Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại chỗ làm việc với một cốc nước, trên bàn có một chiếc hộp, Ôn Nam Tịch đặt chiếc cốc xuống, hỏi Trần Phi bên cạnh: "Đây là cái gì? Ở đâu ra thế?"

Trần Phi ngồi phịch xuống ghế, tựa người ra sau, chỉnh lại kính rồi nói: "Người giao hàng vừa mang tới, của chị đấy, chị mở ra xem thử xem, em thấy nhãn hiệu này hình như là gối chữ U."

Ôn Nam Tịch sửng sốt.

Cô nói muốn mua nhưng vẫn chưa mua, chủ yếu là vì có lúc vừa nghĩ đến thì lại quên béng đi mất nên mới trì hoãn đến bây giờ.

Ôn Nam Tịch lấy kéo, cắt băng dính ra rồi mở hộp đồ ra, quả nhiên dưới lớp bọc băng dính có một chiếc gối chữ U hình con thỏ trông rất thông minh, còn rất mềm, thỉnh thoảng có thể xoa bóp. Trần Phi liếc nhìn nói: "Ồ, đây là loại cao cấp đấy"

Ôn Nam Tịch lật chiếc gối chữ U ra nhìn.

Đúng là rất đẹp, nhưng không phải cô mua, cô mở hộp ra xem thông tin đặt hàng bên trên, hình như bên trên một tài khoản, viết là Yan.

Ôn Nam Tịch khựng lại.

Trần Phi đưa tay ra xem một chút rồi nói: "Là sếp mua ạ? Tài khoản đặt hàng này vừa nhìn là biết của anh ấy rồi".

Ôn Nam Tịch vô thức nhìn về phía văn phòng phía sau, Phó Diên đang đứng trước cửa. Anh đang xem một bức ảnh sản phẩm và nhai kẹo trong miệng, có phần tùy ý.

Cô thu ánh mắt lại.

Trần Phi vẫn đang nghịch chiếc gối chữ U, không suy nghĩ nhiều mà nói với Ôn Nam Tịch: "TCũng tốt, vậy thì chị không cần phải mua nữa,. Anh Diên chắc là lo lắng chị tăng ca thường xuyên sẽ ảnh hưởng sức khỏe nên cung cấp dụng cụ hỗ trợ cho chị đấy".

Ôn Nam Tịch vẫn im lặng.

Cô chỉ chạm vào chiếc gối hình chữ U, sau đó chụp một tấm ảnh và gửi đến ảnh đại diện màu đen.

Ôn Nam Tịch: Cảm ơn.

Sau vài giây, bên kia trả lời.

Yan: Thử xem có tác dụng không, không thì trả lại hoặc đổi cũng được.

Ôn Nam Tịch: Được.

Khi tan ca, đã xảy ra một chuyện, hệ thống an ninh của một công ty ủy thác mà Chu Hùng chịu trách nhiệm đã bị hacker nước ngoài tấn công, Phó Diên và Chu Hùng lập tức lên đường đến công ty đó. Đây là một vấn đề lớn, bởi vì đội nhóm làm việc trước đó đến từ Đại học Bắc Kinh, ai cũng là người vô cùng xuất sắc.

Phó Diên là người đứng đầu trong lĩnh vực an ninh mạng, ngay cả sau khi anh đến Lê Thành và thành lập lên Diên Tục, đã có rất nhiều công ty muốn hợp tác với anh, nhiều nhất là các công ty công nghệ, tiếp theo là các quỹ ủy thác tài chính lưu trữ một lượng lớn thông tin cá nhân riêng tư và tiền được lưu trữ trong các công ty này.

Không thể để xảy ra một chút tổn thất nào cả.

Sau khi họ rời đi. Mọi người trong văn phòng vẫn đang bàn tán về vấn đề này, nói rằng những hacker nước ngoài này quả thực là to gan lớn mật. Trần Phi nhét bánh quy vào miệng, nói với Ôn Nam Tịch: "Không cần lo lắng, Anh Diên giỏi nhất là từ nông thôn bao quanh thành thị, anh ấy sẽ không làm nếu chưa có sự chuẩn bị trước".

Đây là lần đầu tiên Ôn Nam Tịch nghe thấy điều này, cô hỏi: "Việc bao quanh từ nông thôn đến thành thị có nghĩa là gì?"

Trần Phi giải thích một cách văn vở: "Có nghĩa là, nếu chị coi hệ thống do anh Diên Yan xây dựng là một khu vực nông thôn, những người muốn tiến vào và tấn công chị chính là thành thị, khi họ tiến vào hệ thống của anh Diên, họ sẽ sớm phát hiện ra rằng không chỉ có một ngôi làng, mà là hàng ngàn ngôi làng. Những thành thị tấn công này sẽ sớm bị bao vây bởi những ngôi làng... Bọn họ muốn thoát thân cũng không dễ".

Ôn Nam Hi hiểu rõ hơn.

"Ồ."

Trần Phi chỉnh lại kính, "Yên tâm đi"

Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, nhưng từ giọng điệu của đám người Đàm Vũ Trình cũng biết, lần này Phó Diên nhất định phải cố kiểm soát, nếu không Diên Tục sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề.

Mấy ngày tới, Phó Diên và Chu Hùng đều không đến công ty, Ôn Nam Tịch dùng thử chiếc gối hình chữ U, quả thực rất có tác dụng. Thỉnh thoảng, cô sẽ xem qua tin nhắn trong nhóm chat Diên Tục để xem có tin tức gì mới về hai người không.

Sáng thứ năm.

Đã có tin tức mới truyền đến.

Sự việc đã được giải quyết ổn thỏa,Phó Diên đã lấy ID và một số thông tin gửi lại cho công ty ủy thác, sau đó công ty này đã gọi cảnh sát.

Chiều thứ sáu.

Buổi sáng Trần Phi cũng không có việc gì mấy, cứ đi ra đi vào, mua rất nhiều thứ, thậm chí còn gọi Ôn Nam Tịch đến giúp, Ôn Nam Hi cầm bánh ngọt nhìn Trần Phi: "Hôm nay là sinh nhật cậu à?"

Trần Phi cười khúc khích.

"Sinh nhật của em trùng với anh Chu Hùng".

Ôn Nam Tịch nghe vậy, khẽ mỉm cười: "Thật là trùng hợp, chỉ là chị cũng không có chuẩn quà tặng gì cả"

"Không sao, sau này chị tặng bù là được". Trần Phi nhờ một lập trình viên xếp bàn lại thành một chiếc bàn dài, sau đó bày đồ ăn nhẹ và những thứ khác lên trên, ở giữa đặt một chiếc bánh ngọt hai lớp,

Ôn Nam Tịch lấy mấy túi bánh bao hấp ra, mở túi và lấy chúng ra xếp lên bàn.

Phó Diên và Chu Hùng bước vào.

Anh mặc áo khoác đen, mang theo túi đựng máy tính, cả người mệt mỏi, Ôn Nam Tịch vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt anh, không biết có phải do mới hoàn thành trận chiến trở về không mà đôi mắt anh lạnh lùng sâu như mực. Hai người nhìn nhau vài giây, Ôn Nam Tịch mỉm cười nói: "Hoan nghênh trở về."

Cô cứ như vậy mỉm cười, đôi lông mày cong cong, giống như nụ cười xinh đẹp trước cửa hàng tiện lợi nhiều năm trước.

Nhưng hôm nay cô lại mặc chiếc áo sơ mi màu hoa mai.

Phó Diên nhìn cô mấy giây, cảm thấy cô thật gần mà cũng rất xa, anh tỉnh táo lại, nói rõ ràng: "Ừ."

Nhưng Chu Hùng lại nhìn thẳng vào cô, mỉm cười nói: "Đúng thế, đúng thế, chúng tôi trở về rồi, thơm quá, mọi người mua nhiều đô thế".

Ôn Nam Tịch nhìn Chu Hùng, khẽ mỉm cười: "Chủ tiệc, mau bắt đầu đi, chuẩn bị đón sinh nhật".

"Được rồi" Chu Hùng đặt túi đựng máy tính xuống.

Phó Diên đi về hướng văn phòng, kéo khóa áo khoác, đặt túi đựng máy tính lên bàn, Đàm Vũ Trình cầm theo tài liệu vào tìm anh, hai người ở bên trong bắt đầu thảo luận.

Nhan Khả từ trong văn phòng đi ra, khoanh tay, mỉm cười ngửi ngửi rồi nói: "Thơm quá."

Cô ta xắn tay áo lên, bước tới giúp đỡ, nhẹ nhàng trò chuyện với những người khác, Lý Thiên Vũ cũng đi tới, nhưng hai người hầu như không nói chuyện, Nhan Khả cùng các lập trình viên nói chuyện cười đùa, các cô gái vây quanh cô ta nói chuyện phiếm, một lập trình viên tiên phong đưa cho cô ta một con tôm hùm đất để nếm thử.

Thứ anh ta lấy chính là chiếc đĩa mà Ôn Nam Tịch đã bày lên trên.

Trần Phi đứng một bên, nói vài câu: "Đám anh Diên còn chưa tới đâu, ăn cái gì mà ăn".

Nhan Khả dừng lại, cô ta nhìn sang, mấy giây sau liền đẩy con tôm ra xa nói: "Ừ, chờ đám người Phó Diên, cậu cũng mau bỏ xuống đi".

Người lập trình viên nói Trần Phi là đồ keo kiệt, nhưng vẫn đẩy tôm hùm đất về chỗ cũ.

Ôn Nam Tịch lại mở một cái túi khác ra, lấy những con cua lông ra và sắp xếp chúng lên đĩa.

Nói thật, sinh nhật này của Trần Phi có lẽ đã tiêu tốn không ít, trên bàn có chân gà rút xương, bánh ngọt, điểm tâm, đồ uống, đậu phộng, hải sản, lẩu tự sôi các loại,... thực sự rất nhiều đầy ắp cả bàn. Một lúc sau sắc trời tối sầm lại, Trần Phi bật đèn xung quanh của công ty lên, đây cũng là một sản phẩm nhà ở thông minh của Diên Tục.

Ánh sáng có chút mờ ảo nhưng không chói mắt.

Sau khi bày biện xong, mọi người cầm điện thoại di động lên chụp ảnh rồi ngồi vào chỗ.

Ôn Nam Tịch ngồi bên cạnh Trần Phi, đối diện với Nhan Khả, Nhan Khả dùng điện thoại di động chụp ảnh mình và đồ vật trên bàn, Phó Diên và Đàm Vũ Trình cũng cùng lúc đi ra. Phó Diên thản nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh Ôn Nam Hi, Nhan Khả để điện thoại di động xuống, nhìn sang.

Vẫn còn một chỗ trống bên cạnh Nhan Khả, Đàm Vũ Trình đành phải ngồi xuống chỗ đó, thật ra chỗ ngồi của anh ta và Phó Diên cạnh nhau, đều là chỗ của ông chủ.

Những người còn lại ngồi quanh chiếc bàn dài.

Chị Lý ở phòng nhân sự mỉm cười nói: "Mọi người đã đến rồi, bắt đầu thôi. Chúc mừng sinh nhật, Trần Phi, Chu Hùng."

Sau đó, một số đồng nghiệp thắp nến, còn những người khác bắt đầu hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật, Ôn Nam Tịch mỉm cười, ngân nga theo lời bài hát, nhìn Trần Phi nhắm mắt lại ước nguyện.

Phó Diên nghe cô ngâm nga mà không nói một lời.

Ôn Nam Tịch nhìn anh, chợt khựng lại.

Phó Diên nhấp một ngụm coca, khuỷu tay chống lên bàn, cất giọng trầm thấp chỉ đủ cô nghe thấy: "Trước đây em không hát như thế".

Ôn Nam Tịch sửng sốt, nhìn biểu cảm của anh trong bóng tối.

Đôi khi cô cũng nghĩ có thể một ngày nào đó anh sẽ tính toán chuyện ngày đó.

"Lấy cho tôi hai xiên cánh gà." Phó Diên nhấp vài ngụm Coce rồi mới nói, Ôn Nam Tịch lấy lại bình tĩnh, đưa tay lấy ba xiên cánh gà đặt vào tay anh.

Buổi trưa không ăn cơm, Phó Diên cầm một xiên lên, cắn một miếng rồi uống một ít Coce.

Ôn Nam Tịch cũng cầm lon Coca lên uống, không ngâm nga nữa mà nghe bọn họ hát, thỉnh thoảng nghe thấy điều gì đó buồn cười sẽ khẽ nhếch mép cười.

Trần Phi và Chu Hùng chúc nhau một câu, nhưng cũng không lập tức cắt bánh luôn mà ngồi xuống.

Không biết ai đã bắt đầu nói về cuộc sống ở Đại học Bắc Kinh, mọi người bắt đầu trò chuyện một cách thoải mái, giống như một cuộc tám chuyện ban đêm. Chị Lý ở Phòng Nhân sự mỉm cười hỏi: "Mọi người đã làm điều điên rồ gì ở trường đại học chưa?"

"Chắc là cạo đầu" Chu Hùng nói.

Những người khác đều cười lớn.

Một người khác nói: "Vậy tôi chắc là xăm mặt của bạn gái cũ lên cánh tay."

"Ở đâu? Để tôi xem thử". Có người cố gắng kéo tay áo anh ta lên, nhưng anh ta chỉ mỉm cười né tránh. nói: "Không, tôi đã xóa nó từ lâu rồi, giờ là hình xăm bàn phím."

"Còn cậu thì sao, đừng có kéo tôi."

Người đàn ông mỉm cười hỏi lập trình viên kia, lập trình viên lắc đầu: "Tôi thì chắc là xỏ khuyên tai".

Nhưng anh ta bây giờ không còn đeo khuyên tai nữa.

Anh chỉ vào Đàm Vũ Trình, "Vừa nhìn đã biết hồi học đại học, anh Trình là người không an phận rồi, anh cũng tiết lộ một chút đi"

Đàm Vũ Trình khoanh tay, dựa vào lưng ghế bình tĩnh nói: "Tôi không làm điều gì điên rồ cả, tôi rất kỷ luật đấy nhé".

Trần Phi giơ tay lên cười nói: "Cái này tôi làm chứng, anh ấy chỉ thường yêu cầu tôi đến học hộ anh ấy để bản thân có thể đi hẹn hò thôi".

Những người khác cười lớn, sau đó lần lượt nhìn về Phó Diên.

Phó Diên cũng dựa vào lưng ghế, cầm một chai coca, nhưng không có phản ứng gì.

Nhưng lúc này Đàm Vũ Trình lại ngồi thẳng dậy nói: "Cậu ta đã làm rất nhiều chuyện điên rồ..."

Ôn Nam Tịch cũng có chút hứng thú, cô ngồi dịch về phía trước nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình thấy khuôn mặt Ôn Nam Tịch thì dừng lại, buông tay ra nói: "Tự hỏi cậu ta đi"

Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên.

Phó Diên cầm chai Coca, liếc mắt bắt gặp ánh mắt của cô, bình tĩnh nói với những người khác: "Tôi không nhớ, khi nào nhớ ra tôi sẽ nói cho mọi người biết."

Mọi người đều bày ra dáng vẻ thất vọng.

Ôn Nam Tịch cũng có chút thất vọng, cô phát hiện mọi người đã bắt đầu quệt kem lên người nhau, cô nhìn thấy tay Trần Phi đưa tới, vô thức muốn đứng dậy, nhưng kết quả vẫn không thể tránh được. Kem trực tiếp chạm vào má cô, Trần Phi cười không ngớt sau đó đẩy cô về phía trước.

"Mau, anh Diên đang không để ý, chị Ôn lên đi"

Ôn Nam Tịch bước về phía Phó Diên một bước, vô thức dùng tay nắm lấy tay vịn ghế của anh , Phó Diên ngước mắt lên trong mắt có ý cảnh cáo.

Đàn ông trưởng thành vẫn có chút khác biệt với nam sinh cấp ba, ít nhất lúc ấy ánh mắt của anh rất trong trẻo, Ôn Nam Tịch nhìn đôi mắt của anh gần trong gang tấc.

Cô giơ tay lên, nhanh chóng bôi kem lên đầu lông mày anh, lúc cô chuẩn bị rời đi, cổ tay cô suýt chút nữa đã bị anh tóm lấy, cô nở nụ cười hơi đắc ý rồi chạy đi ngay, Phó Diên nheo mắt lại, đặt lon coca xuống, đứng dậy đến chỗ bàn làm việc của Chu Hùng mà Ôn Nam Tịch chạy tới, nắm lấy cổ tay cô.

Ôn Nam Tịch ngã vào tấm chắn của bàn làm việc, Phó Diên túm lấy cổ tay đang vùng vẫy của cô, đưa tay lau vết kem ở giữa lông mày mình, sau đó ấn thẳng lên chóp mũi cô.

Đôi mắt của Ôn Nam Tịch mở to.

Phó Diên dùng đầu ngón tay xoa xoa chóp mũi cô: "Quá ít."

Anh xoay má cô lại, chấm thêm mấy cái nữa.

Ôn Nam Tịch chật vật giãy dụa, Phó Diên nắm lấy cổ tay đang vùng vẫy của cô, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, anh cúi đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lập tức xung quanh trở nên im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro