôi sẽ ngủ cùng em"

Năm đó,mùa đông đặc biệt lạnh.Kazuha buồn ngủ thiếp đi trên ngôi mộ.Sau đó,anh không bao giờ tỉnh lại nữa.

___________________________

Kunikuzushi cũng sẽ không quên tôi và tôi cũng không bao giờ ngừng yêu em ấy.Cho đến lúc tôi chết đi đầu thai vào một kiếp khác,tôi không cầu xin điều gì quá mức không chấp nhận được đâu.Đó là nếu có kiếp sao,cả một đời người của tôi chỉ muốn vay mượn đoạn đường có em đi....

___________________________

Một lần nữa tôi đầu thai ở kiếp sau.Tôi vẫn sẽ nói với bạn rằng mãi mãi tôi muốn làm một đoá Cúc Hoạ Mi nở rộ cần người thưởng thức,người đó cũng chỉ có thể mãi là một mình Keadehara Kazuha.

___________________________

Đến khi chợt nhận ra nhau,

Nhẫn tâm sát hại đánh rơi tâm hồn.

Kết hôn rồi lại ly hôn,

Không danh không phận lâm bồn sinh ra.

Ba năm chia cách phương xa,

Hoạ Mi dẫn lối thuận hoà đắm say.

Gió lay phảng phất bên thềm,

Cuốn theo hương vị môi mềm thiết tha.

Sad Ending cho truyện,

Happy Ending cho đôi ta.

Chuyến tàu kết thúc.

Cảm ơn quý khách đã đồng hành cùng chúng tôi trong thời gian qua!

(Tui off bên Manga Toon rồi nha,giờ tui chỉ on bên Wattpad thôi)

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro