Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nói xem có phải Nhan Khả tức chết mất không?" Nguyên Thư nghĩ thông rồi nên uống rất vui vẻ, còn cảm thấy trà sữa này so với tự mình mua còn ngọt hơn mấy lần. Ôn Nam Tịch chỉ còn lại một thìa cơm, cô dùng thìa xúc ăn nốt, ăn xong rồi thì lau miệng thu dọn đồ nói: "Đi về trường thôi".

Nguyên Thư cười hihi đứng dậy, cầm lấy túi đi cùng Ôn Nam Tịch ra cửa. Ôn Nam Tịch cầm ly trà sữa lạnh, đầu ngón tay thanh mảnh hơi ửng đỏ. Cô đẩy cửa kính đi ra ngoài.

Hôm nay, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, có vài sợi chạm vào cổ nên có hơi rối, nhưng chúng không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cánh cửa kính khẽ động rồi đóng lại.

Phía bên này Nhan Khả và đám nữ sinh còn đang đùa giỡn, thỉnh thoảng nói chuyện với Đàm Vũ Trình và mấy nam sinh khác, có lúc cười vang lên, vô cùng náo nhiệt. Thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân cho dù là nghiêng đầu cười hay chống tay lên cằm đều khiến cho người ta có cảm giác thanh xuân thật đẹp, nhưng sau khi cánh cửa kính khép lại, nụ cười trên mặt Nhan Khả liền tắt dần.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn bóng hai người vừa rời đi, sau đó di chuyển ánh mắt, mặt mang theo ý cười. Cậu ta vô thức liếc nhìn Phó Diên, hai chân Phó Diên đặt dưới gầm bàn, cậu đang cúi đầu ấn điện thoại, đá trong trà sữa đã tan phân nữa, thấy cậu như vậy cô ta cũng yên tâm hơn chút.

Lúc trở về trường đã là thời gian nghỉ trưa.

Còn rất nhiều học sinh vẫn chưa về, chỉ có lác đác vài người, hiếm khi buổi trưa mới được ra ngoài dạo chơi, chưa vào lớp thì họ sẽ chưa quay lại.

Trà sữa của Nguyên Thư vẫn còn nhiều, đã đã tan bớt khiến vị trà sữa nhạt hơn chút ít. Cô tựa lưng vào ghế vừa uống vừa nói; "Hôm nay nhờ có Nhan Khả mà chúng ta được uống chùa trà sữa của Phó Diên".

Ôn Nam Tịch nghe bài đọc tiếng Anh, mắt vẫn dán chặt vào sách tiếng Anh ôn tập. Làn gió trưa hè thổi nhè nhè càng làm người ta thấy buồn ngủ, Nguyên Thư đột nhiên ngồi thẳng lên ghé sát vào Ôn Nam Tịch: "Nam Tịch, cậu nói xem, có phải chúng ta nên có cốt khí chút, không được uống trà sữa của Phó Diên không?"

Ôn Nam Tịch không ngờ bạn mình vẫn đang nghĩ ngợi về vấn đề này. Cô tháo tai nghe ra nhìn Nguyên Thư: "Có đồ uống sao lại không uống?"

Nguyên Thư nghe xong liền cười; "Cũng đúng".

Vừa nói xong, Nhan Khả và những người khác đã xuất hiện trước cửa lớp, hai tay cậu ta đút tay vào túi áo khoác, tóc buộc cao sau đầu, vô cùng hợp với khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng của cậu ta. Nhan Khả đi về bên này, dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư, từ trên cao nhìn xuống.

Châu Na Na hừ một tiếng; "Còn chưa uống hết trà sữa à? Không nỡ sao?"

Sắc mặt Nguyên Thư tối đi, đặt ly trà sữa xuống. Châu Na Na cười lớn, những người khác cũng cười theo. Ôn Nam Tịch mắt cũng không thèm nhìn, tập trung đọc sách tiếng Anh, Nhan Khả đứng bên cạnh chỗ cô mấy giây, sau đó nhìn Nguyên Thư. Nguyên Thư bình tĩnh lại, tay bóp ly trà sữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại cậu ta. Nhan Khả không nói gì trở về bàn của mình.

Cậu ta ngồi xuống. Châu Na Na tiến sát đến gần: "Nhan Khả, sao cậu không mắng bọn họ mấy câu?"

Nhan Khả đáp lại: 'Thôi bỏ đi. Tránh sau này người khác lại nó tớ nhỏ nhen, hai ly trà sữa thôi mà".

"Cũng đúng". Châu Na Na gật đầu.

Nguyên Thư nghe thấy lời này, liền đứng dậy ném ly trà sữa vào thùng rác, phủi hai tay rồi ngồi xuống, Ôn Nam Tịch nhìn bộ dáng của bạn cũng phải bật cười.

Nguyên Thư bĩu môi thấp giọng nói: "Còn cho rằng mình giỏi lắm à, chẳng qua là tớ không thích lãng phí nên mới uống hết".

Ôn Nam Tịch ừ đáp lại.

Bởi vì nhà ăn xảy ra sự cố nên các phòng khác đều phải kiểm tra hết một lượt, buổi chiều tan học xong thì không cần tự học. Sau đó lại nghe nói rằng trường trung học số 1 bên cạnh sắp diễn ra thi đấu bóng rổ nên rất nhiều bạn học hò hét điên cuồng, tràn đầy hứng thú định qua đó xem náo nhiệt.

Có máy nam sinh không cả đi cửa lớn mà trực tiếp trèo tường qua, nói rằng vậy cho đỡ tốn thời gian.

Nhan Khả đương nhiên cũng đi xem. Lần này Phó Diên có tham gia, cậu ta nhìn sang Ôn Nam Tịch đang thu dọn cặp sách, sau đó mới đeo theo ba lô cùng Châu Na Na đi xuống lầu.

Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đi xuống bằng lối cầu thang khác, Nguyên Thư vừa duỗi người vừa ngắm hoàng hôn, lại khoác tay Ôn Nam Tịch: "Chúng ta đến cửa hàng tiện lợi mua gì ăn đi".

Ôn Nam Tịch gật đầu đồng ý, hai người đi ra cổng trường. Nhan Khả và Châu Na Na đi về phía cổng trường số 1, vào trong trường, cuộc thi bóng rổ chuẩn bị bắt đầu. Nhan Khả quét mắt nhìn khắp sân một lượt sau đó nhìn về phía cổng trường, phát hiện Ôn Nam Tịch không đến mới an tâm.

Cậu ta mặt cười xán lạn nhìn về phía trước , thấy Phó Diên cởi áo khoác đồng phúc đang vào trong sân đấu.

Sau khi chia tay Nguyên Thư, Ôn Nam Tịch về nhà, hôm nay về sớm hơn mọi ngày. Ôn Du đang ở ngoài ban công thu quần áo, nghe thấy tiếng động bèn quay ra nhìn: "Về rồi à".

"Vâng, mẹ".

"Đi rửa tay đi, đợi lát mẹ làm bánh tart cho con".

"Vâng ạ".Ôn Nam Tịch thay giàu, cầm theo ba lô về phòng. Ôn Du ôm ga giường vào phòng cô, giúp cô thay một chiếc ga giường hình cúc họa mi.

Ôn Nam Tịch ngồi xuống bên cạnh bàn học, lấy sách ra bắt đầu ôn tập. Bữa tối Ôn Hữu Đào không về nhà, chỉ có hai mẹ con ăn cơm, ăn cơm tắm giặt xong, Ôn Nam Tịch về phòng làm đề. Có mấy câu cô do dự mãi không biết làm, lấy điện thoại kết nối mạng, đăng nhập QQ , chụp 1 tấm ảnh gửi cho Phó Diên.

Ôn Nam Tịch: Hình ảnh.

Mười mấy giây sau, đối phương gửi đến một dòng công thức.

Ôn Nam Tịch nghiêm túc xem xét sau đó trả lời cậu.

Ôn Nam Tịch: Vẫn còn một câu nữa.

Ôn Nam Tịch: Hình ảnh.

Đối phương lại gửi đến dòng công thức khác, Ôn Nam Tịch đều ghi chép hết lại.

Ôn Nam Tịch: Cậu đang làm gì thế?

Yan: Vừa đánh bóng rổ xong.

Ôn Nam Tịch: Ừ.

Yan: Đang ở đâu

Ôn Nam Tịch: Tớ đang ở nhà.

Yan: Thế à.

Yan: Không xem bóng rổ sao?

Ôn Nam Tịch: Ừm

Yan: Tới thứ 7 ra ngoài nhé.

Ôn Nam Tịch: Đi đâu thế

Yan: Đi dạo

Ôn Nam Tịch nghĩ một lát trả lời được.

Hơn mười phút sau, cô thấy Nhan Khả đăng lên vòng bạn bè ảnh cả nhóm đi ăn thịt nướng, không thấy cậu, nhưng ở một tấm ảnh khác có chụp lại lúc cậu đang lau mồ hôi trên trán. Những giọt mồ hôi ngưng đọng ở cằm, xương quai hàm cậu sắc bén, cậu đưa tay lên lau, mí mắt rủ xuống, yết hầu khẽ cuộn.

Có bạn học hỏi Nhan Khả: Ăn nướng ở đâu thế, tớ cũng muốn đến, Phó Diên có ở đó không

Nhan Khả: Quán nướng gần Vân Thượng, cậu ấy không có ở đây, về nhà tắm rửa rồi.

Bạn học kia nghe xong: A, gần nhà cậu à, xa quá, tớ không đi được.

Nhan Khả: Hi hi

Ôn Nam Tịch xem một lát sau đó thoát khỏi vòng bạn bè.

Buổi tối thứ bảy. Ôn Nam Tịch đã thương lượng với cô Tề chỉ học 1 tiếng, Cô Tề không biết cô muốn làm gì nhưng thời gian này tiếng Anh của cô tiến bộ vượt bậc nên cô ấy cũng thở phào, vì thế bèn đồng ý. Ôn Hữu Đào dạo này thường xuyên phải tăng ca, ông mới nhận một công trình nên bận ngày đêm.

Ôn Nam Tịch thu dọn đề thi bỏ vào trong cặp, lúc tiễn cô Tề ra cửa có nói với Ôn Du rằng muốn đến nhà bạn học bài.

Nghe vậy, Cô Tề mỉm cười nhìn Ôn Nam Tịch, đẩy cửa ra ngoài. Ôn Du biết tối nay cô Tề còn có việc nên không giữ cô ở lại lâu, thấy Ôn Nam Tịch muốn ra ngoài thì hỏi: "Con đến nhà bạn nào?"

Ôn Nam Tịch không biến sắc đáp: "Nguyên Thư ạ, bố mẹ bạn ấy không có nhà".

Ôn Du gật đầu: "Đừng về muộn quá".

"Vâng ạ".

Sau đó Ôn Nam Tịch và cô Tề cùng nhau xuống lầu. Cô Tề cầm chìa khóa nhìn cô: "Thư giãn một chút cũng được".

"Tạm biệt cô ạ" Ôn Nam Tịch vẫy tay.

Sau khi cô Tề rời đi, Ôn Nam Tịch dừng lại đi về phía trạm xe bus, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Phó Diên mặc áo đồng phục trung học số 1, tay nhét túi quần, vai còn đeo ba lô, dáng vẻ lười biếng đợi cô.

Ôn Nam Tịch đến gần. Cậu ngước mắt lên, vừa đúng lúc xe bus đến nơi, dừng trước hai người. Ôn Nam Tịch theo phản xạ kéo tay áo cậu lên xe, Phó Diên đi ở phía sau cô, hai người một trước một sau lên xe bus, nhưng chuyến xe này đi về phía trung tâm mua sắm, lại là thứ bảy nên trên xe rất đông người.

Ôn Nam Tịch lấy thẻ xe bus ra bíp một tiếng. Phó Diên ở phía sau cô, cũng lấy thẻ xe bus ra quét bíp một tiếng. Cậu cất thẻ đi, cửa xe đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh. Ôn Nam Tịch nắm chặt tay nắm, đuôi tóc quét qua yết hầu Phó Diên. Cậu nắm chặt thẻ, yết hầu chuyển động nhỏ giọng nói: "Bám chắc".

Ôn Nam Tịch gật đầu, sau khi đứng vững bèn lách qua mọi người đi về sau. Bởi vì bên trái có nhiều người hơn, Phó Diên nắm tay nắm bên trái, men theo đó đi xuống. Đường gân trên tay thiếu niên hằn lên thấy rõ, khớp xương rõ ràng, trông rất hút mắt, ít nhiều cũng giúp Ôn Nam Tịch tránh va chạm vào những người khác. Rất nhanh sau đó họ đã đi xuống bên dưới.

Ôn Nam Tịch đứng vững, đèn đỏ rọi vào trong xe, lông mi cô khẽ nhướng lên. Phó Diên đứng bên cạnh, lúc đông người, cô bị đẩy vào lồng ngực cậu. Phó Diên nghiêng người chặn lấy, Ôn Nam Tịch vô thức đưa tay nắm lấy áo cậu trong khi Phó Diên nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ.

Tầm mắt thỉnh thoảng rơi xuống đôi mắt Ôn Nam Tịch, cô cũng đang nhìn ra bên ngoài, hai người đều yên lặng chờ đến trung tâm mua sắm.

Cũng may là khoảng cách không xa lắm, qua bốn trạm là đến nơi. Xe vừa dừng cửa liền mở ra, Ôn Nam Tịch xuống xe, cô thở ra một hơi: "Đông quá".

Phó Diên xuống ngay sau đó. Cậu cầm ba lô, kéo lấy cặp của cô nói: "Bên này".

Ôn Nam Tịch mơ màng cùng đoàn người đi nhầm hướng, cô xoay người nhìn Phó Diên: "Cậu ăn gì chưa?"

"Ăn rồi".

Ôn Nam Tịch nghĩ một lúc: "Cậu không về nhà, thế cậu ăn ở đâu?"

"Trường học". Phó Diên buông dây cặp của cô ra, quay đầu nhìn cô một cái. Ôn Nam Tịch hâm mộ: "Căng tin trường các cậu tối thứ 7 vẫn mở à".

Phó Diên đi bên cạnh cậu, hờ hững đáp: "Tầng ba căng tin có một nhà hàng".

Ôn Nam Tịch nghe thế thì hiểu ra, tự bỏ tiền ra mua, là loại mà thứ 7 không nghỉ, giáo viên hay học sinh đều có thể đến đó ăn, chỉ là giá so với bình thường có hơi đắt chút. Ôn Nam Tịch cũng từng ăn ở trường mấy lần, không nói đến giá đắt, mùi vị còn thua cả món ăn mẹ cô làm, vì thế sau này cô cũng không đến đó nữa.

Trung tâm mua sắm có rất nhiều người qua lại, nhưng ở phía sau có một cửa hàng bán sách và đĩa, Phó Diên dẫn cô đi vào trong, bên trong bày bán rất nhiều đĩa nhựa, có một số được đóng gói vô cùng tinh xảo. Phó Diên lấy một cái bỏ vào máy nghe, ngón tay thon dài nhấn một cái, âm thanh từ trong đĩa phát ra ngoài.

"Đường phố tấp nập người và xe

Thành phố phồn hoa náo nhiệt, kẻ say sưa trong đêm

Sợ tan tầm phải đợi xe thật lâu

Xếp hàng cầm ô trú mưa

Vừa qua tòa Shinwa mưa đã ập xuống..."

"Giống như ngày gặp lại, ít nhiều vẫn còn chút ngọt ngào đọng lại trong tim, màn mưa khiến lòng tôi càng thêm u sầu, nhìn bóng hình cô ấy, đã không có cách nào chạm vào...."

Phó Diên đứng cạnh máy phát nhạc. Ôn Nam Tịch đứng dựa vào tường, giọng hát trầm thấp của Hồng Trác Lập vang lên, vây lấy hai người, như thể họ đang đứng giữa đường phố Hồng Kông tấp nập người qua lại. Hai mắt Ôn Nam Tịch sáng lên: "Ai hát thế? Nghe hay quá".

Khóe môi Phó Diên nhẹ cong lên: "Hồng Trác Lập, đường Nathan"

Ôn Nam Tịch vô cùng thích thú, say sưa theo lời hát. Phó Diên nhìn nụ cười tươi tắn của cô dưới ánh đèn, cậu cũng cúi thấp đầu cười.

Sau đó hai người nghe thêm mấy bài hát nữa. Tiếp đó, hai người đi đến hiệu sách mua vài bộ đề câu hỏi, Phó Diên chọn cho Ôn Nam Tịch, lúc đi dạo ở tầng hai là khu trò chơi điện tử. Ôn Nam Tịch kéo dây ba lô của cậu, bước nhanh đến khu trò chơi. Cô quay đầu nhìn Phó Diên, Phó Diên hơi nhướng mày đẩy vai cô: "Đi thôi".

Ôn Nam Tịch ngượng ngùng cười một tiếng, hai người đi mua đồng xu. Việc đầu tiên Ôn Nam Tịch làm là đi đến chỗ máy gắp thú, mấy con thú nhồi bông mềm mại xinh xắn rất thu hút cô, giống như giấc mơ bày trong lồng kính, khiến người khác nhịn không được mà muốn có được nó. Ôn Nam Tịch bỏ đồng xu vào trong, bắt đầu thao tác.

Phó Diên cầm hộp đồng xu bên cạnh nhìn cô gắp. Ánh đèn neon chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của cô. Phó Diên có hơi lười biếng mở miệng: "Ôn Nam Tịch".

"Hả?" Ôn Nam Tịch vẫn đang chuyên chú công cuộc gắp thú của mình.

Phó Diên nhìn một bên sườn mặt cô: "Sang năm thi cùng trường đại học với tôi đi".

Bịch - gấu bông rơi xuống kẹt ở cửa không lấy ra được. Ôn Nam Tịch ngước mắt, nhìn Phó Diên.

Cậu nhàn nhạt nhìn cô, ánh đèn trần chiếu rọi gương mặt câu, đôi mắt cậu đen láy.

"Hoạc là, cậu định thi trường nào".Cậu mở miệng nói có chút lười biếng và tùy hứng.

Miệng Ôn Nam Tịch mở rồi lại đóng, vốn dĩ muốn nói là đại học Lê Thanh nhưng không biết tại sao cô lại lắc đầu nói: "Không, tớ chưa nghĩ kỹ, cậu thì sao? Chắc là mấy trường ở Bắc Kinh nhỉ"

Mục tiêu của Nhan Khả là đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa và Khoa học kỹ thuật Bắc Kinh. Mấy trường này đều nằm ở Bắc Kinh.

Phó Diên gật đầu: "Bắc Đại".

Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, mím môi đáp: "Được".

Phó Diên nghe xong thì khẽ nhếch môi. Ôn Nam Tịch nở một nụ cười, cô rời ánh mắt, nghiên cứu làm sao có thể gắp được mấy con gấu bông này ra, nghiêng đầu nhìn vài lần: "Làm thế nào nhỉ, cậu nghĩ nên gắp đùi trước hay mông trước".

Phó Diên nhìn kỹ góc độ cần gắp, chỉ thiếu một chút nữa. Cậu đứng thẳng lưng, đến phía sau của cô. Ôn Nam Tịch buông tay ra khẽ nhích sang bên cạnh, cậu nắm lấy cần điều khiển, mắt nhìn chằm chằm con gấu bên trong, lúc cần hạ xuống, gắp trúng mông nó sau đó liền thả tay ra.

Bịch ...

Chú mèo bông đội mũ rơm rơi ra ngoài.

"Woa" Ôn Nam Tịch có được một chú mèo mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro