Nhiều năm như vậy (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm như vậy (Hoàn)

"Cậu chạy cái gì?" Thanh âm Trương Gia Nguyên lo lắng từ sau lưng tôi truyền đến. Tôi quay đầu lại, hắn đang nghiêng đầu vẻ mặt tiếu ý mà nhìn tôi. Lại là cái nụ cười này! Cười đến lòng tôi hoảng sợ. Không biết là do rượu, hay là chạy quá nhanh, tôi chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng một hồi, cồn lẫn vào vị chua lập tức xông lên miệng tôi, sặc vào mũi miệng và khí quản, tôi bám vào cột điện dường như muốn đem phổi ho ra. Trương Gia Nguyên bất động không nói lời nào, mặc cho tôi đem chất bẩn nôn trên người hắn. Tôi lúng túng khom người mặt đỏ bừng lên. Gió thổi bên tai tôi, làm tôi đau đớn, tôi chật vật đem mình thu thập sạch sẽ, chỉ cảm thấy dạ dày từng trận co quắp, đứt quãng ho khan không ngừng, lại hoảng hốt từ trong túi lấy ra một cái khăn tay nhăn nhúm, nỗ lực chà lau áo khoác Trương Gia Nguyên. Hắn nghiêng người trốn một chút, tay tôi lúng túng ngừng giữa không trung, tôi bắt đầu lo lắng, giây kế tiếp, hắn kéo lại cổ tay tôi, tay kia tự nhiên vòng qua sống lưng tôi, vỗ nhè nhẹ từng cái từng cái. Thân thể tôi co quắp ho khan cuối cùng cũng có được một tia không khí, mở lớn miệng thở phì phò. Tay hắn vẫn tiếp tục, tôi ma xui quỷ khiến bắt đầu hô hấp theo nhịp điệu của hắn, không khí lạnh như băng tràn vào trong phổi, phun ra một ngụm ấm áp, từng hơi từng hơi. Bây giờ là một cục diện vi diệu không có cách nào dùng ngôn ngữ giải thích. Nếu như tôi có tội, xin cho pháp luật nghiêm phạt tôi, mà không phải để cho tôi đụng phải bạn trai cũ cùng nữ nhân ôm ấp, chịu đả kích mà lẩn trốn như hiện tại, bởi vì chạy quá nhanh, lại còn nôn ra người bạn trai cũ năm năm không gặp, giống như một con mèo nhỏ bị nắm cổ. Nếu như giờ khắc này tôi có thể đào ra ba thước đất, tôi nhất định sẽ không chút do dự nhảy vào đem mình chôn sống. Ba phút lâu như một thế kỷ. Sau cùng, bên tai liền nghe được nhiệt khí, là hắn mở miệng. "Ổn chưa?" Tôi đẩy hắn ra, "Cậu, cậu sao lại ở đây?." Lại lắp ba lắp bắp, tôi ở trong lòng mắng một câu thô tục. "Có người nhìn thấy tớ giống như gặp quỷ." Thanh âm hắn lười biếng, tiếp tục nói, "Chạy rất nhanh."

"Không có. . . Không phải, cậu, tớ..." Tôi nhíu mày, hít sâu một hơi, quyết định không nói. Có đôi khi thật hận không thể đem đầu lưỡi mình cắt đi. Nếu như lúc này miệng của tôi nhanh nhẹn như hai cái chân của tôi thì tốt rồi, cũng sẽ không trở thành run lẩy bẩy như lúc này, thật giống như một câu chuyện tiếu lâm. "Không phải bạn gái." Hắn không đầu không đuôi nói một câu. Tôi một hồi hoảng loạn, "Ai, ai hỏi cậu?." Lảo đảo đỡ đèn đường như chạy trốn mà xoay người ly khai. Rất may mắn, hắn không có đuổi theo.

Về đến nhà đã hừng đông, tôi nhắm mắt lại nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ. Hai năm đầu cùng Trương Gia Nguyên tách ra tôi đau nửa đầu rất lợi hại, thường đau đầu đến trắng đêm mất ngủ, thỉnh thoảng nằm mơ, lại không dám ngủ. Sau tôi tìm bác sĩ uống vài loại thuốc, cũng đỡ rất nhiều, ngoài ý muốn tối nay lại đem tường thành tôi thật vất vả xây nên lần nữa đánh nát. Ác mộng tới không hề báo trước, chẳng biết tại sao có một khuôn mặt quen thuộc nhiều lần xuất hiện, tôi nhìn thấy tôi năm bảy tám tuổi, đang chạy nhanh trong ngõ hẻm, mồ hôi từng giọt rơi vào trong mắt. Tôi tiến vào trong cánh cửa đầy rỉ sét, Gia Nguyên không lớn hơn tôi bao nhiêu đang ở trần ngồi dưới đất khóc. Khi đó mặt của hắn vẫn tròn trịa, cánh tay cũng đầy thịt, vô cùng khả ái, tôi ngồi xổm xuống hỏi hắn, "Gia Nguyên nhi, Gia Nguyên nhi cậu tại sao khóc?" Hắn hai tay bụm mặt, như trước nức nở không nói lời nào. Bỗng nhiên tường gạch bị nước ngập, bên tai là tiếng thét chói tai của mẹ tôi, trong miệng mẹ phun ra rất nhiều lời thô tục cực kỳ khó nghe, cuối cùng bị tiếng nước nuốt mất, lại nức nở khóc lên, tôi ngoái đầu nhìn, dùng lực kéo Gia Nguyên đang ngồi dưới đất, không đầu không đuôi gọi hắn, "Gia Nguyên nhi, cậu nghe được tiếng khóc của mẹ tớ không?" Quay đầu, bỗng nhiên Gia Nguyên biến thành mười tám tuổi, mặt đầy nước mắt, cực kỳ xấu xí, đôi mắt ướt nhẹp nhìn chòng chọc tôi, dường như muốn đem tôi xuyên thủng, hai tay dùng sức tóm lấy bả vai tôi, mang theo tiếng khóc nức nở khàn cả giọng, "Là tớ đang rơi nước mắt a. Nhậm Dận Bồng, nước mắt của tớ cậu nhìn không thấy sao?" Trong nháy mắt trời đất đảo lộn, nước lạnh mãnh liệt từ đỉnh đầu trút xuống, đem tôi bao phủ, tôi giãy giụa ngồi lên, trên mặt một mảnh ẩm ướt.

Ngày thứ hai tôi lê thân thể mệt lả, vành mắt đen thui trở lại trường học. Hai mươi mấy năm trong sinh mệnh tôi, ở hôn lễ gặp phải tình nhân cũ, ngày hôm sau chỉ có thể như thường bước lên bục giảng, vậy mà tình nhân cũ cũng đang ngồi ở dưới giảng đài. Tôi không biết mình dùng biểu tình gì để giảng hết bài, sau khi tan lớp tôi chỉ cảm thấy khuôn mặt đau nhức, khóe miệng co giật. Tôi liếc mắt nhìn Gia Nguyên đang ngồi ở phía dưới, hắn đẩy mắt kính một cái, trên vở viết gì đó, dường như thực sự chăm chú nghe bài học. Nếu như hắn quả thực là học trò của tôi, tôi đây nhất định cảm thấy vui mừng. Tôi vội vội vàng vàng thu thập sách giáo khoa, giáo án, chuẩn bị rời đi. Bất hạnh thay, lần này không thể tránh được. Lúc này tôi và Trương Gia Nguyên đang ngồi trong quán cà phê bên ngoài trường. Trương Gia Nguyên khẽ nhấp một ngụm cà phê, lại đem cốc để vào trong đĩa. Hắn giương mắt, ý tứ không rõ mà nhìn tôi. Tôi bị hắn nhìn có chút bỡ ngỡ, quẫn bách mà uống một hớp, cứng rắn nhếch miệng một cái. Rất nhanh hắn liền phá vỡ yên lặng ngắn ngủi. "Cậu rất ích kỷ." Tôi vẫn không nói được lời nào. Mà trong ánh mắt của hắn là không yêu không hận. Tôi rất ích kỷ, tôi biết. Tôi vì muốn tốt cho hắn, tự mình lựa chọn chạy trốn. Tôi sợ chứng kiến mẹ tôi khóc, sợ nhìn đến ba tôi phát cáu khuôn mặt sung đỏ cùng bàn tay nắm chặt, tôi sợ Gia Nguyên mất đi người mẹ quan trọng nhất của hắn, sợ mẹ hắn đỏ mắt chất vấn tôi tại sao biến thành như vậy. Tôi sợ đem bản thân vạch trần trước mặt từng người quen thuộc, sợ các bạn quan tâm, sợ ánh mắt thương hại của bọn họ. "Nói đến cũng nực cười, chuyện của chúng ta... không lâu lắm mẹ tớ đã biết." Hắn cười khổ một tiếng, tôi khiếp sợ mở to hai mắt, "Luôn luôn có những chuyện linh tinh truyền tới tai." Tôi tự cho là đúng làm tất cả, kết quả lại là công cốc. "Vậy mẹ cậu. . . Bây giờ khỏe không?" Tôi lo âu nhìn hắn. "... Bởi vì đả kích quá lớn mà xuất huyết não, mấy năm này thân thể không bằng lúc trước, lớn tuổi, rất khó nói." Chứng kiến tôi lộ vẻ mặt lo lắng, Gia Nguyên lập tức bổ sung, "Bây giờ đang ở một viện dưỡng lão không tệ, có người chiếu cố, tinh thần tốt vô cùng."

"... Vậy là tốt rồi." Tôi có chút quẫn bách, không biết phải nói cái gì. "Cậu có thể đến thăm bà ấy không? Mẹ thật nhớ cậu." Tôi và Gia Nguyên từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng người nhà đối phương cũng rất quen thuộc, trong trí nhớ mẹ Gia Nguyên trẻ tuổi xinh đẹp, một đầu tóc dài đen nhánh, luôn là khuôn mặt tươi cười. Cho tới khi tôi thấy bà nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẫn là khiếp sợ đến nói không ra lời. Bà hướng tôi vẫy tay, tôi liếc mắt nhìn Gia Nguyên, ngồi ở bên người bà, cúi đầu không dám nhìn bà. Không có kêu khóc cùng chửi rủa như trong tưởng tượng. Tay mẹ Gia Nguyên lạnh lẽo thô ráp, hoàn toàn không giống trong trí nhớ ấm áp nhẵn nhụi. Ngón tay của bà vuốt ve bàn tay tôi, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay: "Mấy năm không thấy, lại cao lên rồi." Cổ họng tôi có chút chua xót. Tôi đã hai mươi tám tuổi, đâu còn cao nữa đâu.

"Cô, cô, thân thể cô thế nào?" Tôi cố nén khó chịu cầm lấy tay bà. Bà khó khăn mỉm cười, "Mấy năm trước phát bệnh, đến giờ chưa khỏi, bất quá không có chuyện gì lớn." Không nghĩ tới lại là bà đang an ủi tôi. "Xin lỗi..." cố nén run rẩy. "Bồng Bồng, con là đứa trẻ tốt, các con đều là đứa trẻ ngoan." "Vâng..." "Cô hiện tại... Thân thể không tốt lắm, Gia Nguyên đứa nhỏ này luôn nghịch ngợm gây sự không khiến người ta bớt lo..." "Mẹ... Đừng làm xấu mặt con..." Gia Nguyên lẩm bẩm một tiếng. "Đứa trẻ này về sau con bao dung cho nó một chút nhé, nó ấy à, không phải là người xấu, chỉ là tính khí có chút trẻ con." "Cô..." Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Gia Nguyên, hắn ngược lại là một bộ sóng lớn không sợ hãi, rất thản nhiên, tôi mím môi một cái, nuốt xuống một ngụm nước mắt. Mẹ Gia Nguyên cũng không nói gì nhiều, chúng tôi thức thời rời khỏi phòng. Vườn hoa nhỏ sau viện dưỡng lão cảnh sắc rất được, cành lá rậm rạp, chim hót hoa nở, hồ nước xanh lục bát ngát nổi lên gợn sóng. Chúng tôi trầm mặc đi trên đường đá ven hồ.

"Cám ơn cậu tới." Gia Nguyên đột nhiên mở miệng. Tôi có chút bất ngờ, "... Không có gì." "..." "Bồng Bồng." Gia Nguyên bỗng nhiên dừng chân. "A?" "Cậu còn lo sợ sao?" Nhãn thần hắn chân thành. "..." Tôi trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Hắn cười khổ một tiếng, nhìn chằm chằm tôi. "Năm năm trước cậu nói chạy trốn liền chạy trốn, bỏ lại một mình tớ." Hắn thở dài một hơi, "Hôn lễ của Vũ Tinh..." Tôi lúng túng khuôn mặt lại đỏ lên. "Cậu còn muốn trốn sao?" Tôi bắt đầu lo lắng. Năm năm trước tôi tự cho là đúng mà diễn vai một kẻ vĩ đại, tự cho là thành toàn cho nhau, lại tự tay đem chúng tôi đẩy vào đêm tối. Tôi không biết trả lời như thế nào, trí nhớ mười mấy năm qua từng đoạn vụn vặt giống như đèn kéo quân ở trước mắt tôi hiện lên từng cái một. Chúng tôi không trở về được ngày thiếu niên ồn ào, từ lúc bắt đầu, chúng tôi từng nghĩ có được thật nhiều nhưng hóa ra lại ít như vậy, tôi không ngày nào không nhớ tới hắn. Chúng tôi còn có thể nằm dưới bầu trời đêm xem ngân hà không, còn có thể trong ngõ hẻm bỏ hoang không người thấp giọng hát ca không, còn có thể uống say mèm không? Tôi cảm thấy không nỡ, là nước mắt của hắn lưu trong lòng tôi sao? Tôi nhu nhược như vậy, dối trá như vậy, lúc này đây, chỉ một lần, có thể dũng cảm sao? Tôi đối diện với ánh mắt hoang mang của Gia Nguyên lấy điện thoại di động ra rất nhanh nhắn một tin, nhìn thông báo "Đã gữi đi" sau đó đưa ra trước mặt hắn.

"Mẹ, xin lỗi." Hắn nhíu mày, lại giãn ra, bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng khả ái, sau đó vươn tay ôm eo tôi, đem cằm tựa ở trên vai tôi, tóc mềm mềm, cọ đến tâm tôi ngứa ngáy. "Đừng trốn nữa." Là khí tức cùng nhiệt độ quen thuộc, mang theo tiếng lầm bầm nũng nịu khả ái. Tôi vòng tay ôm lại hắn, khóe miệng nhịn không được giương lên, "Được."

Tôi nghĩ, nếu có một ngày có thể chờ được tha thứ, tất cả yêu hận trên thế giới đều có thể dẹp bỏ, từ ngày đó bắt đầu, hoa anh đào bay xuống như tuyết trắng phiêu linh, từ cơn mua ngày hạ đến gió thu vi vu, không cần lại u sầu nhớ một người khác, sau này từng ngày mưa cùng trời nắng, kéo dài mãi mãi, chân thành cùng mong ước bất tận lan tràn khắp nơi. Cứ yêu đi! Cho dù có đau đớn! Nhiều năm chờ đợi như vậy, đợi cả một đời cũng có sao đâu.

<fin>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro