Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thỉnh thoảng, mọi người cố gắng chơi gắp thú nhưng không bao giờ gắp được, thử một vài lần thì không còn muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, thậm chí lần sau cũng không bao giờ ghé đến. Nhưng một khi có người gắp được, những ánh mắt hâm mộ đó sẽ tập trung nhìn tới, còn có người đứng sang bên nhìn.

Lúc này, Ôn Nam Tịch ôm lấy mèo bông đang bị người ta nhìn chằm chằm.

Phó Diên đổi sang một máy khác, gắp được cho cô một con hồ ly nhỏ màu hồng, con này rất khó gắp, phải tốn rất nhiều xu mới chỉ gắp được một con.

Ôn Nam Tịch tràn đầy vui vẻ. "Cậu lợi hại thật đấy".

Phó Diên tóm lấy hồ ly, đặt vào trong lòng cô. Nữ sinh mặc áo đồng phục ôm hai con gấu bông trong lòng, đuôi mày cong cong mỉm cười như một nàng công chúa.

Cô nói: "Tớ thử xem".

Cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác gắp được thú bông. Một tay Ôn nam Tịch ôm hai con gấu bông, đứng trước mặt con gấu màu xanh nhạt. Phó Diên đút tay vào túi quần, tay còn lại cầm giỏ đồng xu giúp cô. Ngón tay thiếu nữ hồng hào thon dài, cô nắm lấy cần điều khiển, kéo liên tục. Phó Diên đứng bên cạnh cất giọng trầm thấp nhắc nhở: "Bên trái, dịch sang chút".

Ôn Nam Tịch nhấn nút, cần gắp thả xuống rồi kéo lên, đong đưa đi về lỗ. Ôn Nam Tịch trợn tròn mắt chờ đợi, nhưng nó vẫn rơi xuống. Cô không nản lòng lại nói: "Lại lần nữa".

Lại nhét đồng xu vào bắt đầu gắp thú, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh tin nhắn, là của Phó Diên. Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cụp mắt nhìn liếc qua.

Khi Ôn Nam Tịch với lấy đồng xu từ giỏ trong tay cậu, cô vô thức quét mắt qua màn hình điện thoại của cậu. Là tin nhắn của Nhan Khả.

Một lúc gửi mấy tin nhắn đến. Ảnh đại diện của Nhan Khả rất dễ nhận biết, cậu ta mặc một chiếc váy hơi bó, đứng dưới biển báo chỉ đường, màu ảnh cũng được chỉnh thành màu đen, nhìn từ góc độ này thì có chút giống với ảnh đại diện của Phó Diên. Phó Diên không trả lời tin nhắn, đọc xong liền cất đi. Ôn Nam Tịch cũng quay mặt đi, chuyên tâm tóm lấy con gấu bông trước mặt.

Mặc dù nhận được con gấu bông của Phó Diên khiến cô rất vui vẻ nhưng cô càng muốn tự mình thử sức việc gắp gấu bông và trải nghiệm niềm vui vẻ đó.

Sau bao lần nỗ lực, cuối cùng, con gấu màu xanh nhạt cũng rơi trúng lỗ, Ôn Nam Tịch cúi người cầm lấy con gấu lên đưa cho Phó Diên.

"Nhìn này".

Phó Diên hơi nhướng mày nói; "Chúc mừng, một chiêu gắp được gấu".

Ôn Nam Tịch ôm con gấu bông, bóp chặt, dưới ánh đèn khiến cho đôi mắt cô sáng như sao: "Cũng không biết tốn bao nhiêu xu mới gắp được".

"Mười lăm xu".

"Nhiều thế". Ôn Nam Tịch cảm thấy quá đắt, mười lăm xu đổi lấy một con gấu.

Giỏ đồng xu đã trống rỗng, hai người đi về phía quầy thu ngân trả giỏ, sau đó rời khỏi khu trò chơi. Ôn Nam Tịch ôm ba con gấu bông trong tay, Phó Diên khoác cặp đi bên cạnh, hai người xuống dưới tầng đi về hướng trạm xe bus. Lúc này, ở nhà ga vẫn còn rất nhiều người.

Xe bus hai người vừa ngồi rất đông người nhưng ngược lại chiếc xe đi quanh thành phố này lại không có mấy ai, chủ yếu vì đã muộn, mọi người đều không muốn ngồi quá lâu, muốn về nhà sớm một chút.

Ôn Nam Tịch giơ tay ra kéo Phó Diên lên xe. Trên xe còn rất nhiều ghế trống. Hai người đi từ hàng thứ hai xuống hàng cuối cùng, Ôn Nam Tịch ngồi bên trong, tựa vào cửa sổ, Phó Diên cầm chiếc nhẫn trong tay, vài giây sau cũng ngồi xuống. Hai người đều mặc đồng phục học sinh, có lúc vô tình chạm nhẹ vào nhau. Ôn Nam Tịch đặt ba lô ra phía trước, nhét mấy con gấu bông vào trong.

Cô cầm lấy con gấu vừa gắp được hỏi cậu: "Cậu lấy không?'

Phó Diên nhìn liếc qua, lắc đầu: "Cậu cầm đi".

Ôn Nam Tịch mỉm cười, bỏ gấu bông vào trong túi. Ba lô đột nhiên phồng lên, cô lấy bài kiểm tra mang theo tối nay ra, kê trên quyển sách: "Xem giúp tớ mấy câu này với".

Phó Diên đang đeo tai nghe, ngón tay thon dài nhận lấy bài thi của cô, dưới ánh đèn neon quan sát chăm chú sau đó xòe tay ra. Ôn Nam Tịch đặt cây bút vào lòng bàn tay cậu, cậu viết lên trên cách giải, nhẹ nhàng nói: "Thật ra công thức này giống với lần thi liên khảo, cậu thử suy nghĩ từ điểm này xem..."

Ôn Nam Tịch nhìn rất nghiêm túc, ngón tay gõ nhẹ vào đề thi: "Cho nên câu này cũng giống đúng không..."

Đầu ngón tay cô rất đẹp, thon gọn, ánh đèn chiếu vào khiến ngón tay cô như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng. Phó Diên ừ một tiếng, Ôn Nam Tịch hiểu ra, chống cằm nhìn cậu giải đề.

Hai người rất gần nhau, thỉnh thoảng Ôn Nam Tịch còn đưa tay đỡ lấy sách, Phó Diên cũng đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay cô.

"Vậy ý cậu là có thể tìm ra một số phương pháp trọng tâm giải đề mà giáo viên đã giao". Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn cậu.

Phó Yên cụp mặt xuống, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu vừa cúi đầu đã chạm vào môi cô. Không khí đột nhiên im lặng trong vài giây.

Ôn Nam Tịch vẫn tiếp tục duy trì tư thế cũ, cảm thấy có gì đó không đúng. Phó Diên rời mắt, tiếp tục nhìn vào bài thi; "Chính là như vậy".

Ôn nam Tịch ngồi thẳng dậy, giả vờ không để lộ chút dấu vết bối rối nào. Vành tai cô ửng đỏ, cô nhìn thấy chiếc tai nghe màu đen của cậu: "Cậu đang nghe gì thế"

Phó Diên tháo tai nghe ra, dùng ngón tay vén mái tóc cô ra, nhét tai nghe vào. Giọng hát của Châu Kiệt Luân truyền tới từ bên trong.

"Thổi khúc dạo đầu nhìn bầu trời, ngày tôi trốn học vì em cũng là ngày hoa rơi ấy,..."

Là bài Ngày nắng.

Phó Diên đổi tai nghe còn lại sang bên này, tay cầm bút, dùng âm nhạc tiếp tục giải đề cho cô. Ôn Nam Tịch chăm chú lắng nghe, chuyến xe bus này phải đi hết một vòng thành phố nên còn lâu mới về đến nhà. Ôn Nam Tịch cảm thấy bài giảng của cậu còn hay hơn thầy cô giảng nhiều.

Cũng không biết do ảo giác hay do bằng tuổi nhau, hiểu rõ phương hướng và suy nghĩ của nhau nên cậu chỉ giảng một chút là cô đã hiểu.

Giảng đề xong, Ôn Nam Tịch cầm lấy bút bắt đầu ghi chép.

Phó Diên đeo tai nghe, cụp mắt ấn điện thoại, Thỉnh thoảng Ôn Nam Tịch kéo tay áo cậu, Phó Diên rời khỏi điện thoại ghé đến gần xem giúp đề bài cho cô.

Sau một vòng, xe đã đến trạm Nam An, Ôn Nam Tịch xuống xe, cô thu dọn ba lô khoác lên vai, Phó Diên đứng dậy nhường đường cho cô. Ôn Nam Tịch vẫy tay với cậu, Phó Diên đi theo cô bước xuống, dựa vào tay vịn, nhìn cô xuống xe, cửa đóng lại, Phó Diên đút hai tay vào túi quần nhìn cô.

Ôn Nam Tịch đứng ở trạm xe bus vẫy tay với cậu, cười rạng rỡ như hoa. Giống như hôm ở trước cửa hàng tiện lợi, nụ cười của cô cũng rạng rỡ như vậy.

Tai Phó Diên hơi đỏ lên. Cậu cúi đầu lấy điện thoại ra, mở ảnh đại diện của cô ra soạn tin nhắn.

Yan: Ngủ ngon

Ôn Nam Tịch mới đi được mấy bước, điện thoại reo lên, cô đọc tin nhắn sau đó trả lời.

Ngủ ngon.

Đêm đó thời tiết đột nhiên trở lạnh, ngày hôm sau Ôn Nam Tịch phải mặc áo đồng phục dài tay đi học. Nhan Khả sắp đan xong khăn quàng cổ, chiếc khăn quàng rất đẹp, nhiều bạn học trong lớp còn đến ngắm nghía một hồi. Ôn Nam Tịch sau khi tan học thỉnh thoảng vẫn đến quán net "Cũng được", có lúc cậu sẽ giảng bài cho cô.

Khi cô không đến, cậu cũng để lại một vài đề thi trên bàn. Những đề đó của cậu đều là của đại học Bắc Kinh.

Họ cũng thường xuyên trò chuyện trên QQ, lịch sử trò chuyện cứ nối tiếp nhau. Ảnh đại diện của cậu cũng được đổi thành một con heo màu hồng nhạt. Ôn Nam Tịch phát hiện ra liền chụp lại gửi vào khung chat.

Ôn Nam Tịch: ????

Yan: ?

Ôn Nam Tịch: Con heo kia là mã code đúng không?

Yan: Không thì sao?

Ôn Nam Tịch: Dễ thương quá! Trái ngược với cậu.

Giây tiếp theo, cậu đã đổi một hình mới. Con heo màu hồng thành màu đen.

Ôn Nam Tịch: Sao cậu nhỏ nhen thế.

Yan: Có à.

"Thời tiết quái quỷ bắt đầu lạnh rồi. Tớ vừa mới ra ngoài đã bị đông cứng rung bần bật cả lên". Nguyên Thư giấu hai tay vào trong ống tay áo, chạy nhanh vào chỗ ngồi. Ôn Nam Tịch nhét điện thoại vào túi áo khoác. Vì để thuận tiện cho việc luyện đề, cô đã nhờ Ôn Du kết nối mạng giúp mình, bây giờ đã có thể dùng mạng cả tuần.

Ôn Nan Tịch đưa bình giữ nhiệt cho Nguyên Thư, Nguyên Thư cũng giúp một bình giữ nhiệt vào tay áo để giữ ấm: "Hôm nay có kết quả kỳ thi tháng này".

Ôn Nam Tịch ừ.

Tiết thứ hai. Trương Vũ Xuyên vào lớp, gió bên ngoài rất lớn và lạnh, thổi tung mái tóc của thầy để lộ vầng trán cao. Thầy vừa vào cửa đã yêu cầu học sinh ở gần cửa ra đóng cửa lại.

Bạn cùng lớp đóng cửa chắn gió rồi trở về chỗ ngồi.

"Yên lặng nào" Trương Vũ Xuyên đứng trên bục giảng nói.

Lớp học ồn ào lập tức trở nên im bặt, Nhan Khả vội giấu chiếc khăn len đang đan dở xuống ngăn bàn, ngẩng đầu lên, liếc mắt về phía Ôn Nam Tịch.

Nguyên Thư kéo áo Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn Trương Vũ Xuyên.

Bắt gặp ánh mắt của cô, thầy nở một nụ cười, hai tay đặt lên bàn: "Lần thi tháng này tiến bộ lớn nhất là Ôn Nam Tịch".

"Một bước nhảy vọt lên đứng hạng nhất toàn trường".

Đùng. Cả lớp lập tức ầm ĩ cả lên.

Đầu Ôn Nam Tịch cũng bùm một tiếng, có một loại cảm giác không chân thực. Nguyên Thư phản ứng lại hét lớn: "Thầy ơi, là hạng nhất ạ? Hạng nhất toàn trường ấy ạ? Nam Tịch của chúng ta!".

Trương Vũ Xuyên cười gật đầu: "Đúng thế, hạng nhất toàn trường, điểm vật lý gần tuyệt đối, Nam Tịch em tiến bộ rất lớn đấy".

"Ôi ôi ôi" Nguyên Thư hưng phấn như mình trúng số độc đắc. Cô lắc lắc cánh tay bạn: "Hạng nhất đấy, Nam Tịch, cậu đứng hạng nhất".

Ôn Nam Tịch tỉnh táo lại, nhìn nụ cười của Trương Vũ Xuyên mới cảm thấy chân thật hơn.

Cô vô thức quay đầu nhìn Nhan Khả, cậu ta không thể tin được, ngơ ngác ngồi một chỗ, sắc mặt tái nhợt nhìn Trương Vũ Xuyên: "Thầy ơi, thế còn em thì sao?"

Trương Vũ Xuyên khẽ mỉm cười: "Em thi cũng không kém, đứng hạng hai, kém Nam Tịch mấy điểm thôi. Hai các em đều rất xuất sắc".

Hạng hai. Sắc mặt Nhan Khả trắng bệch, giống như đang nằm mơ.

Cậu ta nhìn Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cố tình làm ra vẻ thờ ơ, khiến Nhan Khả dùng đầu ngón tay nắm chặt sách.

Nguyên Thư mỉm cười dựa vào bàn phía sau: "Nhan Khả, cố lên nhé".

Những lời nói mà trước đây cậu ta từng nói đều trả lại hết.

Châu Na Na không nói lời nào, vỗ vỗ bả vai Nhan Khả.

Nguyên Thư thậm chí còn hất cằm với những bạn học trong lớp khác: "Ai là ngàn năm hạng hai nhỉ?"

Những bạn học kia không dám hé nửa lời. Vật lý gần đạt điểm tuyệt đối, Ôn Nam Tịch uống phải thuốc gì thế sao mà lợi hại vậy. Cảm giác không chân thức này kéo dài nguyên cả ngày, Ôn Nam Tịch lần này thi được 681 điểm, cao hơn lần trước 20 điểm, cô đã sắp đạt đến điểm trúng tuyển Bắc Đại. Trời trở lạnh, sắc trời âm u lạnh lẽo, Ôn Nam Tịch ra đến cổng trường đã thấy một chiếc xe ô tô màu đen dừng sẵn.

Ngu Viện Viện đến đón Nhan Khả tan học, bà ta mang một chiếc túi xách nhỏ tinh xảo, chân đi giày cao gót, dáng vẻ như không thể chạm tới được. Ôn Nam Tịch đối mắt với bà ta, bà ta không tháo kính râm mà chỉ nhìn cô. Cô rời mắt, bị Nguyên Thư kéo đến con hẻm Nam An. Nguyên Thư thấp giọng nói: "Hiếm khi bà ấy mới đến đón Nhan Khả một lần".

"Có phải Nhan Khả buồn vì đứng hạng hai nên bà ấy mới tới đón không?"

Ôn Nam Tịch trả lời: "Có khả năng"

Suốt buổi chiều, Nhan Khả vô cùng tuyệt vọng, mất đi vị trí hạng nhất toàn trường, mất đi vị trí có thể trấn áp Ôn Nam Tịch đối với cậu ta mà nói là một đả kích rất lớn.

"Lần này ba cậu nhất định kinh ngạc không thôi, chậc chậc" Nguyên Thư hưng phấn thay cho Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch chào tạm biệt Nguyên Thư liền về thẳng nhà. Cô vừa đẩy cửa phòng đi vào, Ôn Hữu Đào đang ngồi trước bàn máy tính thiết kế, ông mặc áo len màu đen.

Ôn Du từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Ôn Nam Tịch cười hỏi: "Về rồi đấy à, mẹ hâm nóng sữa cho con uống nhé".

Ôn Nam Tịch cất cặp vào trong phòng, lấy bảng điểm ra đi về phía Ôn Hữu Đào. Cô đặt nó lên bàn, Ôn Hữu Đào bị động tác này của cô làm lệch nét bút, ông ngẩng đầu sắc mặt khó coi: "Con không thấy ba đang làm việc à?"

Ôn Nam Tịch kiên định nói: "Thành tích".

Ôn Hữu Đào nhìn theo ánh mắt của cô, thấy trên phiếu điểm đặt trên bàn, tên người đứng thứ nhất là Ôn Nam Tịch, hạng hai là Nhan Khả.

Ông ta hơi khựng lại. Ôn Nam Tịch nhìn ông chằm chằm, đợi ông nói gì đó.

Ôn Hữu Đào nhìn tên Nha Khả hồi lâu, sau đó gấp bảng điểm ném sang một bên: "Thi được một lần không tệ, có gì mà kiêu ngạo chứ"

Ôn Nam Tịch nhìn bảng điểm bị đẩy ở mép bàn, gần như sắp bị gió thổi bay xuống đất. Cô ngơ ngác nhìn.

Vào giờ phút này. Cô đột nhiên hiểu ra, cô có vài phần chờ mong, mong rằng ông sẽ khích lệ mình, chờ mong biểu cảm kinh ngạc xuất hiện trên mặt ông. Nhưng mà, ông ta lại không có.

Ông căn bản không quan tâm cô một chút nào, Ông ta vĩnh viễn chỉ kiêu ngạo cho con gái mối tình đầu của ông ta mà thôi.

Ôn Nam Tịch nắm chặt bảng điểm đi, Ôn Du mang sữa bò đến, Ôn Nam Tịch nhìn thoáng qua bà rồi chạy về phòng. Ôn Du sững người nhìn Ôn Hữu Đào. Ôn Hữu Đào nhìn máy tính, không có biểu cảm gì. Ôn Du vội vàng quay người gõ cửa phòng Ôn Nam Tịch.

"Nam Tịch, uống sữa đi con. Nam Tịch, mau mở cửa".

Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh bàn, vành mắt ửng hồng, cô ngây ngốc hồi lâu mới bình tĩnh lại. Nghe giọng nói dịu dàng của Ôn Du ở ngoài mới nói từ trong vọng ra: "Mẹ, con muốn ở một mình một lúc".

Ôn Du lo lắng nói; "Vậy con mở cửa uống ly sữa trước đã".

"Mẹ, đợi lát nữa con uống".

Ôn Du im lặng mấy giây: "Được rồi".

Sau đó, bà cầm sữa rời khỏi phòng cô, nhìn Ôn Hữu Đào. Ôn Hữu Đào vẫn như cũ, làm ra vẻ không liên quan gì đến mình. Ôn Du cắn răng, trong lòng đột nhiên quặn đau, chỉ có thể trốn vào trong bếp.

Không biết đã đứng trong bóng tối bao lâu, Ôn Nam Tịch bấy giờ mới bật đèn lên, lấy bảng điểm ra, phía trên ghi tên cô, áp tên của Nhan Khả xuống dưới. Cô lại nghĩ đến vẻ mặt hôm nay của Nhan Khả, liền cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô gấp bảng điểm lại, nhét điện thoại vào trong túi áo đồng phục.

Cô mở cửa đi ra ngoài. Ôn Du đang ngồi trên sofa, thấy cô định ra ngoài liền đứng dậy: "Nam Tịch, con có đói không, mẹ nấu cơm cho con ăn".

Ôn Nam Tịch lắc đầu, nhìn sang bên bàn máy tính, Ôn Hữu Đào ở ngoài ban công nghe điện thoại. Cô lại nhìn Ôn Du: "Mẹ, con muốn ra ngoài, đến nhà Nguyên Thư, bạn ấy muốn học bài với con, cậu ấy còn mời con ăn cơm nữa"

Ôn Du nhìn bộ dáng của cô gật đầu nói; "Được, về sớm nhé con".

Ôn Nam Tịch gật đầu, đẩy cửa thay một đôi giày khác đi ra ngoài, cũng bình tĩnh đóng cửa lại. Cô xuống cầu thang, ra khỏi hành lang, gió thổi đến rất lạnh. Ôn Nam Tịch rụt cổ đi đến trạm xe bus, lên chuyến xe liên tỉnh, trên xe tối nay vẫn rất ít người. Ôn Nam Tịch đi đến hàng thứ hai từ dưới lên, sau đó nhấn điện thoại, vừa hay nhìn thấy một bức ảnh tập thể mà Nhan Khả mới đăng lên.

Bên trong, Phó Diên ngồi cách đó không xa, cậu tựa lưng vào ghế tựa đang ấn điện thoại, mặc áo đồng phục trung học số 1, nhìn qua vô cùng đẹp trai.

Ôn Nam Tịch hơi nheo mắt lại. Cô đổi sang giao diện QQ, ấn vào ảnh đại diện của cậu.

Ôn Nam Tịch: Cậu đang ở đâu thế.

Đối phương rất nhanh đã trả lời câu,

Yan: Liên hoan.

Ôn Nam Tịch: Tớ đang ngồi xe bus liên tỉnh, trạm tiếp theo là Vân Thượng.

Yan: Tôi đi đón cậu

Ôn Nam Tịch: Không cần, tớ không định xuống

Yan: Cậu đi đâu?

Ôn Nam Tịch: Không biết nữa.

Vừa đúng lúc đến ga Vân Thượng, Ôn Nam Tịch đứng dậy, xuống xe. Nơi này thuộc về một khu biệt thự cao cấp, xe vừa rơi đi xung quanh vô cùng yên tĩnh, không một bóng người, xe cộ qua lại cũng không nhiều. Sau khi xuống xe cô mới phát hiện mình thật ngu ngốc, cô đứng ở trạm xe bus ngây ra một hồi, nghiêng đầu chờ chuyến xe tiếp theo.

Lúc này, không xa có người chạy đến, dáng người cao gầy mặc đồng phục màu đen trường trung học số 1. Cậu đi vài bước đã tới chỗ cô, đầu tóc có hơi rối. Đôi mắt của thiếu niên sáng ngời trong màn đêm đen, giọng nói của cậu như từ trong gió thổi tới: "Sao lại chạy đến đây thế?'

Ôn Nam Tịch đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Mấy giây sau, một sự thôi thúc dâng lên trong cô, cô bước nhanh tới ôm lấy cổ cậu. Phó Diên có chút sửng sốt.

Cậu buông tay xuống, màn hình điện thoại vẫn còn sáng.

Mùi thơm trên cơ thể thiếu nữ quanh quẩn đầu mũi, cậu nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

Cậu giơ tay đang cầm điện thoại lên, dừng giữa không trung mấy giây, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro