CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Ý dựa vào danh 'ngu dại' nhìn đường đi,quẹo phải rồi lại quẹo trái, mượn cơ hội nhớ hết đường đi trong nội viện này cẩn thận.
Không lâu sau, Bạc Quan Thành liền dẫn cậu vào một biệt thự, cậu mới bước chân vào ranh giới hào môn nên cẩn thận tốt hơn, Bùi Ý liền chú ý thấy giữa hoa viên có nam nhân trẻ tuổi,
Đối phương nhìn anh tuấn trắng nõn, mặc áo màu xám có ánh kim, quần tây bộc lại cặp chân dài,mặc dù chỉ ngồi đều có thể làm người tưởng tượng ra sự kiêu ngạo.
Hắn nghe tiếng bước chân hướng theo hướng Bùi Ý hơi hơi nghiêng đầu.
Cặp mắt màu lam lộ ra một chút ngây dại,như là đồng tử bộc một lớp màu trắng mỏng đục,tuy nhìn không rõ nhưng mang cảm giác biết người đang gần hay xa.
Bùi Ý nhẹ nhếch đuôi lông mày,không chút nghĩ ngợi liền biết thân phận đối phương, Bạc nhị thiếu gia  Bùi Việt Minh .
Chậc! Không hổ là nhân vật ác sánh ngang nhân vật chính công không phân cao thấp,nhan sắc thật không tệ,mặc dù an tĩnh ngồi nhưng hút mắt không rời được!
Nếu nói, nguyên chủ Bùi Ý trong nguyên tác là pháo hôi,vị Bạc nhị thiếu gia này là tuyến nhân vật quan trọng nhất đóng 'vai ác'.
Lướt qua tình tiết phức tạp cẩu huyết hào môn không thể không nói, Bùi Việt Minh từ tốt nghiệp đại học hàng đầu sau liền vào làm việc trong gia tộc ba năm,hắn khiến hạng mục đầu tư phát triển  tới gần chục tỷ và qui mô lớn.
Có tiền có sắc có thực lực,không thiếu điểm gì?!
Đương nhiên,mỗi cái mác 'vai ác' đều có một cơ hội hắc hóa.
Hai tháng trước,tình huống Bạc Việt Minh thình lình sảy ra tai nạn xe cộ, tỉnh lại hai mắt đã mù.
Dựa theo trong truyện miêu tả,Bạc gia huynh đệ sau lưng tính kế, sau đó liền từ quý công tử người người khen ngợi sẽ kế nghiệp, vừa ngã xuống nhận hết sự xem thường cùng trào phúng,tính tình theo đó bắt đầu vặn vẹo.
Chỉ tiếc, những cái đó hào môn không một ai biết, Bùi Việt Minh dù mắt bị mù vẫn sống tốt,hơn nữa còn trở thành người cầm quyền của Bạc gia, Hắn đã lên kế hoạch phục thù từ sớm.
Bạc Quan Thành chủ động tiến lên hai bước,đánh vỡ sự yên lặng
-Việt Minh,anh biết em ở đây. Ông nội bảo anh mang tiểu thiếu gia lại đây tìm em,cho các em được gặp mặt nhìn nhau một cái.
Hắn nhìn thoáng qua Bùi Ý,khéo miệng hơi cong:
-Hai nhà trưởng bối có ý là muốn đêm nay vị tiểu thiếu gia này ở lại,đến nỗi lãnh chứng cùng kết hôn để hôm khác làm.
Bạc Việt Minh thong dong nhấp ngụm cà phê,như có như không mà liếc về hướng hai người :"Anh cả nói đùa,tôi đôi mắt đã mù nhìn như thế nào? Hiện tại,tôi lo cho chính mình chưa xong,làm khó trưởng bối đã có lòng."
-Là anh nói sai lời rồi.
Bạc Quan Thành không mặn không nhạt mà xin lỗi,lại lên tiếng an ủi:"Việt Minh,lúc này chưa tới ba tháng,bác sĩ nói đôi mắt này có hi vọng,em cũng đừng nói lời ủ rũ như vậy."
Bạc Việt Minh hơi rũ mí mắt,hạ xuống một mảnh u ám,
- Nghe nói,Bùi tiểu thiếu gia tâm trí không được đầy đủ,nếu không muốn cùng tôi kết hôn,chẳng lẽ hai nhà còn buộc liên hôn?
Chung quanh nhanh chóng có đám người hầu thì thầm to nhỏ được thu vào tầm mắt.
Đối mặt với hai huynh đệ 'đấu đá nhau',Bùi Ý nhìn rõ ràng hơn ai hết.
Bạc Quan Thành mặt mời văn nhã lễ độ,thực tế xuất khẩu những câu mang theo ác ý, trái lại Bạc Việt Minh nhìn bởi vì mắt mù có thể ổn mà đáp trả.
Ai cao ai thấp,chênh lệch không phải đã nhìn ra rồi sao?
-Việt Minh,em từ trước nay thông minh,liên hôn lần này không phải thích hay không thích,hai nhà kết giao,đôi bên cùng có lợi cũng là việc đáng vui mừng.
Bạc Quan Thành đắc ý xoay chiếc đồng hồ,lời nhẹ có độc,"Nói nữa,em như thế nào biết Bùi tiểu thiếu gia không thích em?"
Bạc Quan Thành nói xong liền nhớ tới,xoay người hướng Bùi Ý dò hỏi:"Tiểu thiếu gia,trước mắt vị này chính là người liên hôn,em về sau liền phải chuyển đến Bạc gia cùng hắn sinh hoạt cùng nhau,cảm thấy thế nào? Thích không?"
Hắn từng âm thầm nghe được,Bùi tiểu thiếu gia biết được liên hôn điên dại quậy một hồi,khóc lóc không muốn rời Bùi gia,không muốn liên hôn với Bạc nhị thiếu gia.
Trước mắt dù có đồng ý hay không,hai nhà liên hôn là ván đã đóng thuyền.Bạc Quan Thành ước gì Bùi Ý kẻ ngốc này chịu thêm kích thích,trước mặt mọi người nổi điên,làm cho toàn bộ Bạc gia trên dưới thậm chí cả Đế kinh này biết:
Hiện tại Bạc nhị thiếu gia cùng với thằng ngốc này đều bị ghét bỏ là phế vật.
Bạc Quan Thành cố ý dẫn đường:"Bùi tiểu thiếu gia đừng sợ,nhìn kĩ xem,có thích hay không?
"...."
Bạc Việt Minh phát giác có ý,nhìn như đang nói rõ nhưng ẩn sâu nảy sinh sự ác độc.
Bùi Ý tự nhiên hiểu rõ trong lời nói đó có ý gì,cậu nhìn về phía Bạc Việt Minh trong lòng âm thầm đánh giá,khẳng định ý niệm.
Sắp tới ở Bạc gia,Bùi Ý lên kế hoạch muốn dựa vào liên hôn,ở lại Bạc gia,trước mắt với tình trạng này,cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục 'im lặng làm người câm',là nên 'phát tác'.
Người ngốc nên làm thế nào đế biểu hiện vui vẻ cùng không vui?
Không thích liền hung hăng đẩy ra,thích liền tới lấy lòng!
Hạ quyết tâm Bùi Ý đột nhiên 'phát tác',dùng hết sức đẩy Bạc Quan Thành ra,còn tặng một câu cách mười mét đều nghe được :"Tránh ra! Ngươi lớn lên quá xấu,ta không thích ngươi!"
"...."Bạc Quan Thành nhất thời câm nín.
Chung quanh người hầu trừng lớn đôi mắt. Cố tình này chưa xong,đẩy xong người Bùi Ý chạy tới chỗ Bạc Việt Minh.Đối với nam nhân khóe miệng cười tươi!
Cười ngốc rồi không quên ngượng ngùng lại si mê tươi cười,như là thấy đại bảo bối.
-Thích,kết hôn, lão công ~
"..."
Bạc Việt Minh bưng cà phê mà tay run lên, nhìn thấy lãnh đạm trong ánh mắt mà thêm nhiều một tia trộm kinh ngạc "Cậu,kêu tôi là gì?"
----
Hết chương 2
Sẽ siêng hơn nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro