Nhiều năm như vậy Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm như vậy 6

Thời gian chừng hơn một năm tôi không cùng bất luận kẻ nào liên hệ, tôi rất sợ điện thoại reo, rất sợ chứng kiến tin nhắn nhảy trên điện thoại di động. Tôi thay đổi số điện thoại, dời đến ngoại thành cách trường học rất xa, mỗi ngày ngồi xe ba giờ ở trên đường xóc nảy, về đến nhà đều đã đêm khuya, tắm rửa ngả đầu liền ngủ. Tôi và bạn bè cũng không liên hệ, chỉ là chợt nghe nói Hoàng Duy Minh bị trường học phái đến nước ngoài làm học sinh trao đổi, Lý Nhuận Kỳ cùng Tiểu Phi sau khi tốt nghiệp cũng đều tự tìm công việc rất ổn, tất cả mọi người đều theo đúng quỹ đạo, có cuộc sống của mình. Sau khi cùng Trương Gia Nguyên tách ra tôi sa sút tinh thần một đoạn thời gian rất dài, khi đó cảm giác bầu trời đều là tro tàn, tôi mỗi ngày rời giường, đi học, ăn, ngủ, chết lặng giống như máy móc được lập trình sẵn. Tôi không nói với ai những chuyện xảy ra với Trương Gia Nguyên, tôi muốn giữ tất cả trong lòng, vẫn tốt hơn phơi bày ra lòng bàn tay rồi bị gió thổi tan. Mà Trương Gia Nguyên cũng luôn là không hề báo trước xuất hiện trong mộng của tôi, hắn vẫn dáng dấp năm mười tám tuổi, cây cối ngoài cửa sổ như một bức ảnh, hắn đứng dưới tàng cây lớn tiếng kêu tên của một người, là ai là ai là ai?. Là ai là ai là ai?. Sau đó hắn nhắm mắt lại bắt đầu rơi lệ, nước mắt lan tràn đến lòng tôi, đem lục phủ ngũ tạng của tôi đều đâm thủng. Cuối cùng tôi từ trong ác mộng thức dậy, tôi không thể gặp hắn, tôi thật muốn thấy hắn, ánh mắt hắn tràn đầy tơ máu. Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, hồi ức so với lúc đó càng thêm rõ ràng.

Cuộc sống như thế duy trì đến khi tôi tốt nghiệp trở thành nghiên cứu sinh, tôi ở lại F đại làm thầy giáo vật lí, cho tới hiện tại. Công việc về sau bận rộn, dạy học áp lực cùng chỉ tiêu luận văn đem tôi ép tới thở không nổi, tôi không có nhiều thời gian nhớ về chuyện trước kia nữa, thẳng đến khi tôi và Hoàng Duy Minh ở can tin trường học ngẫu nhiên gặp nhau. Cậu ấy ngược lại cũng không bởi vì tôi đổi số điện thoại mà tức giận, cậu ấy nói mình cũng đoán được một ít. Sau đó chúng tôi ở sân thượng hàn huyên thật lâu, tôi nói cho cậu ấy rất nhiều chuyện của tôi và Trương Gia Nguyên, chúng tôi cùng nhau lớn lên như thế nào, đi chệch quỹ đạo như thế nào, xa nhau như thế nào. Tôi đem số di động mới cho cậu ấy, cười cười xin lỗi, "Huynh đệ, xin lỗi." Cậu ấy ngược lại rất thoải mái, vỗ vỗ vai tôi, "Đều hiểu." Không cần nói nhiều, cũng đã giảm bớt khó chịu. Tôi rất may mắn có người bạn như vậy. Trước khi đi cậu ấy đưa cho tôi một tấm thiệp mời, sau đó vỗ vỗ vai tôi, để cho tôi tự quyết định. Tôi nhìn chằm chằm thiệp mời thật lâu, quyết định nhờ bạn bè giúp tôi mang tiền mừng đưa qua, sau đó Lý Nhuận Kỳ gọi điện thoại cho tôi, nói Tiểu Hoàng Tiểu Phi đều ở đây, bạn bè đều đang tụ tập, sau cùng bổ sung, hắn khả năng không tới. Hắn là ai trong lòng chúng tôi đều biết rõ, tôi sợ nhớ lại hồi ức đã qua đều tránh gặp mặt bạn cũ, chỉ là Lý Nhuận Kỳ mời tôi như vậy rồi, vì áy náy, tôi liền đồng ý. Không sao hết, chỉ là gặp mặt bạn bè mà thôi. Tôi tin tưởng chỉ cần tiếp tục duy trì cuộc sống như trước gợn sóng sẽ không kéo dài nữa, có thể một ngày nào đó cái tên Trương Gia Nguyên này sẽ trở thành một vết cắt trong sinh mệnh, tôi chỉ cần không xé mở sẽ không đau không để lại sẹo.

Ngày hôn lễ tôi gặp được Vũ Tinh, cậu ấy so với năm đó thay đổi rất nhiều, gầy đi không ít, cũng có tinh thần hơn, ánh mắt cậu ấy nhìn cô dâu rất khó liên hệ với cái người làm việc cứng nhắc lại toàn cơ bắp ngày xưa, cho nên gặp đúng người, cây vạn tuế cũng sẽ nở hoa. Thời điểm cậu ấy nhìn thấy tôi lộ ra một chút kinh ngạc, "Bồng Bồng, cậu đã đến rồi." Tôi cười cười, đúng là đã lâu không gặp. Cùng cậu ấy bắt tay, nói, "Cô dâu rất đẹp." Cậu ấy nhức đầu cười, dáng vẻ ngượng ngùng. Lúc chụp ảnh chung Vũ Tinh muốn nói lại thôi, tôi cũng không hỏi, vỗ vai cậu ấy một cái trực tiếp đi vào hội trường. Tôi không nghĩ tới phù rể là Trương Gia Nguyên. Hắn cùng phù dâu theo tân lang tân nương đi ra, tôi mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Lý Nhuận Kỳ. Cậu ấy co rúm mặt mày đối tôi làm bộ xin lỗi, nói nguyện ý tự phạt ba chén, muốn tôi đừng giết cậu ấy. Sau cậu ấy nói cho tôi biết, cảm thấy tôi phải đối mặt, như vậy, mới có thể thật sự quên đi. Con người có lúc chính là như vậy, không muốn cho bản thân sống khá giả, cứ đem vết thương đã kết vảy thật dày xé mở, chứng kiến máu me đầm đìa, nếm được đau đớn đến xương mới có thể cảm giác mình chân thật sống. Nên tới chung quy sẽ tới. Trương Gia Nguyên mặc tây trang màu trắng, cao ngất đứng bên cạnh Vũ Tinh. Thân hình của hắn vẫn luôn vừa gầy vừa cao, kiên nghị giống như một cái cây. Năm năm sau khi cùng Trương Gia Nguyên tách ra, tôi ở trong hôn lễ của Vũ Tinh lần nữa thấy hắn. Hắn rất bận rộn.. Cùng tân nhân mời rượu, cùng tân khách hàn huyên. Vũ Tinh đã có chút say, trên mặt phiếm hồng, một mực cười ngây ngô, tân nương tử kéo cánh tay cậu ấy, dáng vẻ hạnh phúc. Trương Gia Nguyên bưng ly rượu đứng ở phía sau Vũ Tinh. Tôi có thể cảm giác được tầm mắt hắn thẳng thắn không chút nào che giấu dừng lại trên mặt tôi, tôi bắt đầu uống một hớp rượu thật lớn, sau đó đón nhận ánh mắt của hắn. Hắn không nói gì chỉ là đem ly rượu đưa đến trước mặt tôi, cười nhìn tôi, không nói lời nào. Tôi nhìn không thấu tâm tình của hắn lúc hắn cười. Năm năm trước là tôi chấm dứt một hồi hồ đồ, là tôi làm trái lời thề, năm năm sau hắn cứ như vậy đứng ở trước mặt tôi, tôi lại không biết nên dùng tư thế gì đối mặt hắn. Tôi và hắn chạm ly, "Đã lâu không gặp." Tôi mở miệng. Thật dối trá. Tôi ở trong lòng chửi mình. "Không nghĩ tới cậu sẽ đến." Hắn vẫn cười. Tôi nghĩ tới hồi sơ trung chúng tôi lần đầu tiên cãi nhau, đã không nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ nhớ lúc ấy tôi cực kỳ tức giận, nắm bài thi của hắn xé rách, hắn cũng không tức giận, chỉ hỏi mượn bạn học băng dính trong suốt cẩn thận từng chút đem bài thi dán lại. Sau giờ học thầy giáo thu bài thi, nhìn bài thi của hắn bị xé thành như vậy, nghiêm nghị hỏi hắn chuyện gì xảy ra, hắn cũng không nói gì. Thầy giáo tức giận đem hắn mắng một trận, hắn nhìn tôi một chút, không nói một lời cười với tôi, cười đến trong lòng tôi hốt hoảng. Tôi biết, mỗi khi tôi thiếu hắn cái gì lại không trả nổi, hắn liền sẽ lộ ra vẻ mặt như thế, tôi rất sợ chứng kiến bộ dạng này của hắn, tôi không muốn thiếu hắn.

"... Cậu rất bận nhỉ?" Chật vật. Hắn gật đầu, không nói gì, xoay người đi. Tôi thở dài một hơi. Tiệc mừng đến rất khuya mới kết thúc, Vũ Tinh đã ngồi dưới đất say đến bất tỉnh nhân sự, chúng tôi mấy người bạn học cũ cùng nhau đem cậu ấy khiêng trở lại phòng khách sạn, cậu ấy say khướt mà lầm bầm, khi thì lại lên tiếng hát vang, ngay sau đó bắt đầu nói chuyện ngày xưa, nói lải nhải hơn nửa giờ đột nhiên lại không có thanh âm gì nữa, tiếng ngáy vang lên, chúng tôi đều bị cậu ấy chọc cười. Mọi người nói lời tạm biệt sau đó chúng tôi liền tản ra, Tiểu Phi nói, "Nay không còn sớm, hôm nào chúng ta lại họp mặt." Chúng tôi vỗ vai nhau, lại giống như trở lại hồi đại học bít tất đồ lót bay đầy trời vui sướng. Tôi rất cảm kích bọn họ không hỏi tôi mấy năm này vì sao không thấy bóng dáng, bạn bè ăn ý để cho tôi cảm thấy thoải mái. Tôi cũng say đến không tỉnh táo, đi trên đường chỉ cảm thấy trước mắt có một vòng sao khiêu vũ trên trán. Vì vậy tôi đi qua lối đi bộ không người, chuẩn bị đón xe về nhà. Mơ hồ dưới ánh đèn tôi thấy một đôi nam nữ đang ở cuối đường ôm nhau. Tôi có thể nghe được cô gái đứt quãng nức nở, chàng trai không nói được một lời, chỉ là vẻ mặt xin lỗi lau đi nước mắt của nàng, êm ái vuốt ve mái tóc thật dài của nàng. Tôi rất xác định tôi ở thời gian sai lầm địa điểm sai lầm, tôi và Trương Gia Nguyên dưới cảnh tượng như vậy lại lần nữa gặp gỡ rồi. Trong lòng tôi phảng phất bị cái gì trùng điệp nện búa, tôi xin lỗi cười cười, hốt hoảng mà chạy. Không biết chạy trốn bao lâu tôi mới dừng lại, tôi khom người chống đỡ bắp đùi của mình, lớn miệng thở hổn hển, một mùi máu tươi từ miệng tôi tràn ra. Đầu tôi trống rỗng, chỉ cảm giác mình buồn cười như vậy, năm năm rồi, cho đến bây giờ tôi không thể thản nhiên đối mặt hắn, mà hắn lại sớm có cuộc sống mới. Đúng vậy, hắn tại sao lại không chứ? Chủ động là tôi, kêu ngừng cũng là tôi, tôi sao có thể yêu cầu hắn giống như tôi?. Gió thổi trên mặt tôi, như bị đao cắt qua. "Cậu chạy cái gì?" Thanh âm lo lắng của Trương Gia Nguyên từ sau lưng tôi truyền đến.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro