Nhiều năm như vậy Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm như vậy 5

Ba mẹ tôi lần đầu tiên tới S thành, ở tại căn phòng cách trường học của tôi không xa. Giao thông rất thuận tiện, đường sắt ngầm thông nhau, đoạn thời gian đó tôi vội vàng chuẩn bị bài nghiên cứu, bận rộn không có thời gian tiếp đãi họ. Nhờ vào giao tình từ nhỏ đến lớn của tôi cùng Gia Nguyên, hắn thuận lý thành chương thay thế người chủ là tôi. Gia Nguyên xin nghỉ, mang họ đi chơi khắp nơi hai ngày. Có lúc tôi làm xong việc liền cùng họ ăn cơm, họ còn oán tôi cả ngày không thấy bóng dáng, may có Gia Nguyên bồi họ. Trong khoảng thời gian này Gia Nguyên dọn vào ký túc xá của tôi, Gia Nguyên nói căn bản không cần thiết, ở chung một phòng cũng không có gì, tôi vẫn cảm thấy nên chu toàn một chút.

Tại đây chơi chừng mười ngày, tôi đăng kí cho họ tham gia một chuyến tham quan thành phố bên cạnh ba ngày hai đêm, khó có dịp tới chơi, tuy là không bên cạnh được toàn bộ hành trình, nhưng an bài cho họ thỏa đáng vẫn là không có vấn đề gì. Hơn mười ngày, tôi và Gia Nguyên không ở cùng một chỗ, cho nên ngày đó, tôi và Gia Nguyên sau khi tiễn ba mẹ đi, Gia Nguyên ở lối đi bộ lôi kéo thắt lưng tôi, dán lên lỗ tai tôi nói, "Đêm nay tớ ở chỗ cậu." Tôi cảm giác toàn bộ lỗ tai đều đỏ, trên mặt nóng như bị thiêu cháy. Tôi không tự nhiên cười cười, như gà mổ thóc gật đầu nói "được". Buổi tối, hai chúng tôi như điên lôi kéo quần áo đối phương đi lên lầu, hắn từ phía sau ôm tôi ma sát, mở cửa đi thẳng vào. Cửa phòng mở ra, Gia Nguyên đem tôi ném vào, "Phanh" một tiếng đóng cửa phòng ngủ, tôi yếu ớt nói với hắn, cửa nhà cũng phải đóng. Gia Nguyên thật nhanh chạy ra bên ngoài đóng cửa. Cũng bất quá chỉ là mười ngày mà thôi, mà lâu giống như một thế kỷ vậy, tôi vươn tay sờ mặt hắn, dùng chóp mũi cọ hắn, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người hắn. Hắn rất gấp, cũng rất ôn nhu, trong phòng rất nhanh tràn ngập kêu rên trầm thấp cùng sương mờ ẩm ướt. Tôi có chút không nhớ được bao lâu đã trôi qua, cửa phòng ngủ của chúng tôi bị nhẹ nhàng mở ra một khe hở, khi đó chúng tôi còn chẳng ý thức được. Người mở cửa cho chúng tôi đầy đủ mặt mũi, ở bên ngoài đại khái nửa phút, sau đó một âm thanh "Phanh" vang lên, cửa bị đóng lại. Nghe được thanh âm này, tôi và Gia Nguyên thoáng phục hồi tinh thần lại, tôi hỏi, "Cậu đóng cửa chưa?" Gia Nguyên nói, "Tớ đóng rồi." Sau đó dừng một chút, "Gió nổi rồi." Chúng tôi như cũ tiếp tục, thẳng đến khi tất cả kết thúc, Gia Nguyên đi ra ngoài lấy giấy vệ sinh, thấy rơi dưới đất thẻ căn cước cùng sách hướng dẫn du lịch bị xé rách. Thời điểm tôi nhặt thẻ căn cước lên tay đều run rẩy, ảnh chụp phía trên dùng một loại thần tình khó có thể dùng lời diễn tả như người chết nhìn chòng chọc tôi, tôi biết tôi xong rồi, chúng tôi đều xong. Dường như có người lấy đao từng nhát từng nhát cứa vào nội tạng tôi, từ nhỏ đến lớn tôi đều từng bước sống theo cuộc sống mà cha mẹ an bài, không yêu đương, đúng giờ về nhà, không kén ăn, khi còn bé ba mẹ cho tôi học nhạc cụ, cho dù không có thiên phú gì, tôi cũng theo ý của bọn họ học nhiều năm. Ở trong mắt bọn họ, tôi là một bé ngoan sẽ đem áo sơ mi trắng cắm vào quần đồng phục học sinh, sẽ đem nút áo trên cùng đoan đoan chính chính cài vào, cùng nữ sinh nói chuyện đều sẽ đỏ mặt. Tôi hồi tưởng lại tư thế lúc tôi và Gia Nguyên cùng nhau, lời nói vụt ra khỏi miệng... Những điều tôi đang suy nghĩ, tâm tình của tôi đều bị hắn nghe được. Tôi cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho ba tôi, tiếng tút tút thật lâu tôi mới nghe được thanh âm của ba tôi, tôi cũng không biết mình nói gì, tôi chỉ nhớ rõ thanh âm ba tôi nghe cực kỳ giận dữ. Ông vốn là trở về lấy thẻ căn cước mẹ tôi quên cầm, hiện tại xem ra cũng không cần nữa rồi. Cúp điện thoại tôi phát hiện được trên mặt tôi ướt sũng, Gia Nguyên cau mày không nói một lời, hắn liếc mắt nhìn tôi, nỗ lực ức chế hoang mang cùng bất an, dùng sức đem tôi ôm vào trong ngực, "Bồng Bồng, mặc kệ phát sinh cái gì, chúng ta phải cùng một chỗ, chúng ta tuyệt không xa rời nhau." Tôi không biết nên nói cái gì, cả người xụi lơ ở trong ngực hắn lớn tiếng khóc. Rất nhanh, ba mẹ tôi tới gõ cửa nhà tôi, tim của tôi đập rất nhanh, như bị người xé rách, bởi vì tôi nghe cách cửa chống trộm thật dày là tiếng khóc của mẹ tôi. Tôi đã không nhớ lúc ấy chúng tôi nói những gì, khung cảnh hỗn loạn, ba tôi nhìn chòng chọc Gia Nguyên, trong miệng phun ra những lời rất dơ, không cách thức không ăn khớp hoàn toàn là nguyền rủa hắn cho hả giận, nhưng mỗi câu chửi lại như đâm vào lòng tôi, Gia Nguyên cúi đầu nghe, không nói một tiếng. Tôi khóc cầu ba tôi đừng mắng hắn, ông lại tát một cái lên mặt tôi, sau đó chỉ vào Gia Nguyên bảo hắn cút. Gia Nguyên đương nhiên không có cút, nếu hắn đi, liền chỉ còn lại một mình tôi, hắn đương nhiên cũng không cãi lại.

Gia Nguyên đem tôi từ dưới đất kéo dậy, tôi không nhớ rõ lắm hắn nói cái gì, tôi chỉ nhớ rõ mẹ tôi hai mắt đều sưng ngồi trên ghế, thét lên cắt đứt lời của hắn, ba tôi đứng chỉ vào Gia Nguyên, giống như điên không ngừng mắng hắn. Gia Nguyên lôi kéo tôi, không nói được một lời, tôi thấy mắt hắn đỏ ngầu, mím môi dùng sức cắn chặt răng, tay hắn cũng đang phát run, tôi chỉ có thể càng dùng sức nắm chặt hắn. Tôi cảm giác được tôi không thể đi đến cuối cùng với hắn, thời khắc này trong đầu tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì. Tôi chỉ nhớ rõ Gia Nguyên đem tôi kéo đến ngồi cạnh mẹ tôi, lau nước mắt trên mặt tôi, sau đó đi tới trước mặt ba tôi, nói, "Chú, cầu chú cho chúng con một cơ hội." Ba tôi không đồng ý, không ngừng chất vấn Gia Nguyên, hai đứa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vì sao phải đối với ông như vậy. Gia Nguyên liền cúi đầu, hai mắt đỏ bừng. Dù là tình cảm gì, bị chất vấn như vậy, muốn chen miệng cũng khó. Ba tôi hỏi Gia Nguyên định làm sao, ông chỉ hỏi Gia Nguyên, giống như tôi là không khí. Gia Nguyên quay đầu nhìn tôi, chúng ta làm sao bây giờ, Bồng Bồng? Hắn không nói ra tiếng, ánh mắt này khiến cho tôi đau lòng. Vì vậy tôi đi tới bên người Gia Nguyên, nói, "Ba, mẹ, là con tự nguyện, con không có..." không đợi tôi nói xong, tôi đã nhìn thấy bàn tay của ba tôi đổ ập đánh xuống, tôi lấy tay che, lui về phía sau, mẹ tôi đứng lên mang theo tiếng khóc nức nở mắng tôi, "Con còn biết xấu hổ hay không? ! Nuôi con lớn như vậy để con làm ra chuyện này!" Tôi không biết nói cái gì nữa, đến bước này quả thực không còn mặt mũi gì rồi. Tôi không biết nên làm sao giải thích quan hệ của tôi và Gia Nguyên với ba mẹ tôi, chúng tôi thậm chí cho tới bây giờ còn không có hướng nhau xác nhận chúng tôi như vậy đến cùng tính là gì.

"Mẹ cháu biết việc này không?" Mẹ tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Gia Nguyên. Lòng tôi trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc. Trong phòng yên lặng. Sau khi bà của Gia Nguyên mất, mẹ hắn chính là người thân duy nhất của hắn. Tôi nghĩ tới khi còn bé tan học buổi tối, mẹ Gia Nguyên tới trường học đón hắn, nữ nhân và tiểu hài tử dễ dàng bị bọn sài lang hổ báo coi là con mồi, không có chuyện gì làm lưu manh đem bọn họ chặn ở cửa sau trường học không người, Gia Nguyên đưa cánh tay dài bảo hộ trước mặt mẹ, bị đánh mặt mũi bầm dập cũng không rên một tiếng. Nắm tay nho nhỏ không phải đối thủ của người trưởng thành, nhưng cũng muốn bảo vệ mẹ mình. Sau khi tôi nghe nói mang theo các loại thuốc chạy đến nhà hắn, chỉ nhìn thấy mẹ hắn ôm hắn im lặng rơi lệ. Tôi biết rõ, chuyện này nếu như truyền tới tai mẹ hắn, chẳng khác nào lấy mạng của bà ấy. Tôi nhìn Gia Nguyên, đầu hắn cúi thật thấp, tôi thấy không rõ biểu tình của hắn, nhưng tay hắn nắm chặt tay tôi giống như muốn đem tay tôi bóp ra máu. Hồi lâu sau, hắn lên tiếng, thanh âm khàn khàn không giống hắn. "Cô chú, cháu là thật thích cậu ấy, từ nhỏ đã thích. Cháu giống như một cái đuôi đi theo phía sau cậu ấy, chỉ cần thấy cậu ấy cháu liền vui vẻ." Hắn cười với tôi một cái, tôi có thể vui vẻ ba ngày. Tôi muốn đem tất cả của tôi đều cho hắn, chỉ cần hắn mở miệng, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, thực sự. "Cháu biết cháu có lỗi với cô chú, thế nhưng cháu..." thanh âm của hắn khàn khàn, hai mắt của tôi vừa chua xót vừa đau, dường như có ngàn cái kim đâm vào thân thể tôi. Không ai nói gì, tôi nhắm mắt lại. Sau đó dùng lực đem tay hắn bỏ ra. "Hồ đồ liền dừng ở đây !." Tôi quay đầu nhìn hắn, cười một nụ cười cực kỳ khó coi, Trương Gia Nguyên không thể tin trợn to mắt nhìn tôi, trong mắt hắn tất cả đều là tơ máu, từng đao từng đao cắt vào trong lòng tôi. Tôi nghĩ tới ngày đó ở ga tàu, hắn đỏ mắt ôm tôi, nói không muốn lại mất đi người trọng yếu. Ngày đó tôi âm thầm ở trong lòng phát thệ, chúng tôi vĩnh viễn không xa rời nhau. Nhưng nếu như chỉ có xa nhau mới có thể bảo vệ người trọng yếu nhất, liền để cho tôi phá lời thề này, từ nay về sau thiên lôi đánh xuống đều tính cho tôi.

Gia Nguyên rời đi, tôi đến một nơi mà hắn không thể tìm được lần nữa thuê một căn phòng. Chúng tôi ngay trước mặt ba mẹ tôi xóa hết thảy phương thức liên lạc với nhau. Tôi kéo theo một cái vali, đi trên con đường ở S thành, tôi biết, nơi này lớn như vậy sẽ có một góc dành cho tôi. Còn người kia, tôi đời này cũng sẽ không gặp được một người thứ hai, bởi vì chúng tôi dường như đã sống hết một đời. Chúng tôi giống như hai cây dây leo, vài chục năm gắt gao quấn quanh ở chung với nhau sau khi tách ra bại lộ dưới ánh nắng chói chang từng bước héo rũ, có lẽ chờ chúng tôi cuối cùng đều nát vụn trong bùn, mới có thể một lần nữa ôm nhau.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro