Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào khoảnh khắc này, thời gian dường như đã ngừng lại.

Trong mắt cô chỉ có anh, mà anh cũng thế, họ thấy rõ mình trong mắt đối phương, như thể nhìn thấy cảm xúc của nhau thông qua đôi mắt nhau.

Không gian im lặng, bàn tay Phó Diên dùng lực, siết chặt cổ tay cô hơn. Ôn Nam Tịch nhìn đôi lông mày của anh.

"Ôn Nam Tịch." Nhan Khả bỗng nhiên gọi lớn, Phó Diên cùng Ôn Nam Tich bừng tỉnh, sau khi ánh mắt hai người nhìn nhau thêm vài giây, Phó Diên mới buông cô ra, lau vết bánh kem dính trên ống tay áo.

Ôn Nam Tịch bình tĩnh lau má nhìn mọi người trong phòng, đặc biệt là Nhan Khả vừa mới gọi cô, những người khác đang chống tay lên bàn, đứng im hệt như bức tượng điêu khắc.

Hôm nay, Nhan Khả trang điểm rất đậm, ánh đèn chiếu xuống mờ mịt và sâu thẳm, trong mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng và có chút điên cuồng.

Chỉ có Ôn Nam Tịch mới có thể nhìn thấy.

Thật mỉa mai khi nói rằng người cô có thể hiểu rõ nhất lại là Nhan Khả.

Nhan Khả trầm mặc mấy giây, đột nhiên cười chỉ vào cô: "Cô xấu quá, mặt dính đầy kem rồi kìa, ha ha ha, mau lau đi."

Giọng cười cô ta vô cùng khô khan.

Bởi vì, cô ta vẫn chưa quên rằng Phó Diên vẫn còn đang ở đây, Đàm Vũ Trình khoanh tay đứng bên cạnh, có bao nhiêu người đàn ông trên đang nhìn chằm chằm vào cô ta, mặc dù ngay lúc này đây Nhan Khả rất muốn bước lên cào mặt Ôn Nam Tịch, cô ta muốn xé tóc, giẫm nát Ôn Nam Tịch dưới bàn chân mình một lần nữa như hồi học trung học.

Nhưng cô ta không dám, không dám bày ra bộ mặt như vậy.

Mẹ cô ta đã nói rằng phải tỏ ra là một người phụ nữ được tất cả mọi người yêu quý, phải biết giấu sự tức giận của mình sau lớp mặt nạ thì mới có cơ hội chiến thắng.

"Thế à?" Ôn Nam Tịch đưa tay sờ lên mặt cô, chị Lý lập tức lấy một tờ khăn giấy ướt lau chóp mũi và má cho cô, dù sao chị Lý cũng lớn tuổi hơn, cũng đã trải qua nhiều chuyện hơn: "Sếp thật là, chơi đùa cũng không biết nặng nhẹ gì cả, con gái cần thể diện lắm"

Chỉ ba câu nói đã có thể giải quyết được bầu không khí có phần căng thẳng lúc này, một nhóm đàn ông phản ứng lại, chỉ là một trò đùa thôi cũng không có vấn đề gì cả. Những phụ nữ thường nhạy cảm hơn, bởi vì họ chưa bao giờ thấy Phó Diên trêu đùa với ai như thế cả, nhưng kỳ thật, không có cô gái nào dám bôi kem lên lông mày của Phó Diên, Phó Diên cũng không tính là quá nghiêm khắc, nhưng anh ấy lại vô cùng lạnh lùng.

Ngay cả Nhan Khảcó lẽ cũng không dám làm điều đó.

Họ nhìn Ôn Nam Tịch, quả nhiên lập trình Ôn rất dũng cảm.

Cả văn phòng chỉ có Nhan Khả là tức đến nỗi nắm chặt hai tay, móng tay như sắp gãy đôi.

"Nhưng cũng không xấu chút nào, còn khá đáng yêu nữa". Chị Lý nói thêm một câu. Cô ấy đứng phía trước Ôn Nam Tịch, vẻ mặt ôn nhu lau mặt giúp cô.

Ôn Nam Tịch ngước mắt lên, nhìn chị Lý rồi nói: "Cảm ơn chị Lý.".

"Cảm ơn cái gì chứ, chắc chắn sếp cũng nghĩ như vậy, nhìn em bây giờ như thỏ con ấy, em hỏi sếp mà xem." Chị Lý ra hiệu cho cô nhìn sang bên cạnh.

Ôn Nam Tịch quay người lại, thấy Phó Diên đã lau sạch kem trên ống tay áo, tiện thể còn đưa cho cô một chai nước trái cây. Ôn Nam Tịch dừng lại, đưa tay nhận lấy.

"Cảm ơn".

Những vết kem trắng trên mũi và lớp kem trên má cuối cùng cũng được lau đi, Ôn Nam Tịch cảm thấy may mắn vì hôm nay không trang điểm, nếu không sẽ phải lau đi lớp phấn nền rồi, sau đó cô đi theo sau chị Lý ngồi xuống. Mọi người đã bắt đầu chia bánh kem, bầu không khí trở lại bình thường, Chu Hùng giẫm lên một chiếc hộp chuyển phát nhanh dưới bàn, khẽ lắc lắc, không biết đang nghĩ gì, hoặc có lẽ là nhìn thấy Ôn Nam Tịch, anh ta đột nhiên bật cười: "Ay ya, vừa nãy quên mất không chụp cho anh Diên với lập trình Ôn một tấm ảnh kỷ niệm rồi".

Ôn Nam Tịch sửng sốt.

Sau đó Trần Phi cũng vỗ bàn: "Đúng thế, thỏ con đáng yêu thế này cơ mà, đáng tiếc quá. Không phải bình thường, các anh chị đều nhanh tay lắm mà, hôm nay tay bị chém mất rồi à?"

Sau khi nhận ra, bọn họ đột nhiên cười lớn.

Đầu Ôn Nam Tịch đầy vạch đen, cô vô thức nhìn về phía Phó Diên, anh tựa lưng vào ghế, trên mặt mang theo nụ cười, đang nói chuyện với Đàm Vũ Thành, ánh mắt cũng đang hướng về nơi này.

Ôn Nam Tịch không dấu vết nhìn đi chỗ khác, lấy đồ trên bàn bắt đầu ăn, cuộc trò chuyện của họ nhanh chóng thay đổi, rất nhanh đã chuyển chủ đề.

Nhan Khả ngồi đó, nhìn chằm chằm Ôn Nam Tịch và Phó Diên, bọn họ thoạt nhìn như không có quan hệ gì với nhau, nhưng trong lòng cô luôn vô cùng lo lắng, không thể buông xuống, trong lòng không yên.

Cô ta hít một hơi thật sâu, điều chỉnh thái độ rồi tiến về phía họ, lắng nghe cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng cũng đáp lời.

Đàm Vũ Trình liếc nhìn cô ta, đuôi lông mày nhướng mày lên.

Mọi người mở tiệc đến tận tối muộn.

Tuy nhiên, họ không uống rượu mà ngược lại uống căng bụng toàn nước trái cây, lúc tan cuộc có mấy cô gái chàng trai lười biếng, chỉ có vài người ở lại dọn dẹp bàn ghế. Nhà chị Lý còn mấy đứa con nhỏ, Ôn nam Tịch bảo chị trở về trước, cô ở lại làm nốt những việc còn lại, Phó Diên cởi áo khoác ngoài ra, đặt lên lưng ghế, cầm thùng rác giúp quét sạch bụi bẩn.

Ôn Nam Tịch ở bên đây còn anh ở phía bên kia, nhìn thoáng qua có thể thấy anh đã xắn hai tay áo, để lộ cánh tay rắn chắc đeo theo chuỗi hạt Phật.

Anh không có bất kỳ biểu cảm nào. Giống như mùa hè năm đó, trong căn cứ bí mật của mình, anh nấu cho cô một bát mì. "Ném cái hộp bên kia qua đây".

Phó Diên ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi ra hiệu.

Ôn Nam Tịch ừ một tiếng, dùng túi bọc lại vỏ tôm trong hộp, ném vào thùng rác rồi đưa cho anh: "Chắc là phải tìm một túi rác khác"khác.

Phó Diên ừm đáp lại, gọi Trần Phi mang túi rác đến, anh cầm túi rác dọn sạch đống đồ trên bàn, nói với Ôn Nam Tịch: "Em rửa tay rồi về trước đi."

Trần Phi chống cây chổi xuống sàn, đứng thẳng người nói: "Đúng vậy, chị Ôn, cũng muộn lắm rồi, chị về nhà đi, việc còn lại cứ để chúng em làm".

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, gần như các cô gái khác đã về hết, chỉ có Nhan Khả muốn ở lại giúp đỡ nhưng đã bị hai lập trình viên khác thuyết phục cô ta rời đi.

Lúc này Nhan Khả đang ngồi đó giả vờ gõ bàn phím. Ôn Nam Tịch nhìn đồng hồ, đã mười một giờ tối, có hơi muộn.

Cô cũng không làm ra vẻ, lau tay rồi đi đến phòng trà rửa tay, lúc này cũng không thích hợp đi nhà vệ sinh nữa, nhà vệ sinh văn phòng ở hành lang bên ngoài.

Cô rửa tay, quay lại lấy túi đựng máy tính và cầm nó bước ra ngoài.

Ở quầy lễ tân, Ôn Nam Tịch thấy Phó Diên đã mặc áo khoác, hai tay đút túi quần, đứng ở cửa như đang đợi cô.

Ôn Nam Tịch nhìn anh: "Sao thế?"

Phó Diên nhìn cô mấy giây, sau đó xoay người đi đến thang máy: "Tôi tiễn em xuống lầu".

Bịch

Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch, cô nói lời cảm ơn rồi đứng cùng anh đi vào thang máy, ban đêm trong thang máy cực kỳ yên tĩnh, không thể so sánh với sự ồn ào ban ngày, hơn nữa tòa nhà này lại rất rộng.

Ôn Nam Tịch đứng cạnh anh, thang máy đi tới tầng một, gió đêm ùa vào, có chút lạnh.

Hôm nay, Ôn Nam Tịch mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là áo thun bó sát.

Phó Diên đi lên phía trước chắn gió, Ôn Nam Tịch cảm thấy ấm áp hơn một chút. Khi cô bước lên xe, Ôn Nam Tịch mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Anh lên đi, nhưng anh cũng phải nhanh lên về nhà sớm".

Phó Diên gật đầu.

Buổi tối đôi lông mày của anh rõ ràng, mang theo vẻ bất cần.

Sau khi nhìn cô lên xe, anh quay người đi về phía tòa nhà, Ôn Nam Tịch chậm rãi lái xe ra khỏi tòa nhà, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đèn ở Diên Tục vẫn còn sáng, bóng dáng của anh đang bước thang máy bên trong.

Ôn Nam Tịch thu hồi ánh mắt, tập trung lái xe.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Nguyên Thư và Chu Nhược Vi cuối tuần này đều đi công tác, Nguyên Thư đến Bắc Kinh để phỏng vấn, còn Chu Nhược Vi thì đến Hải Thành xem nhà kho.

Sau khi Ôn Nam Tịch thức dậy, cô pha một tách cà phê để tỉnh táo hơn. Sau đó, cô nhấc điện thoại lên, xem gần đây có những bộ phim nào được chiếu, có khá nhiều, tầm mắt Ôn Nam Tịch rơi vào bộ phim có tên "Người tình thời không", kể về một không gian và thời gian bị đặt nhầm chỗ. Là một bộ phim trong nước.

Cô chụp ảnh màn hình của bộ phim, sau đó đăng lên vòng bạn bè, chặn một số người.

Ôn Nam Tịch: Khá đáng xem.

Rất nhanh, Trần Phi là người đầu tiên bình luận.

Trần Phi: Em cũng rất muốn xem bộ phim này, em vô cùng thích đạo diễn này.

Sau đó có thêm vài người nữa bình luận, Ôn Nam Tịch uống cà phê lướt vòng bạn bè, cho đến khi nhìn thấy tài khoản ảnh đại diện màu đen nhấn thích.

Ôn Nam Tịch ấn vào tài khoản của Phó Diên.

Cô nhập tin nhắn.

Ôn Nam Tịch: Tôi mời anh với Trần Phi xem bộ phim này nhé.

Yan: Mấy giờ?

Ôn Nam Tịch: Hai rưỡi chiều đi

Yan: Được rồi, mua vé xong thì báo với tôi.

Ôn Nam Tịch thở ra một hơi, lập tức nhắn cho Trần Phi, Trần Phi là một cậu nhóc ngây thơ, nghe nói được xem phim miễn phí liền đồng ý.

Ôn Nam Tịch đã mua ba vé tại rạp chiếu phim ở trung tâm mua sắm COCO, ba người thống nhất hẹn gặp nhau lúc hai rưỡi chiều.

Trước thời điểm này, Ôn Nam Tịch tùy ý nấu một bát mì ăn bữa trưa, sau khi ăn xong, cô vào phòng bắt đầu thay quần áo, chọn lựa một hồi, cô chọn một chiếc quần jean sẫm màu và áo len trễ vai, chiếc áo len màu nâu nhạt, tương đối mịn màng và nhẹ nhàng. Cô trang điểm nhẹ, tô son và đeo thêm khuyên tai.

Ôn Nam Hi đi về phía anh. Phó Diên cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy cô, hôm nay ánh nắng chiếu vào mặt cô, mái tóc hơi xoăn được buông xõa, đôi lông mày đẹp, lạnh lùng và rất quyến rũ.

Cô bước đến trước mặt anh cười nói: "Trần Phi đâu? Còn chưa đến sao?"

Phó Diên nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó yết hầu anh hơi chuyển động: "Vẫn đang ở trên tàu điện ngầm."

Ôn Nam Tịch xem đồng hồ nói: "Vậy thì chúng ta đi lấy vé trước.".

"Ừ".

Phó Diên đi vào, phải đẩy cửa mới vào được, anh đưa tay, Ôn Nam Tịch đi vào trước, đuôi tóc của cọ vào chuỗi hạt Phật và đồng hồ trên tay.

Sau khi bước vào, bên trong đã có khá nhiều người.

Thật ra, Ôn Nam Tịch rất ít khi đi xem phim, chủ yếu là đến cùng Nguyên Thư và Chu Nhược Vi, mọi thứ đều do hai cô bạn sắp xếp, lên kế hoạch, cô chỉ cần phối hợp với hai người họ. Lần này cô nhìn Phó Diên, biết anh cũng vừa mới tới Lê Thành không lâu, có thể còn chưa quen hết đường nẻo, may mà rất nhanh là có thang cuốn, Ôn Nam Tịch đi lên trước, Phó Diên đi theo cô, hai người trước sau cách nhau một bước.

Ôn Nam Tịch quay người nhìn anh: "Tối hôm qua anh về lúc mấy giờ?"

Phó Diên tuy đứng thấp hơn cô một bước nhưng vẫn ngang tầm với cô noi: "Một giờ."

"Muộn thế sao?" Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói.

Giọng Phó Diên rõ ràng: "Trần Phi đánh rơi bánh xuống sàn nhà."

"Khó trách muộn như vậy."

Lúc đến rạp chiếu phim, Ôn Nam Tịch lấy điện thoại di động ra lấy vé, Phó Diên đứng bên cạnh nhìn cô lấy, tít tít, ba tấm vé được phát ra.

Ôn Nam Tịch đưa tay ra cầm vé, nhìn thời gian, trên đầu cô vang lên giọng nói của Phó Diên: "Em có muốn ăn bỏng ngô không?"

Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn thẳng anh nói: "Mua một ít đi".

Thế là hai người họ đi vào bên trong mua bỏng ngô và đồ uống, Phó Diên một tay cầm bỏng ngô, tay còn lại cầm hai lon nước ngọt, Ôn Nam Tịch cầm một lon, hai người đứng ở cổng soát vé đợi một lúc. Trần Phi lúc nào mới hớt hải chạy tới. Cậu ta đẩy gọng kính, trong tay còn đang ôm một cái túi, thở hổn hển, giận dữ nói: "Chết tiệt, tàu điện ngầm đông quá, em sắp bị ép chết rồi nè".

Ôn Nam Tịch cười nói: "Đi thôi, chút nữa chị chở em về".

Trần Phi lập tức đi theo, cười nói: "Có xe thì vẫn tốt hơn."

Phó Diên ném một chai nước vào trong ngực cậu ta, Trần Phi cầm lấy, mở ra nhấp một ngụm, ba người tiến vào rạp, ba tấm vé không ngồi cạnh nhau, ở giữa một tấm vé còn có người khác, Trần Phi trực tiếp ngồi xuống chỗ đó. Chỗ ngồi của Ôn Nam Tịch lở giữa, bên cạnh là Phó Diên ngồi tít trong cùng.

Vị trí ngồi khá xa màn hình.

Trần Phi không ăn bỏng ngô, trong túi cậu ta có mang theo khoai tây chiên, cậu lấy ra hai túi đưa cho Ôn Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch xua tay, cười nói: "Cậu tự ăn đi"

Thế là bắp rang bị Ôn Nam Tịch cầm.

Bộ phim sắp bắt đầu, màn hình tối đen, Phó Diên đặt khuỷu tay lên vào tay ghế, bởi vì ở đó có người, hai cô gái đang chiếm giữ tay ghế bên đó, Ôn Nam Tịch cũng ngồi bên này, tay ghế đã bị người khác chiếm mất, cô chỉ có thể ngồi cạnh khoảng trống giữa Phó Diên.

<<Người tình thời không>> kể về câu chuyện của Trần Di Ninh 25 tuổi và Chu Tẫn 19 tuổi. Trong một hành lang đặc biệt, có thể nhìn thấy cuộc sống của họ sáu năm trước và sáu năm sau.

Hai người họ, một người sống ở quá khứ sáu năm trước, người còn lại sống ở hiện tại sáu năm sau, nếu hai người đồng thời xuất hiện ở một nơi khác, họ có thể mở lại thời gian, không gian bị đặt nhầm chỗ và nhìn thấy cuộc sống của nhau.

Vì vậy, Chu Tẫn mười chín tuổi nhìn thấy Trần Di Ninh hai mươi lăm tuổi đang đi xem mắt, đối tượng xem mắt đều là những người đàn ông trung niên mập mạp.

Trần Di Ninh, 25 tuổi, nhìn thấy Chu Tẫn làm những công việc lặt vặt để trang trải học phí, cũng thấy cậu được một cô gái tỏ tình. Chu Tẫn nhìn thấy ngôi nhà hiện tại của Trần Di Ninh được trang trí vô cùng xinh đẹp, trong khi căn phòng cả cậu lại đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường, hai người sống cuộc sống khác nhau nhưng lại nhìn thấy sự bối rối và bất lực của nhau.

Trần Di Ninh sợ sấm sét. Chu Tẫn thỉnh thoảng hút thuốc. Khi có sấm sét, Chu Tẫn sẽ ở lại với cô.

Khi Chu Tẫn đang hút thuốc, Trần Di Ninh đuổi cậu đi và dặn không được hút thuốc trong phòng.

Hai người tranh cãi ồn ào, sau đó là yêu nhau nhưng lại không thể chạm vào đối phương. Trần Di Ninh bị gia đình ép buộc việc kết hôn, một tuần phải đi xem mắt mấy lần.

Ba của Chu Tẫn đến gặp cậu, đòi tiền và đánh cậu trong nhà cho đến khi cậu hấp hối, Trần Di Ninh không thể giúp được gì mà chỉ có thể khóc, cô thậm chí còn không thể gọi cảnh sát.

Chu Tẫn sẽ không để cô đi xem mắt một cách mù quáng nữa, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc phải đồng ý theo lời gia đình.

Chu Tẫn nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể đợi cô trở lại căn nhà này mà không có cô.

Ôn Nam Tịch xem đến đâu, nước mắt chảy dài đến đấy.

Phó Diên nghe thấy tiếng động, quay đầu sang nhìn bắt gặp ánh mắt Ôn Nam Tịch, cô lập tức cúi đầu tựa lên vai anh nói: "Từ từ tôi sẽ ổn"

Phó Diên dừng một chút. Sau đó, anh lấy khăn giấy cúi đầu lau nước mắt cho cô. Anh thấp giọng nói: "Chỉ là phim thôi, đừng làm trôi lớp trang điểm."

Ôn Nam Tịch không lau mắt nữa, cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay tôi trang điểm có đẹp không?"

Phó Diên có chút sửng sốt.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình.

Sau đó bình tĩnh nói một câu: "Rất đẹp".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro