PHẦN THƯỢNG (Hạ Huyền)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Thanh Huyền gần đây cảm thấy có chút nghi hoặc, Minh huynh đã mấy ngày không để ý tới hắn.
Không phải là bận rộn đến nỗi quên mất cái loại không để ý này, mà là rõ ràng hắn đang ở điện Địa Sư, Sư Thanh Huyền thông linh đều không liên lạc được với hắn, trên đường gặp phải, Sư Thanh Huyền vui vẻ chào hỏi, Minh huynh trực tiếp lướt qua.

Sư Thanh Huyền rất khổ não, Sư Thanh Huyền rất đau lòng.

Lại nói, gần đây Hạ Huyền rất không thoải mái. Hắn biết Sư Thanh Huyền nhân duyên tốt, thích kết giao bằng hữu, toàn Tiên Kinh đều là bằng hữu rượu thịt của y. Bất luận là Thượng Tiên Kinh hay là Trung Tiên Kinh, Đại thần quan hay là Tiểu thần quan, Sư Thanh Huyền đều nhiệt tình chiêu đãi, thiện chí giúp người.

Cho dù vậy, Sư Thanh Huyền vẫn là người đối tốt với mình nhất.

Nhưng gần đây có chút việc xảy ra, Trung Tiên Kinh có một vị tiểu thần quan, nhiệt tình lại đáng yêu, thích cười thích kết giao bằng hữu, cùng Sư Thanh Huyền hai người vừa gặp như đã quen, mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, niềm nở với mọi người, giống như một đôi trai tài gái sắc khiến người khác không khỏi yêu thích.

Hạ Huyền bắt đầu khó chịu.

Người kỳ quái như vậy-Sư Thanh Huyền mỗi ngày khi dính lấy hắn, hắn sẽ chê y phiền.
Sư Thanh Huyền mỗi ngày đều ồn ồn ào ào mà nói: "Minh huynh là bạn tốt nhất của ta", hắn sẽ ghét bỏ mà phủ nhận.

Nhưng bên cạnh Sư Thanh Huyền thật sự xuất hiện một người tâm đầu ý hợp với y, càng giống một đôi bạn tốt, chính hắn lại bắt đầu tức giận.

Tại sao lại tức giận? Nhất định là bởi vì Sư Thanh Huyền là một kẻ lừa đảo. Tháng trước đã nói, hôm nay đến uống rượu, Hạ Huyền đợi nửa ngày, người không đợi được, lại thấy hắn bị tiểu thần quan chướng mắt kia lôi kéo đi yến hội, vậy mà còn dám thông linh hỏi mình có muốn đi cùng hay không!
***
Sư Vô Độ mấy ngày gần đây vô cùng vui vẻ, đệ đệ rốt cuộc cũng không còn ngày ngày cùng cái vị mặt mày u ám Địa Sư Minh Nghi tụ tập một đống, bên cạnh giờ có thêm bằng hữu mới, không vui không được.

Cái gì? Tiểu thần quan Trung Tiên Kinh?
Không sao, Thuỷ Sư đại nhân tài đại khí thô tỏ vẻ, chỉ cần không phải là cái vị Địa Sư vừa nhìn sống lưng liền phát lạnh là được rồi, tiểu thần quan thì tiểu thần quan.

Hôm nay vui vẻ, tặng Bùi huynh mười vạn công đức là được rồi.

****
Sư Thanh Huyền ngồi cũng không yên, ba ngày rồi, Minh huynh đã suốt ba ngày không có để ý đến hắn! Nhất định phải đi tới điện Địa Sư nhìn Minh huynh một chút!

Vừa mới đứng lên, tiểu thần quan bên cạnh liền kéo tay áo hắn lại:
"Phong sư đại nhân đây là muốn đi đâu? Yến hội sắp bắt đầu rồi, ngươi không phải thích nhất là xem Mộc Hà tiên tử múa sao?"

Sư Thanh Huyền đỡ trán:
"Phiền ngươi nhớ kỹ rồi, chỉ là ta đột nhiên có một chuyện, nhất định phải làm ngay bây giờ, lần sau lại cùng chư vị tiên hữu uống rượu!"

Dứt lời, liền thi lễ chào với các vị thần quan đang ngồi ở đây rồi quay đầu rời đi. Để lại tiểu thần quan vẻ mặt hiu quạnh nhìn theo bóng lưng hắn.

**** Điện Địa Sư.

"Minh huynh, rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi rõ ràng đang ở trong điện Địa Sư, ta thông linh bảo ngươi cùng đi uống rượu, sao ngươi không để ý tới ta?"
Sư Thanh Huyền vắt một chân lên nằm nhoài ra bàn, ai oán hỏi.

Hạ Huyền: "A."

Sư Thanh Huyền: "?"

Sư Thanh Huyền rất ấm ức, không rõ Minh huynh đang tức giận cái gì. Nhưng Sư Thanh Huyền vốn dĩ tính khí tốt, không gấp gáp không nóng nảy, không tự ti cũng không kiêu ngạo, không bỏ cuộc là không bỏ cuộc.

"Minh huynh, vì sao ngươi lại giận ta? Ta đã làm điều gì sai khiến ngươi tức giận à, ngươi nói ra đi! Ngươi nói ra ta mới biết được!"

Hạ Huyền:...... tức tối. Hừ, ta không nói là ngươi không nhớ sao?

Sư Thanh Huyền thấy vẻ mặt bạo động không hợp tác của Minh huynh, trong lòng vô cùng bất lực, nghĩ trái nghĩ phải vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu, tâm tình không tốt, nên để hắn ở một mình thì hơn. Nghĩ vậy Sư Thanh Huyền nói:

"Nếu Minh huynh không muốn nói, ta cũng không hỏi. Minh huynh muốn yên tĩnh một mình sao? Vậy ta không quấy rầy huynh nữa, bên kia còn có tiểu thần quan và một yến hội đang chờ ta, ta đi trước đây!"

Dứt lời đứng dậy rời đi.

Hạ Huyền: ???

Hạ Huyền: !!!

Hạ Huyền, tức đến nghẹn mặt.

Ngày thứ hai

Sư Thanh Huyền đang cho cá ăn bên hồ Thái Tuyền, Hạ Huyền một chút cũng không cố ý đi ngang qua, vừa định nói gì đó.

"Phong sư đại nhân! Thật trùng hợp nha!"
Một vị tiểu thần quan đi ngang qua, nhìn thấy Sư Thanh Huyền, hưng phấn tiến tới chào hỏi.

Lời đến bên miệng Hạ Huyền : "..."

Trơ mắt nhìn sự chú ý của Sư Thanh Huyền bị người khác cướp đi mất, lại điềm nhiên không hề chú ý tới Địa Sư đại nhân đang đứng ở một góc.
Nếu lúc này có người đi ngang qua, đại khái có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu Địa Sư đại nhân mây đen dày đặc.

Lại qua hai ngày nữa.

Hạ Huyền ở trên đại lộ Tiên Kinh trực tiếp đụng phải Sư Thanh Huyền. Hạ Huyền nghĩ thầm: Lần này cũng không phải không nhìn thấy ta chứ?

Sư Thanh Huyền rất vui vẻ: "Minh huynh! Ngươi rốt cục cũng chịu ra khỏi điện Địa Sư rồi!"

Hạ Huyền: "Ừ."

Sư Thanh Huyền: "Ha ha ha, Minh huynh, lúc ngươi không vui, toàn bộ điện Địa Sư đều biến thành màu đen."

Hạ Huyền: ".... vậy sao?"

Sư Thanh Huyền: "May mà Minh huynh tự mình đi ra, bằng không ta sẽ phá cửa mà vào mất! Mấy ngày nay không gặp được Minh huynh, ta đến trà không muốn uống cơm cũng không buồn ăn!"

Hạ Huyền: "... Có à? Ta thấy ngươi tham dự yến hội rất là vui vẻ".

Sư Thanh Huyền: "?"

Sư Thanh Huyền sửng sốt một chút, ngẩng đầu cẩn thận quan sát Hạ Huyền.

"Ha ha ha ha ha ha ha! ...Minh huynh.... ha ha ha ha ha ha! Ngươi, ngươi .... ha ha ha ha ha, ngươi hoá ra là đang ghen sao.... ha ha ha ha ha ha Minh huynh đáng yêu quá.... ha ha ha ha ha!"

Sư Thanh Huyền ôm bụng cười to: "Minh huynh ngươi ghen thì nói thẳng ra đi ... ha ha ha, ta còn đang hoang mang ngươi bị làm sao... ha ha ha ha ha ha!"

Hạ Huyền: "..."

Thẹn quá hóa giận, quay đầu bỏ đi. Sư Thanh Huyền theo sát phía sau, vừa đi vừa cười, cười đến suýt té ngã.

Hạ Huyền đỡ lấy Sư Thanh Huyền vì cười mà sắp ngã xuống đất.

"Đừng cười nữa, có gì mà buồn cười?"

Sư Thanh Huyền: "Ha ha ha ha ha ha ha, Minh huynh ... ha ha ha, ha ha ... hoá ra là huynh ghen rồi! Ha ha ha ha ha, ta muốn cười quá.... ha ha ha ha".

Hạ Huyền: "Câm miệng, ghen gì mà ghen? Ta không ghen, ngươi đừng ăn nói lung tung".

Sư Thanh Huyền: "Được được được, không có ghen, không có ghen, Minh huynh chỉ ăn lương khô không ghen ... ha ha ha ha ha ha ha!"

Hạ Huyền: "..."

Đi được hai bước.

Sư Thanh Huyền: "Ha ha ha ha ha!"

Hạ Huyền nhịn.

Thêm một đoạn nữa.

Sư Thanh Huyền: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Hạ Huyền cố nhịn.

Lại đi thêm một đoạn nữa.

Sư Thanh Huyền: "ha ha ha h...", vội ngâm chặt miệng, nhỏ yếu bất động.

Người nào đó ở phía sau lưng bám lên vai hắn: "Cười một lần nữa sẽ ném ngươi xuống hạ giới."

Sư Thanh Huyền trừng to đôi mắt cười ra nước mắt của mình, nhu thuận gật đầu. Hạ Huyền thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra.

Sư Thanh Huyền: "Ha ha ha ha ha ha!"

Hạ Huyền: "..."
Ta giết ngươi!
***
Sư Thanh Huyền ngoan ngoãn đi theo, còn vừa đi còn cười, chờ hắn phục hồi lại thần trí, mới phát hiện Minh huynh dẫn mình đến một nơi chưa từng thấy qua.

Sư Thanh Huyền lau nước mắt vì cười quá độ, hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:

"Minh huynh, đây là đâu?"

Hạ Huyền trả lời: "Nơi giết người chôn xác."

Sư Thanh Huyền: ".... Minh huynh, nơi này sơn thanh thuỷ tú, ngươi lại dám hù dọa ta"

Hạ Huyền: "Hừ."

Lại đi tiếp một đoạn, giữa rừng cây rậm rạp lộ ra một góc lương đình, gian đình đã bày sẵn rượu. Sư Thanh Huyền ngạc nhiên quay đầu hỏi:

"Minh huynh! Đây là ngươi chuẩn bị sao?"

Hạ Huyền không trả lời, chỉ ý bảo hắn ngồi xuống, rót một chén rượu cho hắn.

Rượu chậm rãi từ trong bầu rượu sứ trắng chảy ra, róc rách, giống như rót vào trong lòng Sư Thanh Huyền.

Hạ Huyền mở miệng nói: "Lần trước ngươi nói muốn uống rượu, ngươi không tới tìm ta, ta liền đi tìm ngươi."

Hai mắt Sư Thanh Huyền càng sáng, cong mắt nói: "Ta sai rồi Minh huynh, đã nói tìm ngươi uống rượu, lại bị người khác kéo đi, là ta không đúng. Như vậy, ta tự phạt ba chén, bồi tội với ngươi, cam đoan sẽ không tái phạm nữa được không?"

Hạ Huyền nhếch môi, nhấc chén rượu lên trước hướng về phía hắn, tỏ vẻ đồng ý. Sư Thanh Huyền uống liền ba chén, vui vẻ cười to:

"Ha ha ha ha đã lâu rồi không thoải mái uống rượu như vậy, chỗ này thật tốt! Minh huynh, sau này chúng ta thường đến có được không?"

Gió thổi lay động mái tóc của Sư Thanh Huyền, lộ ra hai gò má đã có chút đỏ ửng của y. Đôi môi y khi uống rượu có chút trơn bóng, Hạ Huyền nghĩ thầm.

Cuối cùng là Sư Thanh Huyền uống say, ầm ĩ đòi Minh huynh cõng. Hạ Huyền nghe lời cõng hắn lên, mượn cơ hội đưa ra hiệp ước bất bình đẳng: "Sau này không được chơi cùng với tên tiểu thần quan kia nữa."

Quỷ rượu sau lưng ra sức gật đầu, lớn tiếng nói: "Minh huynh mới là bằng hữu tốt nhất của ta! Người khác đều phải đứng sang bên cạnh!"

Hạ Huyền lại tiếp tục: "Người khác có thể đứng bên cạnh, nhưng tiểu thần quan phải cách xa."

Sư Thanh Huyền cười ha ha, dán lên tai Minh huynh nói: "Được, Minh huynh là tốt nhất, Minh huynh đừng ghen, Thanh Huyền thích ngươi nhất."

Vừa nói ra, bước chân Hạ Huyền liền dừng lại. Nửa ngày, mới xốc người trên lưng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Về phần Sư Thanh Huyền, nghiêng đầu chờ một lúc, thấy Minh huynh không trả lời, liền dùng sức cố gắng ngoạm một miếng lớn trên má Minh huynh, sau đó nhẹ nhàng ngủ mất. Minh huynh nhất định xấu hổ, ha ha.

Sau cùng Địa Sư đại nhân cõng Phong Sư đại nhân say rượu về điện Phong Sư.

Thủy Sư đại nhân nghe tin chạy tới cười như không cười nói một tiếng cảm ơn.

Quay đầu, liền đoạt lại mười vạn công đức đã cho Bùi Minh trước đó, hơn nữa còn muốn cướp lại gấp đôi.
——————————————————
Bùi Minh: Ta đã làm gì sai????? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro