chap 8 Quá khứ của y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm y 8 tuổi mẹ y lấy ba dượng. Dượng có vẻ ngoài hiền lành và phúc hậu dượng rất hay chơi với y và y cũng dần mến dượng. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi cái đáng sợ bên trong lòng dượng rất rõ. Hôm đó mama y phải đi công tác một tháng mới về. Dượng thay đổi làm y sợ hãi. Dượng muốn y phục vụ thân thể dượng nhưng cậu kiên quyết không làm. Dượng một tay xé rách bộ quần áo y đang mặt lộ cơ thể trắng nõn. Y sợ dãy dụa kịch liệt nhưng còn bé nên sức yếu, y buông xuôi để dượng thao suốt 3 h đồng hồ. Mới ngày đầu xa mama mà y bị tơi tả như vậy.

Sáng hôm sao y tỉnh dậy thắt lưng đau đến tê dại người. Y vào nhà tắm kì cọ những vết ô uế trên người " dơ bẩn, tởm lợm" nước mắt cậu tuôn ra ta vẫn kì cọ đến xước da.

Hôm nay cậu sợ lắm. Sợ giống hôm qua nên y dấu một con dao dưới chiếu của mình.

Nửa đêm dượng về liền đi lên phòng nhìn y với con mắt thèm khát. Y sợ quá rút con dao ra chĩa về phía dượng. Dượng cười:

- Tuấn Khải con đang muốn chống đối ta sao._ Dượng vẫn tiến lại gần y.

Y sợ hãi nhắm chăt mắt chém một phát xuống miệng hét lên.

- Tránh xa tôi ra.

- aaaaaaa.

Vì tiếng  hét của dượng y hé mở mắt. Trước mắt y khuôn mặt dượng bị chảy máu. Dượng mắt đỏ ngàu dơ ta tát mạnh vào mặt y khiếng môi y rớm máu tai thì ù ù.

- Người đâu lôi thằng bé này và phòng giam cho nhịn 1 tuần cho ta. Cho nó 1 chai nước nó biết chia thì nó sẽ có thể có nước tới cuối tuần còn không thì tự chịu. Ai không nghe lời giết không tha _ Dượng hét lên làm tất cả sợ hãi nghe lệnh.

- Vâ.....ng._ tất cả mọi người sợ hãi cúi đầu nghe lệnh.

Họ lôi cậu vào một phòng dù vẫn đầy đủ tiện nghi nhưng bên trong rất lạnh lẽo dù lắm mấy cái máy sưởi cx chẳng ấm hơn được.

Lạnh lẽo cô đơn cậu ôm mình khóc. Ngày qua ngày vẫn vậy. Cho đến hôm mẹ về cậu được thoát khỏi sự giam dữ đó nhưng cơ thể yếu đi rất nhiều không được ăn cuối. Thế nên khi vừa gặp mẹ đã ngất lịm đi khiến mọi ngươi lo lắng.

Sau đó như thế nào cậu không rõ.

Bây giờ thì:
-Tuấn Khải, tớ lỡ đồng ý với Tại Hưởng rồi h làm sao._ Chung Quốc than vãn với cậu.

- Khải giúp tớ với tớ không xách lên vào phòng bếp được.- Độ Khánh Thù gọi.

Y mỉm cười. Cái cảm giác mọi người quan tâm thật tuyệt

- Tưởng làm ma tuyệt lắm ai dè. Bị sai vặt và sách đồ sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro